Chương 48: Giao tranh (1)

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 48: Giao tranh (1)

Chương 48: Giao tranh (1)



Ở trên bờ Lục Văn Sinh nhìn thấy tận mắt Nguyên Vũ Tranh một dao ném chết cá sấu, làm hắn kinh ngạc không thôi.

Không nói về sức mạnh chỉ riêng phản xạ là đủ để nhiều người phải ngán ngẩm.

Hắn từ nhỏ đến lớn đã được sư phụ dẫn lên núi tập võ, một hai năm gần đây được sư phụ dẫn xuống núi để học chữ, nhưng ở đây lâu làm hắn rất nhàm chán, mãi đến tận hôm nay hắn mới có hứng thú khi nhìn thấy một học võ mà lại đi làm phu tử, nếu như được thì rảnh rảnh đi hỏi thăm tên này một chút.

Còn Nguyên Vũ Tranh thì cố sức chèo vào bờ, hắn không muốn ở ngoài kia tránh đồng bọn con cá sấu này kéo đến báo thù, ở trên bờ thì không sao nhưng ở giữa hồ thì chưa biết ai thắng ai.

Hắn hì hục chèo vào bờ, con cá sấu khá nặng nên tốc độ cũng giảm đi rất nhiều, về đến bờ hắn mới thở ra một hơi, rồi đi vào trong lấy cái cọc gỗ ra neo cái bè lại tránh để nó trôi mất kẻo lại phải đi tìm thì mệt.

Làm xong thì đến đoạn con cá sấu, hắn cũng kéo nó đi về tuy con này có vẻ già nhưng thịt chắc cũng không giai lắm, có thể ăn được, nhưng trước tiên phải chà hết lớp rong trên da nó đã để vác khỏi bị dơ quần áo, chuyện này cũng tốn kha khá thời gian của hắn.

Đến lúc vác về lại gặp Lý phu tử đang đi hái rau, cả hai nhìn nhau một hồi rồi hắn chào Lý phu tử một tiếng sau đó đi về nhà bếp, vì cái bếp trong phòng hắn nhỏ quá nồi niu lại không đủ để dùng cho nên chỉ có thể đi về cái bếp lúc trưa.

Còn Lý phu tử đứng đơ ra đó vẫn chưa hề có động tĩnh gì, riêng hai mắt cứ gắn chặt vào con cá sấu trên lưng Nguyên Vũ Tranh, hai chân cũng run như cầy sấy.

Nguyên Vũ Tranh vẫn ung dung mang về phòng bếp lột da chặt chân tẩm ướp rồi đem đi quay, phần cơ với một chút thịt ở bắp chân thì được hắn băm nhuyễn rồi chiên ngập dầu.

Còn bộ da thì đương nhiên hắn cũng tận dụng nốt để làm một cái thắt lưng, một đôi giày da cá sấu. trình độ làm giả của hắn thì phải nói là thượng thừa, mà đây lại là da thật nên chả tốn bao nhiêu sức đã làm ra một chiếc thắt lưng.

"Úi chà cũng ok phết."

Nhưng hắn nhìn tới nhìn lui thì thấy cái quéo này lại không hợp với bộ cổ phục mà hắn đang mặc, nếu như đưa cho nữ nhân mang thì có khi lại đẹp hơn một tẹo, còn nếu muốn mang thì phải may một bộ vest, mà thời này thì mặc áo vest đi đường thì lại không hợp.

Thế là hắn ném nó sang một bên, nhìn lại nửa tấm da cá sấu cuối cùng, cuối cùng cũng chỉ biết lắc đầu cuộn lại đem đi cất, biết đâu sau này lại nghĩ ra ý tưởng gì đó sử dụng đến cũng nên.

Lúc hắn nấu thức ăn xong thì cũng đã gần bốn giờ, tầm vài chục phút nữa thôi là tan lớp.

Lý phu tử lúc này cũng đi từ ngoài vào, nhìn Nguyên Vũ Tranh thì cũng chỉ cười nhẹ chứ không nói gì, nhưng sau đó lại thấy kỳ kỳ bèn chào hỏi vài câu: "Lại làm phiền Tiết phu tử rồi."

Nguyên Vũ Tranh cũng đáp lại: "Không có gì thưa tiên sinh."

…..

Nói chuyện một hồi thì Nguyên Vũ Tranh cầm đồ đi về phòng của mình, hắn tiện thể cũng mang theo ít đồ ăn về, chủ yếu vẫn là cho Lục Tiên Diệp.

