Chương 42: Yên tâm chuyện này vi sư có kinh nghiệm (Chương bù)

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 42: Yên tâm chuyện này vi sư có kinh nghiệm (Chương bù)

Chương 42: Yên tâm chuyện này vi sư có kinh nghiệm (Chương bù)


Ánh sáng kia cũng từ từ rõ dần, Nguyên Vũ Tranh cũng nhìn rõ dáng dấp của người này, là một lão phu tử lớn tuổi, tay cầm một cây đèn.

"À thì ra là Tiết phu tử, mấy ngày trước lão hủ có nhận được thư cậu gửi đến, không ngờ cậu lại đến nhanh như vậy, vậy mời cậu đi theo ta nhận phòng nghỉ ngơi có chuyện gì mai chúng ta bàn bạc." Lão nhân cũng không có nhiều lời, vì bây giờ là ban đêm khuya khắc ở bên ngoài không tiện.

"Vậy còn căn phòng này?" Nguyên Vũ Tranh khó hiểu hỏi.

"À căn phòng này là nơi để sách với những dụng cụ dạy học, còn phòng dành cho phu tử là ở hậu viện." Lão phu tử cũng chậm rãi giải thích cho Nguyên Vũ Tranh.

"À à vãn bối hiểu rồi." Nguyên Vũ Tranh gật đầu đáp lại.

Thế là cả hai người chậm rãi đi theo Lão phu tử ra sau hậu viện, nơi này thì sáng hơn một chút bởi vì có một vài căn phòng vẫn còn sáng đèn.

"Các vị phu tử khác giờ này vẫn còn làm việc hay sao hả tiền bối?" Nguyên Vũ Tranh hứng thú hỏi.

"Đây là gian phòng dành cho những học trò muốn ở lại trường vì một số lý do bất đắc dĩ, gian phòng của phu tử thì chúng ta phải đi thêm một đoạn nữa mới đến." Lão phu tử cũng không có bất mãn gì với những câu hỏi của Nguyên Vũ Tranh, vì dù sao người có học thức ở thời đại này rất ít, vì vậy lâu lắm mới có một người đến dạy nên hắn rất trân trọng.

Nguyên Vũ Tranh cũng nhéo nhéo cằm, thứ này cũng khá giống với kí túc xá ở kiếp trước.

Cả ba người đi thêm một đoạn thì tới mấy căn phòng khang trang hơn một chút xung quanh được bao phủ bởi rừng trúc.

"Đây là gian phòng Tiết phu tử sẽ ở vào những ngày tới." Lão phu tử quay đầu nói với Nguyên Vũ Tranh.

"Còn vị thiếu nữ này đi cùng với Tiết phu tử sao?" Lão phu tử hỏi, hắn nãy giờ mới để ý đến nàng.

"Đúng vậy! Nàng gặp được vãn bối khi đang trên đường đến đây, thế là ở bên cạnh vãn bối từ đó đến nay." Nguyên Vũ Tranh cũng tự tiện bịa ra một câu chuyện để giải vây.

"Ừm vậy thì để nàng ở gian bên cạnh cũng được, dù gì thì nơi này cũng thừa nhiều phòng trống, thêm vài ba người chắc cũng không có vấn đề gì." Lão phu tử cũng thở dài nói, cái trường này cũng quá lâu rồi chưa có phu tử mới đến, chỉ có mấy lão nhân như hắn bám trụ lại ở nơi này, những phu tử trẻ một là lên kinh hai là đi ngược về Nam Hải, chứ hiếm khi có ai lại đi từ Nam Hải đến đây, nhất là lúc mà dịch châu chấu với hạn hán đang hoành hành như thế này.

"Vậy cảm ơn tiền bối." Nguyên Vũ Tranh cúi đầu cám ơn một cái sau đó đi vào trong, còn tiểu cô hồn thì đi vào gian phòng bên cạnh.

Bên trong cũng đơn sơ như ở trong Tô phủ chả khác nhau là mấy.

Được cái là mát hơn rất nhiều vì nơi này rất thoáng, không gò bó như ở Tô phủ.

Nguyên Vũ Tranh đẩy cửa sổ ra sau đó bắt đầu sắp xếp đồ đạc lại, cái hộp gỗ đựng súng với đạn thì hắn đặt ở góc giường, còn sách hay gia vị gì đó thì để lên kệ tủ sách.

Lúc này bên ngoài cửa sổ có tiếng người vọng vào: "Đệ tử có gì ăn không Vi sư đói."

"Hử hử? Ban đêm như này thì lấy gì ăn bây giờ." Nguyên Vũ Tranh vừa chỉnh lại tủ sách vừa nói.

"Nãy đi ngang qua chỗ kia Vi sư thấy có vài con gà nên cũng tiện tay mang một con về đây, đệ tử ngươi làm vài món cho Vi sư ăn đi, ngày hôm nay chỉ ăn mỗi trái cây nên hơi đói." Nàng lấy tay sờ sờ bụng nhìn Nguyên Vũ Tranh với ánh mắt đầy mong đợi.

