Chương 41: Đi làm phu tử

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 41: Đi làm phu tử

Chương 41: Đi làm phu tử


Cả đám tai to mặt lớn đến đây đều bị Nguyên Vũ Tranh hốt gọn, không chừa một tên, còn mấy tên không đến thì hắn trị bằng cách khác, nhất là mấy tên núp trong bóng tối điều khiển nguồn cơn của vụ việc này.

Sau khi tất cả đã rời đi hết thì Nguyên Vũ Tranh sai người dọn dẹp tàn cuộc.

Bên ngoài lúc này cũng có cấm quân đi vào: "Bẩm đại nhân giấy báo đã in xong, chỉ cần đại nhân ra lệnh là có thể ngay lập tức đi thả."

"Các ngươi cứ đợi thêm một lát." Nguyên Vũ Tranh phất phất tay.

"Bây giờ đi báo cho Tô lão một câu, bảo ông ấy phái người đi theo mấy tên vừa mới về để kiểm kê lương thực, nhất định phải kiểm kê cho đủ không được thiếu, kiểm xong thì giao tiền cho bọn hắn luôn, còn lương thực thì chuyển đến những chỗ cố định đã ghi trên giấy."

"Còn một chuyện nữa đống tài sản phải được tịch thu sau khi đã thu mua lại lương thực, nếu như trong nhà bọn hắn có ai chống đối thì nói cho bọn hắn biết hậu quả của việc chống lại người thi hành công vụ là gì."

Nói xong hắn quay lưng đi vào trong phòng, lúc này tiểu tổ tông kia cũng đã đi đâu đó về và đang nằm nhoài trên giường, tay cầm một chùm nho vừa ăn vừa chê lên chê xuống.

"Đệ tử cái giường này cứng quá rồi mau đổi cho vi sư cái khác."

Khặc!

Hắn xuýt chút nữa sặc nước bọt chết.

"Bớt đòi hỏi đi, ở đây chỉ có nhiêu đó thôi có đòi cũng chả kiếm đâu ra để mà đáp ứng, có muốn nằm nệm êm thì ra xe mà nằm."

Nghe xong nàng cũng chả buồn đòi nữa: "Ở ngoài đó nhiều muỗi lắm không thích."

Nguyên Vũ Tranh cũng biết biết lắc đầu ngán ngẩm, đánh thì đánh không lại, vì mồm mép có mạnh mấy cũng không địch nổi nắm đấm mạnh.

Uông Đô Đô lúc này từ bên ngoài đi vào.

"Thiếu chủ mọi thứ bên này cũng đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ cần chờ đến ngày mai là có thể hành động."

"Không tồi! Ha ha ha." Nguyên Vũ Tranh nghe xong cũng cười ha hả.

Phương án đối phó với mấy tên kia cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần vài đêm nữa là có thể tóm gọn mấy tên đang núp trong bóng tối.

"Dám chơi bài núp với ông trùm thế giới ngầm ta đây, đúng thực sự là không biết chữ chết viết thế nào."

"Uông huynh thông báo cho đội kia một tiếng nữa bắt đầu phát tờ rơi, nhất định phải rải đều khắp nơi để người dân nhận được."

"Đã rõ." Uông Đô Đô gật đầu sau đó quay đầu đi ra ngoài, khi đi còn liếc mắt nhìn tiểu cô nương nằm trên giường một cái.

Đương nhiên nàng cũng là người tập võ nên cũng nhận ra, ánh mắt hai người chạm nhau chỉ trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi sau đó tách ra, còn Nguyên Vũ Tranh thì không hề hay biết gì cả, vì đẳng cấp của hắn thua xa Uông Đô Đô cùng với thứ hay được hắn gọi là cô hồn kia.

Mặt trăng bên ngoài lúc này bắt đầu nhô cao.

Trên những chiếc xe ngựa rời khỏi phủ Tô lão, thì chiếc của Sùng lão có vẻ im lặng nhất, nhưng không ai biết lão cáo già này đang vui như trẩy hội.

Còn những chiếc khác thì đang lộn uỳnh xèo hết cả lên.

"Mẹ nó! Không ngờ Đoạn Trường Thảo ta lại thua một tên nhãi con miệng còn hôi sữa, thù này không báo họ của bố mày viết ngược." Tên bụng phệ vừa đi vừa chửi ầm lên.

