Chương 49: Giao tranh (2)

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 49: Giao tranh (2)

Chương 49: Giao tranh (2)


Nguyên Vũ Tranh cũng không trông chờ vào nữ nhân gánh mình, hắn cũng loay hoay bò đi kiếm cái hộp đựng súng của mình, tuy không trông cậy vào nó cho lắm nhưng có còn hơn không.

Nhưng tìm mãi vẫn không thấy nó văng ở chỗ nào, chỉ thấy vài lọ gia vị bị gạch đá đè nát, vì khoảng cách ở chỗ này khá là xa gian nhà nên chỉ có thể lục tìm quanh đó, chứ ở chỗ gian nhà thì bị lão già Ngô Tử Nguyên chiếm giữ mợ nó rồi, có cho bao nhiêu thì hắn cũng không dám mò đến đó để tìm.

Loay hoay mãi thì hắn cũng chỉ tìm ra lọ thuốc mê với một lọ thuốc gây tê của mình, mà thực chiến thì hai cái này khó mà hữu dụng, vì thế hắn vẫn lần mò tìm tiếp.

Ở bên kia, hai con người có thể bay được bắt đầu lao vào giao chiến với nhau.

Ngô Tử Nguyên giống như thần gió vậy, toàn bộ cơ thể lúc này đều được một đám bạch khí bao bọc, những đòn đánh của hắn hầu như đều từ đó mà ra, có lúc không khí xung quanh giống như được hắn vận dụng để tăng cường sức mạnh cho bản thân, rừng trúc cũng như mấy gian nhà xung quanh đều bị hắn cào nát như giẻ lau bảng của sinh viên, không có bất cứ thứ gì trong bán kính trận đánh là còn nguyên vẹn.

Thậm chí cả tảng đá cũng bị cào đứt làm đôi, Nguyên Vũ Tranh thấy cảnh này cũng hãi hùng khiếp vía.

Lục Tiên Diệp cũng không thua kém là mấy, chiếc ô của nàng lúc này cũng đã biến thành một cây kiếm cùng với…. À ừm một thứ trông khá giống như một thanh trường thương, nhưng biến hóa khôn lường hơn rất nhiều, do mỗi khi có công kích đến nàng lại xòe cánh ô ra đỡ lấy.

Nàng càng đánh càng hăng, khí huyết cũng như sát khí càng ngày càng dâng cao, oán khí dưới lòng đất cũng trào lên không ngừng theo động tác của nàng, nhưng cũng chỉ có ve vãn bên ngoài chứ không thể xâm nhập sâu vào nơi hai người đánh nhau, chủ yếu là do Ngô Tử Nguyên phòng thủ quá kỹ, hai là gió do hắn tạo ra trộn lẫn với thứ gì đó nên hầu như hất bay hết oán khí ra khỏi nơi giao chiến, làm cho lực công kích của nàng yếu đi hẳn.

Ngô Tử Nguyên càng đánh thì uy thế của hắn càng mạnh, cả một khoảng không rộng lớn lúc này đã thuộc về hắn, Nguyên Vũ Tranh đứng cách đó mấy chục mét mà vẫn cảm nhận rõ lực sức gió ùa đến ào ào, càng lúc càng mạnh, giống hệt một cơn bão đang mạnh dần lên theo thời gian.

Khoan đã?

Suy nghĩ của hắn dường như đã chậm lại vài nhịp, khi não hắn nghĩ đến hai chữ áp suất, nếu như suy đoán của hắn không sai thì luồng khí trắng bao phủ tên kia là một vùng áp suất được hắn đè nén đến cực đại.


Nhưng cái hắn không hiểu ở đây, cũng là bản chất của vấn đề chính tại sao hắn lại làm như vậy, một khi áp suất xung quanh cơ thể hẳn đạt đến giới hạn mà hắn có thể chịu đựng được thì hắn, mà bây giờ tên này đang tích lũy, thì chỉ có một lý do duy nhất lý giải cho điều này, là khi áp suất xung quanh hắn đồng loạt bị giải phóng trong một thời gian ngắn (Theo sự điều khiển của tên này), nhất là khi mà cả hai luồng áp suất đã thông thoáng thì cũng chỉ thể tạo ra nhiều gió hơn mà thôi, còn nếu xét về phương diện phi logic thì lại là một vấn đề khác, cái thứ nhất cần nghĩ đến đến là tên này có thể bằng cách nào đó có thể tác động lên cả hai luồng áp suất, để chúng quay sang đối nghịch nhau, thì khi đó mọi chuyện có vẻ như là sẽ khá là tơi tả, tất cả mọi thứ trong bán kính xung quanh chắc chắn sẽ bị thổi bay, mà theo tình hình hiện tại thì...