"...."

"Thôi được rồi để ta làm, nhưng lần sau nhớ là không được đi trộm, nhỡ đâu bị lộ thì không biết để mặt mũi ở đâu." Nguyên Vũ Tranh thở dài một hơi nói.

"Đệ tử yên lâm chuyện này vi sư có kinh nghiệm!" Tiểu cô hồn hùng hồn nói.

"Có kinh nghiệm?" Nguyên Vũ Tranh ngoáy ngoáy tai, giống như nghe thấy cây gì đó sai sai.

"Không có gì~ không có gì~" Tiểu cô hồn liền chối đây đẩy.

Thế là Nguyên Vũ Tranh cầm con gà đi ra phía sau nhà, nấu nước vặt lông tẩm ướp gia vị, nửa con nướng muối ớt, nửa con luộc xé nhỏ làm gỏi hành tây, còn xương với bộ lòng đem nấu cháo.

Cả quá trình nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, lưu loát không một chút trở ngại gì, Tiểu cô hồn nhìn động tác của Nguyên Vũ Tranh mà khen tới tấp.

Mùi gà nướng lúc này cũng lan đến chỗ các phu tử khác, thế là ba bốn gian phòng đều có ánh nến sáng lên, từ trong nhà bốn lão phu tử đi ra, một mạch đi đến chỗ Nguyên Vũ Tranh trong đó có một người là người khi nãy hướng dẫn Nguyên Vũ Tranh đến đây.

"Tiết phu tử giờ này cậu còn chưa ngủ sao?" Lão phu tử đứng ngoài cửa hô một tiếng.

Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng từ trong phòng đi ra gãi gãi đầu tiếp chuyện với mọi người, sau đó cũng mời họ vào trong ăn chung.

"Là do tiểu cô nương đói nên muốn ăn chút đồ, sẵn tiện khi nãy có con cáo tha một con gà chạy qua đây, vãn bối cũng bắt nó lại nhưng thấy không nỡ nên thả nó đi, còn con gà chết thì bỏ uổng cho nên vãn bối cũng tận dụng làm một bữa thịnh soạn giữa đêm khuya ấy mà, ai ngờ đánh động đến mấy vị phu tử đang nghỉ ngơi." Nguyên Vũ Tranh cũng giải thích, tuyệt kỹ nói dối không chớp mắt.

"Thì ra là thế, nhưng cũng không thể không nói tay nghề của Tiết phu tử lợi hại, chỉ là một con gà mà lại có thể làm ra nhiều món ngon như vậy." Có một vị vừa ăn vừa tấm tắc khen.

"Cho hỏi vị này là." Nguyên Vũ Tranh bỏ đôi đũa xuống từ từ hỏi.

"Vị này là Nhan phu tư, vị bên cạnh là Đỗ phu tử, còn vị vừa khen là Lý phu tử, ba vị đều là phu tử có tiếng ở huyện chúng ta, còn lão hủ là Mạc Vấn, người ngoài hay gọi là Mạc phu tử." Mạc phu tử bắt đầu giới thiệu.

Lý phu tử lúc này cũng hỏi thêm: "Món này của tiết phu tử tên là gì vậy? Lão hủ sống từng ấy năm mà chưa thấy món này bao giờ."

"Cái này là Gỏi gà hành tây, một món đặc sản ở Nam Hải mà vãn bối học được từ một người bạn." Nguyên Vũ Tranh từ tốn nói, ở đây đều là do hắn bịa ra chứ mấy món này đến hoàng đế cũng chỉ được ăn có hai lần huống gì là người ở Nam Hải.

"À à." Lý phu tử vuốt vuốt chòm râu trắng.

Cả bốn người vừa cười nói vừa nhâm nhi đồ ăn, đến giữa ca thì Nguyên Vũ Tranh lấy ra một chai rượu, rót cho mỗi người một ít.

Cả năm người vừa nhâm nhi mỹ vị nhân gian vừa uống rượu.

Đến khi tiệc tàn thì mạnh ai về nhà nấy, nói là vậy chứ Mạc phu tử cùng Đỗ phu tử tửu lượng hơi thấp nên say khướt, Nguyên Vũ Tranh cùng Nhan phu tử Lý phu tử phải dìu họ về phòng.

Lúc về Nguyên Vũ Tranh bẻ một nhành trúc xỉa răng, nhiêu đây rượu chỉ có thể tráng miệng thôi chứ chưa nói đến say xỉn gì ở đây.

Hắn về đến nhà thì thấy đống bát đĩa chưa dọn liền thở dài, đôi bàn tay ngọc ngà này ngày hôm nay lại phải đi rửa bát đĩa.

Rửa xong hắn thổi tắt đèn rồi đi ngủ, mặc cho ngoài kia rất nhiều người đang khóc hết nước mắt, vì gia sản tích góp bao nhiêu năm bị mang đi hết.

Cố gắng mỗi ngày 1 chương bù:3 mong mn tương tác & đề cử mạnh để tác có động lực hơn.