Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 45: Tự đổ

Chương 45: Tự đổ


Ở nhà bếp, Nguyên Vũ Tranh lúc này đang nấu đồ ăn, bởi vì Mạc phu tử vẫn chưa tỉnh nên không có ai nấu ăn, thế là phải Nhan phu tử cùng Lý phu tử nhờ hắn nấu, còn về nấu cơm vặt rau thì cả hai có thể lo được.

Nguyên Vũ Tranh cũng hỏa tốc cầm chảo đảo qua đảo lại xào xào, một lúc nấu đến hai chảo rau chiên mấy chảo cá, thịt gà đàn hoàng, gỏi cũng được Nguyên Vũ Tranh hướng dẫn cho hai người cách sơ chế.

Lúc học sinh vừa vào nhà bếp thì chưa thấy thứ gì dọn lên mà chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo, do hôm nay có gần sáu mươi người cho nên công việc cực kỳ bận rộn, mà trước kia là do hai người phụ trách xoay tua, thỉnh thoảng cũng có nhờ học sinh giúp vài việc.

Còn tiểu cô hồn thì ngủ đến bây giờ vẫn chưa dậy vì hôm qua uống cố uống mạng.

Lý Thu Lan đi vào nhà ăn, nơi này bàn ghế đều được sắp xếp theo kiểu căng tin thời hiện đại, bàn ghế đều mới cóng, cái này đều được làm theo những trường học ở Nam Hải, mọi thứ đều tối giản hóa để học sinh dễ hòa nhập.

Lý Thu Lan vẫn như mọi khi đi xuống phòng bếp, nhưng vừa đến thì nàng thấy cái gì đó hơi chói chói, chỉ thấy một bóng nam nhân cao lớn đang nấu ăn, bên ngoài kia là hai phu tử đang xé gà làm gỏi.

"Là trò Lý Thu Lan đó à, nếu trò không phiền thì lấy hộ ta lọ muối đi."

Lý Thu Lan đứng hình mất vài giây sau đó mới đi lấy, nàng không ngờ một người tài giỏi như Tiết phu tử lại còn có thể nấu ăn, đây không phải là ông trời vừa cho nàng gặp người đàn ông của đời mình hay sao.

"Vâng, đến ngay đến ngay."

Nguyên Vũ Tranh nhận lấy lọ muối liền đổ ra giá nêm vào trong chảo rau xào thịt, vì thời này chưa có mắm nên hắn phải hết sức cẩn thận kẻo đồ ăn bị chát vì muối.

Hắn xào rau với thịt xong thì quay ra nấu canh, công việc tấp nập đến nỗi hắn không kịp thở, vì mọi khi nấu ăn phải chuẩn bị từ buổi sáng nên thong thả hơn, bây giờ mới vừa dạy xong thì bị hai phu tử kéo vào nhà bếp nấu, làm hắn luốn cuốn hết tay chân.

Khoảng một tiếng sau thì nấu xong, Nguyên Vũ Tranh mệt rũ rượi ngồi trên ghế vì đơn giản nấu ăn cho một vài người nó khác so với mấy chục người.

Còn Lý Thu Lan thì ngồi cách xa đó vừa ăn vừa nhìn Nguyên Vũ Tranh.

"Oa Lan tỷ, hôm nay có món mới này." Một nữ đồng học bên cạnh đẩy đẩy Lý Thu Lan, nhưng đẩy mấy cái vẫn không thấy Lý Thu Lan hồi đáp lại, sau đó nàng ngẩn đầu lên nhìn thì thấy muỗng canh vẫn còn nằm trong miệng Lý Thu Lan, nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào ai đó.

Nàng ngay lập tức nghiêng đầu nhìn theo tọa độ mà Lý Thu Lan nhìn.

Sau đó quay lại nhìn Lý Thu Lan rồi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nàng hít sâu một hơi thổi một ngụm khí nóng vào tai Lý Thu Lan.

"Lan tỷ, tỷ ăn thì lo ăn đi nhìn Tiết tiên sinh hoài làm gì?"

Lý Thu Lan nghe xong cũng đỏ cả mặt, phì cười nói: "Ta thấy tiên sinh hơi mệt nên đang nghĩ lát nữa có nên bảo tiên sinh nghỉ ngơi hay không."

"Thôi thôi tỷ đừng xạo, muội ở đây biết hết đấy, có phải tỷ đổ tiên sinh rồi không, hì hì." Muội muội thân sinh liền đoán ra chiêu bài đánh lạc hướng của Lý Thu Lan.

"Muội nói cái gì tỷ không hiểu?" Lý Thu Lan vẫn giữ định kiến chối không nhận, có chết cũng không nhận.

Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng đứng dậy, trong lúc lơ mơ hắn cởi áo khoác ngoài ném sang một bên sau đó đi ra sau bếp tắm rửa, cảnh này bị Lý Thu Lan cùng rất nhiều học sinh khác nhìn thấy, đối với đám nam sinh thì chỉ có ghen tị vì độ nét của cơ thể, cũng như cơ bắp, giống được tạc ra vậy, đương nhiên cái bớp cũng đã được Nguyên Vũ Tranh làm một miếng da giả đắp lên cho nên không ai có thể nhận ra.

Còn nữ sinh thì hoảng hốt che mặt lại, mặt ai cũng đỏ đến mang tai, nhất là Lý Thu Lan xuýt chút nữa phun hết nước canh ra ngoài.

Nhan phu tử đang ăn thì thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu đứng dậy đi đến nhặt cái áo của Nguyên Vũ Tranh lên, sếp gọn sau đó đặt ở trên bàn.