Về nhà thì chỉ thấy bát đĩa vẫn còn y nguyên nhưng đồ ăn thì đã mất hút, nàng thì đang nằm nhoài trên giường ngủ say xưa.

Nguyên Vũ Tranh chỉ biết lắc đầu thu dọn đồ đạc lại, thế nhưng đằng sau cửa lại truyền đến tiếng sột soạt, một lão nhân cứ từ đó bước ra, từng bước đi cử chỉ của ông ta từ tốn lễ độ cực kỳ.

Nguyên Vũ Tranh lúc này liền có dự cảm không lành, lý trí mách bảo hắn người này thực sự rất nguy hiểm.

"Mang thứ kia ra đây…" Lão nhân cũng chậm rãi nói mấy chữ, giọng nói thì đặc quánh nghe sởn cả gai ốc.

"Thử gì? Vãn bối nghe không hiểu" Nguyên Vũ Tranh cũng hỏi lại, hắn cũng nghĩ đến không ít thứ nhưng không biết cụ thể thứ lão già này muốn là thứ gì.

"Bảo hạp!"

Đến lúc nghe được hai chữ bảo hạp hắn ngay lập tức nổi cả da gà.

"Đừng để lão phu nói đến lần thứ ba mang bảo hạp ra đây!" Giọng nói của lão nhân khô khốc này bắt đầu trở nên âm u hơn, nặng nề hơn.

Nguyên Vũ Tranh cũng không biết nên trả lời như thế nào, hắn bây giờ làm gì giữ cái quả bom ấy trong người làm gì.

"Quả nhiên rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Dứt câu lão nhân ngay lập tức biến mất, cũng ngay tại khoảnh khắc đó hắn liền xuất hiện trước mặt Nguyên Vũ Tranh, bàn tay đen kịt của lão lập tức lao đến như vũ bão.

Khi cánh tay chỉ còn cách cổ Nguyên Vũ Tranh một đoạn thì một đám oán khí từ phía sau bay đến.

Vù~~

"Trò trẻ con." Lão già này cũng không quan tâm đến đám oán khí, hắn chỉ lắc nhẹ cổ tay một cái, nội công khổng lồ cổ tay trào ra, áp suất ngay tại cổ tay hắn tăng mạnh, do chênh lệch quá lớn nên một cơn lốc ngay lập tức hình thành thổi tung gian nhà, hất bay Nguyên Vũ Tranh ra ngoài.

Ầm!!

Cả gian phòng lúc này bị cơ lốc thổi tung, Lục Tiên Diệp cũng phản ứng lại nhảy về phía sau chụp lấy vũ khí của mình, còn Nguyên Vũ Tranh thì đen hơn bị gió thổi bay xa mười mấy mét, lưng va gãy mười mấy cây trúc.

Đến khi hắn ngừng lại cũng là lúc hắn ho ra một ngụm máu tươi, do lúc nãy va đập mạnh nên gãy một chiếc xương sườn.

Quá mạnh!

Hắn không nghĩ rằng lão già này còn là con người nữa, một cái lắc tay cũng có thể phá nát cả một gian nhà kiên cố như vậy.

"Lục Tiên Diệp, ngươi bị thương thì lo tĩnh dưỡng đi đừng có chõ mũi vào chuyện của lão phu, nếu không lão phu cũng không ngại phiền mà đánh luôn cả ngươi đâu." Lão giả này cũng chậm rãi nói, giọng điệu y như lúc trước nặng nề vô cùng.

"Ngô Tử Nguyên, Lão già thối nhà ngươi đúng là không có liêm sỉ, đường đường là Đại tông sư lại đi ức hiếp một tiểu cao thủ, nói ra không sợ thiên hạ chê cười sao!" Lục Tiên Diệp dù bị thương cũng hùng hồn nói.

"Ha Ha Ha, Lão hủ trước nay hành sự đều không quan tâm đến tiểu tiết, huống chi chỉ là mấy tên nhãi con miệng còn hôi sữa, nhưng lão hủ cũng nhắc nhở ngươi lần cuối cùng, tốt nhất là nên tránh ra kẻo rước họa vào thân." Càng nói giọng Ngô Tử Nguyên càng đanh thép hơn.

"Đánh thì đánh cần gì phải nhiều lời, Lục Tiên Diệp ta trước nay chưa từng ngán bất cứ kẻ nào! Nếu chết thì cả hai cùng chết có gì mà phải sợ."