"Cha người không cần phải gấp như vậy, chúng ta còn thời gian để chuyển đồ đi nơi khác cơ mà, huống chi tên kia phải cần thêm một khoảng thời gian để sắp xếp người đến để mua lại lương thực cơ mà." Nhi tử hắn Đoạn Trường Vinh nghĩ một hồi rồi nói.

"Thứ ta lo lắng không phải là về lương thực mà là tài sản của nhà chúng ta, mà nếu như đúng theo lời con nói hắn phải cần thời gian để chuẩn bị người đến, thì chúng ta cần phải tận dụng khoảng thời gian đó để chuyển bớt tài sản đi nơi khác để tránh thiệt hại." Đoạn Trường Thảo gãi bụng phệ của mình nói.

"Cao Lĩnh mau tăng tốc chúng ta cần phải về nhà sớm nhất có thể." Đoạn Trường Vinh thò đầu ra khỏi xe nói với phu xe.

"Vâng."

Xe ngựa sau đó liền chạy hết tốc lực.

Đúng vậy không riêng gì hai cha con nhà họ Đoạn, mà tất cả những tên bị Nguyên Vũ Tranh ép ký vào giấy tịch thu tài sản đều phi nhanh như bay về nhà để kịp thời sơ tán tài sản.

Nhưng cái bọn chúng không ngờ là Nguyên Vũ Tranh đã tính sẵn từ trước, có chạy cũng khó mà thoát được, dù gì thì xe ngựa bốn chân hai bánh khó mà chạy lại ngựa bốn chân.

….

Cùng lúc đó ở một nơi cách Tô phủ mười dặm, bên dưới một căn mật thất, có bảy người đang ngồi chung bàn mưu ủ kế, thì bỗng dưng có một tên từ trên chạy xuống la to.

"Không ổn rồi! Quan binh tô phủ cùng quan binh phủ thứ sử bắt đầu rục rịch rồi, nếu như không bàn lại cách ứng phó thì kế hoạch của chúng ta nhất định vỡ trong trứng nước."

Cũng ngay lúc này một người từ trong đám đứng lên, tên này là Hà Lạc Yến, từng giữ chức Ngự Sử Trung Thừa, nhưng vì có dính đến Thái úy cho nên bị Nguyên Vũ Tranh đá đi biên ải, nhưng không biết bằng cách nào mà hắn lại có thể quay về không những thế còn học được rất nhiều thứ, một trong số đó là cách nuôi châu chấu, chính hắn cũng là người gây nên đại dịch châu chấu lần này, hắn về đây là để báo thù cho Thái Úy.

"Các ngươi cứ yên tâm, chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến kế hoạch của chúng ta đâu, mấu chốt của chuyện này vẫn là phải dụ tên kia ra mặt, chỉ cần hắn ra mặt thì bên kia cũng sẽ kết hợp với chúng ta tiêu diệt hắn, nếu như nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành, lúc đó thì có thể ăn sung mặc sướng suốt đời, tiền tài nữ nhân nhiều vô kể tùy các ngươi hưởng thụ." Tên Hà Lạc Yến này bắt đầu sơ tâm cho đồng bọn.

Nhưng cho dù có sơ tâm cỡ nào thì cũng khó mà tiêu trừ lo lắng cho bọn chúng, bởi vì một người mà các đại thần trong triều ba lần bảy lượt muốn cho đăng xuất khỏi trái đất đến bây giờ vẫn còn sống, mà những tên kia chẳng có ai là có kết cục tốt, thì liệu bọn nhãi nhép như bọn hắn có tiêu diệt nổi hay không đây.

…..

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này đang chuẩn bị đồ đạt để rời khỏi Tô phủ, hắn muốn đến một trường học cách đây khá xa để ngụy trang, vì Tô phủ an toàn thì an toàn thật, nhưng chỉ an toàn với người bình thường, còn cỡ hắn bây giờ là chỉ có Tông sư ghé thăm, mà binh lính trong phủ mấy ai đánh được Đại cao thủ chưa mà đòi ngăn cản Tông sư.

Vì thế lựa chọn đi trong đêm vẫn là ngon nhất, mấy thứ như ra lệnh thì chỉ cần một chút kỹ xảo là được.

