Chương 43: Công việc của một ngày mới (Chương bù)

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 43: Công việc của một ngày mới (Chương bù)

Chương 43: Công việc của một ngày mới (Chương bù)


Ò ó o o

Vừa mới năm giờ gà đã bắt đầu gáy, Nguyên Vũ Tranh cũng xuống giường thu dọn mền gối sắp xếp ngay ngắn, sau đó đi rửa mặt.

Hôm nay hắn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, nên cần phải dậy sớm hơn mọi khi.

Lúc này Uông Đô Đô bất thình lình xuất hiện phía sau lưng hắn.

"Thiếu chủ mọi chuyện được giao đã xử lý xong, lương thực cũng đã tập kết về các điểm bán như lời, tài sản tịch thu cũng đã được quan binh áp tải về Tô phủ, chỉ chờ ngày đưa về kinh xung quốc khố, tờ rơi cũng đã được rải ở tám huyện kể từ nơi này, còn những nơi xa hơn thì ngày mai mới có thể tiếp tục."

Nguyên Vũ Tranh gật đầu nghĩ: "Mấy tên này chạy deadline cũng giỏi thật."

"Tiến độ cũng tạm ổn, nói với mấy tên kia nhất định không được chủ quan, đám núp trong bóng tối kia cũng không phải dạng vừa đâu, mục đích thực sự của bọn chúng ta vẫn chưa biết rõ nên mọi nước đi đều phải cẩn thận, những ai đêm qua làm suốt đêm thì cho về ngủ, những ai buổi sáng nghỉ cho vào thay ca, xoay vòng với nhau tránh tổn hao về thể lực." Hắn đang đánh răng cũng ngẩng đầu lên dặn dò Uông Đô Đô.

"Uông huynh cũng nghỉ ngơi một chút đi, chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể xong xuôi, chúng có thể còn ở nơi này vài tháng mới ổn thóa được."

Hắn bây giờ không phải chỉ muốn cứu Nam Hạ, mà muốn biến Nam Hạ trở thành một khu công nghiệp trọng điểm trong vòng mấy năm tới, bởi vì chỉ cần nơi này trở thành một vựa lương thực thì việc chinh chiến ở tiền tiến sẽ có lợi hơn, con đường tiếp tế sẽ được rút ngắn đi một phần ba, mà trong chiến tranh thì cái đầu tiên không được chậm đó chính là quân lương, quân lương mà chậm thì binh sĩ không cần đánh cũng đã bại.

Đánh trận có thể hắn không giỏi, nhưng mưu kế tính toán thì hắn có thừa.

Còn bây giờ chiến tranh chỉ đang từ từ nổi lên mà thôi, Sở Việt vẫn còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể ứng phó nổi, vì cuộc chiến này là một cuộc chiến dài hơi, là cuộc chiến kết thúc thứ được gọi là Xuân Thu Chiến Quốc, một ăn cả hai ngã về không.

Đương nhiên chỉ có kẻ thắng mới được vào Bảo Tàng tay cầm bí mật trường sinh, tuy hắn không tin nhưng đại khái là nó vui đi, bởi vì phải có mục đích thì hắn mới có động lực để làm.

Còn về cái chuyện mua bán lương thực thì hắn cũng đã dặn dò Tô lão kỹ càng, một người chỉ được mua một số lượng nhất định.

Sẵn tiện đó là bắt đầu mở điểm thu mua châu chấu số lượng lớn, hoặc quy đổi châu chấu lấy lúa gạo, đương nhiên hắn cũng đã soạn sẵn quy định rõ ràng, không phải muốn đổi bao nhiêu thì đổi được, cái này lúc trên đường đi hắn đã soạn cực kỳ kỹ càng, đừng nói là ở thời đại này, cho dù ở hiện đại thì cũng khó mà qua mặt được.

Dân buôn lậu chuyên nghiệp phải rành về luật pháp, phải rành về những mánh lới mà đám buôn lậu thường dùng, hắn là một trong số đó, nói như vậy hắn cũng tự nhột.

" y nha đêm qua đi nhanh quá quên mất một chuyện quan trọng, đúng thực sự là chưa dạy cho Tô lão cách xử lý đống châu chấu kia." Nguyên Vũ Tranh ngồi đánh răng nghiền ngẫm gì đó một lát thì đột nhiên bật người dậy.

Vội vàng đánh răng rửa mặt cấp tốc, sau đó chạy thẳng vô nhà lấy giấy bút ra viết cách sơ chế châu chấu.

Các sơ chế: Cầm đầu châu chấu rút nhẹ để loại bỏ phần ruột bên trong. Sau đó vặt bỏ cánh và phần càng nhọn. Tuy hơi mất công một chút nhưng sơ chế càng sạch sẽ bao nhiêu thì khi ăn càng yên tâm bấy nhiêu. Rồi hòa tan muối với nước rửa châu chấu sơ qua một lần, kế đó trán lại với nước lã vài lần để tránh bị mặn.