"Được, vậy để lão hủ xem Thi tổ Lục Tiên Diệp thực lực ra sao mà dám hô phong hoán vũ như thế." Ngô Tử Nguyên lúc này cũng nổi máu lên.

Hắn lúc này vận dụng nốt cánh tay còn lại, hai cánh tay khô gầy chỉ còn da bọc xương, nhưng nhìn kỹ vào hai cánh tay hắn thì thấy một luồng khí trắng đang luân chuyển với một tốc độ vượt qua cả mắt thường.

Một giây sau, hắn lập tức ra đòn, cánh tay gầy trơ xương lúc này cào nhẹ vào không khí, một áp lực vô hình ngay lập tức được hình thành, quét sạch một mảnh rừng trúc.

Đương nhiên cùng là Đại tông sư Lục Tiên Diệp cũng né được đòn này, nàng cũng không có đắc ý mà luôn cảnh giác cao độ với lão già này, khi nàng sinh ra thì hắn đã đột phá trở thành Đại tông sư đỉnh cấp võ lâm rồi, đến bây giờ tuy đã ở cái tuổi xế chiều nhưng thực lực của hắn vẫn như trước sâu không lường được, nói cho cùng thì tuổi của hắn ít nhất là tám mươi.

"Đệ tử còn chạy được không?" Lục Tiên Diệp vừa né đòn vừa nói.

Nguyên Vũ Tranh cũng gật đầu, tuy bị thương nhưng không nặng lắm, chạy thì vẫn chạy được, mà cái khó ở đây là phải tìm ra cách để chạy thoát khỏi cái lão già này, Tông sư thì hắn còn có cơ mà chạy được chứ Đại tông sư biến thái như thế này thì biết chạy cái kiểu gì bây giờ.

Lục Tiên Diệp lúc này cũng bắt đầu phản công, chiếc ô lúc này cũng được mở ra, khí huyết bên trong trào ra cuồn cuộn không dứt, khí huyết giống như có linh tính không ngừng dung hợp cùng với Lục Tiên Diệp, nội thương trong cơ thể cũng từ từ bị Khí huyết cường thịnh ức chế cưỡng ép chữa trị, tuy về sau sẽ để lại di chứng nhưng bây giờ đã là một mất một còn thì hơi đâu lo lắng mấy chuyện đó.

Sau khi cưỡng ép áp chế nội thương khí tức cũng như sát khí của nàng bắt đầu tăng vọt, hai mắt lúc này cũng trở nên đỏ hơn, xương cốt trong cơ thể cũng nở ra nàng bắt đầu lớn lên theo đúng nghĩa đen.

Nguyên Vũ Tranh ngồi phía sau thấy được cảnh này thì cũng trợn mắt há mồm, hắn tưởng thứ này chỉ có trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh.

Ngô Tử Nguyên cũng ngừng ra tay, hắn muốn thử xem Lục Tiên Diệp mạnh đến cỡ nào, hắn từ nhỏ đến lớn đã là người kiêu ngạo, suốt mấy chục năm nay chinh chiến gần xa hầu như chưa từng nếm thử thất bại, thử xem hôm nay có được đánh thỏa thích hay không.

Lúc này từ phía xa Lục Văn Sinh chạy đến, hắn khi nãy đang ăn thì nghe thấy bên này có tiếng động rất to vọng đến.

Nguyên Vũ Tranh đang nhìn Lục Tiên Diệp biến hình thì thấy tên nhóc kia chạy đến, hắn thấy vậy thì giật mình hét lớn: "Đứng lại đừng tới đây!"

Thế nhưng đã quá muộn Lục Văn Sinh vừa bước thêm mấy bước thì bị một trận cuồng phong chạm phải, hắn ngay lập tức bị hất bay thẳng ra phía sau, lưng đập vào thành giếng giữa sân, ho khan một ngụm máu sau đó ngất lịm.

Đến cả Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng chỉ biết vuốt mặt, thầm mắng: "Không có cái dại nào hơn cái dại nào, mắt mũi để đâu mà không thấy một tên bay như siêu nhân trước mặt, thế mà vẫn chạy đến cho bằng được, cũng hên là lão già này không ra tay chứ nếu không tên nhóc này cũng chia năm xẻ bảy."

Bấy giờ Lục Tiên Diệp cũng đã thoát thai hóa cốt xong, diện mạo của nàng nhìn chung thì cũng khá là giống tiên nữ đấy, nhưng mỗi tội là nhìn đôi mắt hơi khiếp vía một chút.

Chương mới hơn