"Nguy rồi, mau kiếm chỗ nấp hắn dự định biến bản thân mình thành một quả bom!" Nguyên Vũ Tranh thốt lên thành tiếng đồng thời cũng nhắc nhở luôn cho Lục Tiên Diệp.

Ngô Tử Nguyên lúc này cũng cười lạnh: "Muộn rồi!"

Một giây sau đó.

Ầm!!

Một vụ nổ long trời lở đất diễn ra, tất cả mọi thứ trong bán kính vài trăm mét đều bị thổi bay nhà cửa, rừng trúc, tất cả đều bị cuồng phong cùng đao phong xé thổi bay hoặc xé nát, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, tất cả giờ đây chỉ còn lại một mảnh bình địa, một mảnh hoang tàn.

Trước đó vài giây, Nguyên Vũ Tranh cũng tận dụng khoảng thời gian đó lật một mảnh tường lên che chắn, hai chân đạp thật mạnh vào bức tường thì cho dù có bị thổi bay thì cũng theo quán tính mà tìm cách ứng biến, nhưng kết quả vụ nổ lớn hơn cả dự định của hắn, cái vách tường bằng đất cũng không đỡ được bao lâu thì đã bị cuồng phong thổi bay, kể cả hắn cũng vậy, lúc bị thổi bay hắn cũng đã vào tư thế phòng thủ, hai tay phải cực kỳ nhanh dẹp những vật cản ở phía trước mặt bay đến, phía sau thì mặc cho lưng ủi thẳng vào rừng trúc.

Đến khi dừng lại thì hắn cũng đã hôn mê bất tỉnh, trên người toàn máu là máu, may là do hắn chuẩn bị kịp chứ nếu không cũng bị thương nặng hơn thế này mấy lần, nhưng chung quy do mất nhiều máu nên cũng xỉu ngang tại chỗ

Lục Tiên Diệp nhìn sơ qua thì khá hơn hắn mà nhìn chung cũng không ổn, còn cái ô của nàng lúc này đã bị đao phong phá hủy hoàn toàn, quần áo cũng bị xé nát lộ ra từng mảng vết thương rướm máu, mà cũng từ ống tay áo của nàng cũng bắt đầu có máu chảy xuôi xuống theo bàn tay trắng như ngọc, hai mắt cũng đang có dấu hiệu nhoà đi, vì phạm vi ảnh hưởng vụ nổ rất gần nên áp lực tác dụng lên người nàng là cực kỳ khủng khiếp.

Bấy giờ Ngô Tử Nguyên từ trên trời hạ xuống, thân hình của hắn đã khá hơn lúc trước, da dẻ cũng trở về trạng thái bình thường không còn teo tóp như lúc Nguyên Vũ Tranh mới gặp, hắn vừa đi vừa vỗ tay: "Được, hứng một đòn từ khoảng cách đó mà vẫn không chết, cái danh hiệu Thi tổ của ngươi cũng không phải xưng cho có."

Nhưng lúc hắn đang mỉa mai Lục Tiên Diệp thì ở dưới mặt đất vô số bàn tay trồi lên nắm lấy chân hắn, không những thế từ sâu trong rừng trút vô số oán niệm trồi lên khỏi mặt đất cuồn cuộn lao về phía Ngô Tử Nguyên.

"Oán Linh Lãnh Địa! Oán Thủ Miên!"

Lục Tiên Diệp lúc này dồn hết số nội lực cuối cùng trong người ra một đòn cuối cùng.

"Đồng quy vu tận sao? Nhưng ngươi đã sai lầm khi nghĩ một chút oán khí này có thể giết được lão phu, nếu như vậy thì trước kia lão phu đã chết trong tay tên đó không biết bao nhiêu lần cho nó đủ." Ngô Tử Nguyên cười to nói.

Dứt câu thì toàn bộ cơ thể hắn lại một lần nữa ngưng tụ áp suất, tuy ngưng tụ chậm hơn khi nãy rất nhiều nhưng cũng đủ để kháng lại oán khí bao trùm một khu rộng lớn.

Nhưng khi này hắn mới nhận ra có gì đó không đúng, vì oán khí không tấn công hắn mà chỉ làm mất tầm nhìn của hắn, nhờ dự cảm mà liền quay đầu lại phía sau lưng, đương nhiên người đầu tiên mà hắn nhìn thấy là Nguyên Vũ Tranh, đôi mắt lúc này không còn màu xanh như trước mà thay vào đó là màu đỏ tươi, vẻ mặt lạnh như băng không một chút cảm tình gì cả.

Trong tay còn cầm theo một thanh kiếm, thanh kiếm này đương nhiên là của Lục Tiên Diệp.

"Ngươi có vẻ rất tự tin vào phòng ngự của mình lắm nhỉ?" Nguyên Vũ Tranh lúc này giống như một người hoàn toàn khác, từ giọng điệu cho đến cử chỉ tất cả đều khác hoàn toàn.