Cách làm: Bỏ châu chấu vào chảo, đảo với lửa vừa đến khi ráo nước thì rưới mỡ vào đảo cho mỡ quyện đều. Lúc mới rang châu chấu sẽ có mùi ngai ngái nhưng khi rang đủ độ, thân châu chấu có độ trong, giòn, chuyển màu nâu cánh gián và tỏa mùi thơm ngào ngạt tức là đã đạt yêu cầu. Hạ nhỏ lửa, nêm chút gia vị (muối cán thật nhuyễn pha với một chút nước) vào cho vừa miệng, rắc lá chanh cắt nhỏ (lá chanh nên dùng nhiều một chút cho thơm) đảo đều rồi đổ ra bát hoặc đĩa.

*Nếu muốn làm tại nhà thì mọi người thay muối cán nhuyễn thành mắm là được nha:3 Đảm bảo hao cơm phải biết.

"Từ, hình như thiếu thiếu thứ gì đó." Nguyên Vũ Tranh đặt bút xuống suy nghĩ một hồi lâu.

"Nước mắm!" Thời đại này thực sự chưa có nước mắm, hắn đi khắp Nam Hải thực sự chưa có sự xuất hiện của nước Mắm, thứ gia vị trong truyền thống của dân tộc.

Thế là hắn lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lật ra trang cuối cùng ghi hai chữ nước mắm vào đó, tuy hắn không biết làm ra nó thế nào những cũng có thể tưởng tượng ra được phần nào.

Trong cuốn sổ còn có đường, hạt nêm, cùng nhiều thứ khác, vì là một người có khối óc kinh doanh nên không thể để í tưởng vụt mất, vậy nên nhất thiết phải có một cuốn sổ tay.

Bây giờ không có nước mắm thì ta lấy đại muối để làm vậy.

Ghi xong hắn liền đưa tờ giấy cho Uông Đô Đô, đợi khi Uông Đô Đô rời đi hắn mới bước chân ra khỏi chửa hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu tập thể dục buổi sáng.

Lúc hắn đi chạy ngang qua thì Nhan phu tử cũng đã dậy, còn đang đánh cờ với Lý Hiển Nhân Lý phu tử, hắn chạy qua cũng vẫy tay chào hai người một cái sau đó chạy ngang qua.

"Lão hủ thấy Tiết tiểu phu tử thực sự rất tốt, nho nhả lễ độ khác hẳn với đám công tử chúng ta hay gặp." Nhan Như Ngọc Nhan phu tử đặt một con cờ xuống bàn nói.

"Ta thấy bây giờ nhận xét vẫn còn hơi sớm, cần qua một khoảng thời gian để nhìn nhận thêm, huống chi Tiết tiểu phu tử mới vừa đến đây đêm qua." Lý Hiển Nhân cũng chậm rãi trả lời.

"Lão hủ tuy không có mắt nhìn người nhưng cũng có thể cảm nhận được nhờ trực giác của mình, vậy nên có thể chắc chắn rằng Tiết phu tử thực sự rất tốt." Nhan phu tử liền đáp trả một câu.

Lý phu tử ngay lập tức phản dame: "Nhờ cái trực giác của ông mà chúng ta có thêm mấy bầy gà đấy, cáo ở đây nhiều như thế mà lại đi nuôi gà đúng thực sự là tới công chuyện luôn, nhưng cũng không thể phủ nhận trực giác của ông đúng là có một không hai, nhiều chuyện tiên đoán đúng như thần, vậy ông đoán thử xem đại dịch hôm nay có thể chuyển biến tốt hay không?"

Nhan phu tử cũng trầm ngâm một lát sau đó nói: "Cái đó thì lão hủ không chắc chắn lắm, nhưng cảm giác hôm nay nhất định có chuyển biến tích cực."

Gió vẫn cứ thổi mây vẫn cứ trôi, hai phu tử ngồi cùng nhau vừa đánh cờ vừa đàm đạo trên trời dưới đất, thỉnh thoảng còn làm vài câu thơ thay đổi không khí.

Trong khi đó Nguyên Vũ Tranh đã chạy đến bên cạnh dãy nhà của học sinh, hắn cũng không dừng lại mà tiếp tục chạy, bởi vì bây giờ chỉ mới có năm giờ hơn, nên chưa có ai dậy.

Ở đây hắn thấy yên bình hơn nhiều, mọi thứ đều nhẹ nhàng chẳng cần phải lo toan về an nguy của bản thân, vì chả có ai rảnh mà quan tâm một tên vô danh tiểu tốt từ nơi khác đến đây, mấy tên nhắm vào hắn hay mấy tên luôn núp trong bóng tối quan sát cục diện đều chỉ nghĩ đến đại sự chả bao giờ nhắm đến mấy thứ nhỏ nhặt này, nên cứ tự do di chuyển thôi.

Hắn chạy xong hai vòng quanh trường học rồi về lại gian phòng của mình tắm rửa, hôm nay phải đi bàn bạc một chút với Mạc phu tử, nhưng có vẻ Mạc phu tử không dậy nổi do đêm qua uống hơi nhiều.

Thế là hắn phải thay Mạc phu tử dạy học, tuy không có kinh nghiệm nhưng không đi thực chiến thì lấy đâu ra kinh nghiệm, mười ngày lý thuyết không bằng một ngày thực hành, phải cố hết sức thôi.