Còn Nguyên Vũ Tranh thì đang đứng trước giếng nước, dọt đại một gàu xối từ trên xuống dưới.

"Phù!" Hắn thở ra một hơi sau đó lấy hai tay vỗ vỗ mặt cho tỉnh.

Tắm xong thì hắn mới nhận ra được áo của mình vẫn còn nằm bên trong, hắn cũng không quay lại mà men theo phía sau đi về gian phòng của mình thay một bộ đồ mới.

Lúc về thì hắn thấy một thiếu niên khá là quen, đại khái là học sinh trong lớp, tên nhóc này khá là trầm tính nên hắn có ấn tượng rất mạnh.

"Lục Văn Sinh trò không đi ăn còn ngồi đây làm gì?" Nguyên Vũ Tranh đứng bên dưới nhìn lên nhành cây hỏi.

"Tiết tiên sinh nơi đó không thích hợp với trò, ăn ở nơi này vẫn thoải mái hơn." Lục Văn Sinh trả lời.

"Được rồi ăn thì ăn, mà cũng phải nhớ cẩn thận kẻo ngã đấy." Nguyên Vũ Tranh cũng không thích nói nhiều chỉ nhắc nhở một chút rồi đi.

Khi hắn về thì thấy Tiểu cô hồn không có ở nhà, chắc là chạy đi đâu đó rồi, hành tung của người trong giang hồ thực sự quá khó đoán, lúc ở lúc đi lúc hiện lúc biến mất.

Còn hắn thay đồ xong thì chạy lại phòng ăn, lúc vào thì thấy bầu không khí có vẻ kỳ kỳ những hắn cũng chả quan tâm mấy.

"Lan tỷ, giờ muội mới nhận ra Tiết tiên sinh thực sự rất là đẹp trai." Muội muội thân sinh thấy Nguyên Vũ Tranh đi vào liền trêu Lý Thu Lan một câu.

"Lo ăn đi nói nhiều quá." Lý Thu Lan phản bác lại.



Ăn xong thì Nguyên Vũ Tranh cũng quay về gian phòng của mình, tiện tay mang theo một xuất đồ ăn cho tiểu cô nương kia, đương nhiên cái này thì ai cũng thấy, và cũng làm cơ số người hiếu kỳ.

Nhưng trong nội quy có quy định là học sinh không được đến chỗ ở của giáo viên nên chả ai theo được.



Đầu giờ thì Nguyên Vũ Tranh ở trong phòng xử lý công việc, một phần là Uông Đô Đô mang đến.

Việc và phân phát lương thực cũng đã thực hiện gần xong, còn chuyện thu mua và xử lý châu chấu cũng khá ổn.

Đám tai to mặt lớn sáng nay cũng có rêu rao một số chuyện nhưng dân chúng chả ai thèm để ý, một phần là chả ai dung túng cho kẻ độc ác cả.

Dân chúng mấy huyện lân cận cũng đã nhận được lương thực trợ cấp cùng với lương thực giá rẻ, do có thể quy đổi châu chấu ra gạo cho nên nhiều người cũng bắt đầu lùng bắt châu chấu, nhưng với tốc độ này thì chẳng mấy chốc châu chấu cũng sẽ hoàn toàn biến mất, đại dịch cũng từ đó mà biến mất theo.

Cũng chỉ mới sáng nay, Tô phủ cũng đã mở bán và khai trương món ăn mới làm từ châu chấu, vì được Nguyên Vũ Tranh cho sử dụng tên tuổi lần này nên cũng được kha khá người ủng hộ, mà công thức xử lý chế biến cũng được phát như phát tờ rơi, khiến không ít người đắn đo về việc có nên đổi châu chấu lấy gạo hay không.

Hiệu suất cũng được gọi là khả quan, chỉ trong vòng một ngày đêm mà cả một khu vực chiếm một phần ba diện tích Nam Hạ đã hoàn toàn bị oanh động, cơ số nhà quyền quý cũng theo đó mà nổi lên, vì giá lương thực giảm mấy lần về sát với giá gốc cho nên nhiều nơi chủ buôn nhỏ lẻ tức tối không thôi, có nhiều người còn hận Nguyên Vũ Tranh đến tận xương tỷ, nhưng sau khi nghe đến kết cục của một số ông lớn thì không dám ho he gì nữa.

Đến cả thứ sử còn bị Nguyên Vũ Tranh chặt một phần năm gia sản thì tôm tép như bọn hắn sao mà chịu nổi nhiệt, cuối cùng cũng là do quan binh tìm đến nhà cho nên mới bị ép giảm giá.

Ai bảo quyền lực mạnh, không tận dụng thì thật có lỗi với nhân dân có lỗi với tổ quốc.

Với cả buổi chiều nay hắn không lên lớp cho nên cũng khá là rảnh rỗi, mà rảnh rỗi thì làm gì, đi chơi thôi, gần đây cũng có một cái hồ khá là rộng chắc là cũng có vài con cá ở đó.

Thế là hắn chạy vào rừng trúc chặt đại một nhánh làm cái cần câu, nhưng trong khoảng thời gian hắn thảnh thơi đi làm cần câu cá thì ngoài kia biết bao nhiêu bộ não đang tìm hắn trong biển người đông nghịt.

"Hà Lạc Yến lão thất phu nhà ngươi mau ra đây cho ta!!" Lúc này một người trong nhóm mà Hà Lạc Yến đã chiêu mộ chạy đến nơi ẩn nấp của hắn, vừa chạy vừa gào thét dữ dội.