"Nếu vậy thì thử một kiếm của ta xem như thế nào!"

Trong khoảng khắc ngắn ngủi đó hắn giơ cao thanh kiếm trong tay mình lên, nội lực từ khắp nơi trên cơ thể bắt đầu ùa ra tụ lại trên lưỡi kiếm, khiến nó càng trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, oán khí từ dưới đất cũng bay vút qua mặt Ngô Tử Nguyên, sau đó men theo người hắn mà đến bên cạnh lưỡi kiếm, từ một lưỡi kiếm đơn thuần được bao bọc bởi nội lực bây giờ đã hóa thành màu đỏ sậm rợn tóc gáy.

Đồng tử của Ngô Tử Nguyên đột nhiên co lại, vẻ mặt cũng trở nên khác thường, hắn cảm thấy mình đang đứng trước cái chết, làm cho hắn không tự chủ lùi về phía sau một bước, nhưng không biết tại sao nhịp tim hắn lúc này lại nhảy lên vì hưng phấn, hắn chưa bao giờ cảm thấy hưng phấn tột cùng như vậy.

Lúc hắn định tâm được lại thì cũng đã quá muộn, tất cả nội lực còn sót lại trong cơ thể ào ào đè nén, nhưng vì quá gấp nên khó mà triển khai được hoàn hảo, vì vậy hai luồng áp suất trong và ngoài cơ thể hắn càng trở nên điên cuồng hơn, nó bắt đầu va chạm cắn trả hắn.

Nhưng khi hắn chuẩn bị đón nhận cú chém từ Nguyên Vũ Tranh thì lại có bất ngờ diễn ra, hình ảnh Nguyên Vũ Tranh cầm kiếm đưa lên từ từ biến mất, thay vào đó lại là xuất hiện phía sau lưng hắn, một tay vẫn cầm thanh kiếm đỏ sẫm nhưng trên lưng thì có thêm một người, đương nhiên không ai khác ngoài Lục Tiên Diệp.

"Tiếp!"

Nguyên Vũ Tranh chém xuống một kiếm, luồng kiếm ý long trời lở đất va chạm cùng với tầng phòng ngự của Ngô Tử Nguyên, cả hai giống như hai hành tinh chạm vào nhau ngay lập tức nổ tung, áo giáp ngay lập tức vỡ vụn, kiếm ý chém ngang cơ thể, tuy rằng đã hao hụt rất nhiều do lớp phòng thủ nhưng cũng đủ rạch lên người hắn một lớp thật sâu.

Bùm!!!

Từ bên trong vụ nổ Ngô Tử Nguyên văng ra, hắn bây giờ tàn tạ không thể chịu nổi, quần áo rách tơi tả đầu tóc bị lửa từ vụ nổ thiêu rụi, phần lưng cũng bị luồng kiếm ý kia cào rách ló xương trắng, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng của một Đại Tông Sư như hắn, nhưng cũng đủ khiến hắn phải tĩnh dưỡng rất lâu, nội lực cũng đã tiêu hao sạch sẽ không còn một chút nào vì phải bức phá trung hoà vụ nổ ngay khoảnh khắc ấy.

Đại khái là trong lúc thi triển hắn phòng ngự, thì hắn đã bị nó cắn trả, nếu như không trích ra một phần nội công để áp chế thì bây giờ hắn có thể đã biến mất trong vụ nổ, cái thứ hai là tên tiểu tử kia quá xảo quyệt, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã nhìn thấy điểm yếu và tận dụng nó một cách triệt để, một kiếm tuy không phải là rất mạnh, nhưng cũng dư sức phá vỡ điểm yếu nhất của lớp phòng ngự.

Nhưng khi hắn nhìn lại thì chẳng còn thấy bóng dáng hai người Nguyên Vũ Tranh cùng Lục Tiên Diệp đâu nữa, điều này làm hắn tức sôi cả máu không ngờ tên tiểu tử miệng còn hôi sữa cùng với con nha đầu thối kia lại có thể ra cú phản đòn đau đớn đến như vậy, nhất là thằng nhóc con có vấn đề kia, thực lực tuy chưa đạt đến Tông sư, nhưng lại có thể ra một kiếm có uy lực còn hơn cả một Tông sư lâu năm.

Hắn đứng đó một hồi lâu rồi cũng rút lui, bây giờ đang bị thương kiếm ý của tên kia cộng với oán khí không ngừng cào cấu vết thương, nếu như xử lý không kịp thì sẽ bị tổn thương đến kinh mạch, một lý do nữa là hắn không tiện ở đây lâu vì rất dễ bị người khác đánh lén bất ngờ, mà tình trạng hiện giờ của hắn nếu như bị tập kích thì chưa biết có thể đánh lại hay không, nhất định không thể để tên khác ngư ông đắc lợi, mạng sống vẫn là trên hết.