Tiểu tổ tông thấy Nguyên Vũ Tranh thu dọn đồ đạt thì khó hiểu hỏi: "Nửa đêm rồi mà còn muốn đi đâu đấy."

"Dọn đồ đi làm dạy học, ngày mai có tiết học nên cần phải đi trong đêm." Nguyên Vũ Tranh cũng chân thực trả lời, hắn lựa lúc này đi là tốt nhất rồi, bởi vì đêm nay sẽ là một đêm khá là lộn xộn, khó có người nào để ý đến hắn.

Cho dù mấy tên lúc nãy có quay lại thì cũng chả nhận ra vì lúc tiếp bọn hắn thì Nguyên Vũ Tranh đã dịch dung nên chả ai biết dụng mạo thật của hắn là gì.

"Thế ở đó có đồ ăn ngon không?" Tiểu cô nương hiếu kỳ hỏi.

"Không có, không có, chỉ có cơm canh đạm bạc thôi, muốn ăn thì đi không muốn thì ở lại đây." Nguyên Vũ Tranh vác tay nải lên vai sau đó chạy ra ngoài.

"Ừm cơm canh đạm bạc cũng được, miễn có là được rồi không cần cầu kì đâu." Tiểu cô hồn cũng liền đứng dậy, cầm ô chạy theo Nguyên Vũ Tranh, tiện thể mang hết những thử ăn được theo.

Còn đống hộp của Nguyên Vũ Tranh thì Uông Đô Đô sẽ mang đến cho hắn sau.

Bên ngoài Tô phủ quan binh đang chạy qua chạy, như chuẩn bị thứ gì đó làm cho dân chúng xung quanh cực kỳ hứng thú.

Mặc dù bây giờ đã khuya lắm rồi nhưng vẫn còn người đi lại, bởi vì Nguyên Vũ Tranh đã dỡ bỏ cái lệnh cấm đi ban đêm, để giao thương dễ dàng hơn.

Tầm một tiếng sau quan binh cùng với cấm quân bắt đầu rải tờ rơi, còn có một đội dán tờ rơi lên bảng thông báo, một đêm này thực sự rất là náo nhiệt.

Cũng thời điểm đó Nguyên Vũ Tranh giả dạng làm một tú tài lưu bang giữa dòng người tấp nập, vẻ mặt buồn rười rượi đi đến một tòa nhà cũ kỹ hẻo lánh nằm ở một thôn quê nhỏ, nơi này nhìn khá sơ xác nhưng được cái là cây cối vẫn còn lá.

Hắn đi vào bên trong, giảng đường nơi này cũng khá là rộng rãi, bàn ghế tuy khá là cũ kỹ nhưng cũng có thể chấp nhận được, hắn cũng không dám thay đổi vì rất dễ bị lộ tẩy, lúc đang đi đến Nam Hạ hắn cũng đã sai người đi báo cho viện trưởng nơi này một tiếng, bây giờ dọn vào chắc là không thành vấn đề.

Nguyên Vũ Tranh cũng đi men theo giảng đường, nơi này nhìn vậy mà cũng rộng thật, hắn đi cả buổi mới đến được phòng ở của phu tử, xuýt chút nữa là đi lạc.

"Móa trường cà tàn vậy mà rộng dã man thế, còn không có tí đèn đuốc gì hết!" Nguyên Vũ Tranh chống tay vào gốc cây thở hổn hển, hắn cuốc bộ hơn mười mấy cây đến đây, còn phải lần mò đi trong bóng tối.

"Đệ tử ở đằng kia có cái gì đang đi đến kìa." Lúc này tiểu cô hồn đằng sau đột nhiên nói.

"Na ní?" Nguyên Vũ Tranh ngẩng đầu lên nhìn, đúng là có thứ gì đi đến chỗ hắn thật.

"Là ai?" Người phía trước ngay lập tức lên tiếng.

Nguyên Vũ Tranh nghe được cũng thở phào một hơi, hắn tuy không mê tín nhưng cứ gặp ma là vẫn sợ.

"Là tại hạ Niên Trường Tiết, phu tử mới từ Nam Hải đến đây, dạo trước có gửi thư cho chủ quản nơi này xin được dạy học."