Chương 40: Ngươi thu ta cũng thu (Chương bù)

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 40: Ngươi thu ta cũng thu (Chương bù)

Chương 40: Ngươi thu ta cũng thu (Chương bù)


"...." Tên bụng phệ nghe thấy cũng tức tối không thôi.

Nhưng hắn ta đâu biết, hắn là người ngoài chưa được làm quan nên chưa biết áp lực là gì, khi hơn một nửa bộ máy trong triều đình đều nằm dưới sự giám sát của Nguyên Vũ Tranh, báo cáo mỗi tuần mỗi tháng từ xã đến huyện đến tỉnh đều phải được cập nhật kỹ càng, phải đảm bảo không một chút sai sót.

Nếu như bị người của Nguyên Vũ Tranh phát hiện có chút sai sót nào, thì sẽ ngay lập tức có người đến kiểm tra một cách thầm lặng mà không có báo trước, Lưu Giáng cũng vì thế mà bay màu hơn 90% gia tài trong một đêm, ruộng đất cũng bị tịch thu xung vào quốc khố, mà người ngoài không hề biết một chút gì, mà cái này cũng đã được Nguyên Vũ Tranh ghi thẳng vào luật pháp Sở Việt khi hắn được nhiếp chính.

Vậy thì thử hỏi bị một lần thì ai dám tái phạm lần hai, công sức cố gắng hai mươi mấy năm đổ vỡ chỉ trong một đêm.

Nguyên Vũ Tranh ngồi đó chỉ nhếch mép cười thầm, các ngươi cứ trao đổi thoải mái, càng trao đổi thì nội bộ càng chia rẽ, mà đã chia rẽ thì chỉ có chết hết chứ không thoát nổi tên nào.

Chơi với ai thì chơi chứ chơi với Nguyên Vũ Tranh thì hơi bị sai sai, hắn lúc trước cũng nhờ kỹ năng đọc vị mà kiếm được kha khá các món hời.

Khi con người đã rơi vào trạng thái căng thẳng hoang man thì nhất định tìm đến đồng minh gần nhất để kết thân cùng nhau vượt qua, hoặc là kéo chết chung cho vui, nhưng bây giờ trên cái bàn này thì có mấy tên trong sạch đâu mà để kết thân, có kết thân thì cũng chẳng dám vì chả thằng nào ngu mà đi dính với cái đám này cả.

"Nãy giờ cũng lâu rồi nhỉ chắc không còn ai đến đâu, vậy nên chúng ta vào chuyện chính thôi."

"Các vị ở đây hẳn là cũng biết tình hình ở Nam Hạ rồi nhỉ?"

Cả bàn dài ai nấy cũng gật đầu.

"Vậy thì tại hạ cũng không nhiều lời nữa, ở đây nhà ai trữ nhiều lương thực nhất nhỉ?" Nguyên Vũ Tranh liếc mắt một cái.

Cả sân ngay lập tức im bặt không một tiếng động.

Nhưng trong giây phút im lặng đó thì ngay lập tức có một kẻ thức thời, hắn nhận ra í định của Nguyên Vũ Tranh, không ai khác ngoài Sùng lão nhân.

"Không dấu gì ngài, lão hủ ta cũng có tích trữ kha khá lương thực để giao thương cùng Nam Hải, nhưng do đại dịch lần này nên không thể xuất hàng đi được nên chỉ đành để lại trong kho, lão hủ ta sống mấy chục năm nên cũng thấu hiểu nỗi khổ của dân chúng, vậy nên cũng mở bán lương thực với giá thấp nhưng vì bị chèn ép nên buộc phải nâng giá lên cao, nhưng nếu như ngài…" Sùng lão nhân cũng nhân cơ hội này kiếm thêm chỗ dựa vững chắc, hắn cũng là người thông minh nên biết thế nào.

Nguyên Vũ Tranh nghe thấy vậy cũng cười lại, lão cáo già này thực sự gian xảo đấy, chỉ mấy câu đã tẩy trắng hoàn toàn cho mình, không những thế còn muốn Nguyên Vũ Tranh làm chỗ dựa cho hắn, cũng được thôi ngươi muốn dựa thì ta cho ngươi dựa, nhưng đừng nghĩ dựa được là muốn làm gì thì làm, lão cáo già ngươi nên nhớ quả núi này nhiều xương rồng lắm đấy dựa không tốt là bị gai đâm đấy, những kẻ dám dựa dẫm đòi qua mặt ta đều đã nằm sâu dưới lòng đất.

"Được! Bổn quan rất thích những kẻ thức thời như ngươi, mời vào trong ký tác một chút ít giấy tờ rồi có thể đi về." Nguyên Vũ Tranh cũng vui vẻ nói.

Cả đám phía dưới liền sửng sốt, sau đó ánh mắt sáng lên giống như thấy ánh sáng cuối con đường.

"Còn ta nữa!"

"Ta nữa! Ta nữa."

…..

Nguyên Vũ Tranh bình tĩnh nói: "Các ngươi cứ từ từ ai rồi cũng có phần."

Đương nhiên hắn không bỏ qua dễ dàng cho mấy tên tặc tử này dễ dàng như vậy, lương thực là một chuyện mà tội là một chuyện, lương thực có thể giảm nhẹ tội đi đôi chút nhưng các ngươi cũng khó mà qua nổi lần này mà không bị lột mấy lớp da.

Sùng lão nhân vào trong gian phòng của Nguyên Vũ Tranh tầm mười phút sau đó đi ra, tâm trạng cực kỳ khoan khoái không hề có một chút sợ hãi gì.

Mấy tên kia thấy vậy cũng thở phào một hơi.

Nhưng chả có ai trong bọn hắn ngờ được rằng, chỉ có những người như Sùng lão nhân mới có đặc ân như thế, còn cái đám suốt ngày ăn thịt uống máu của dân chúng thì lại khác.

Nhất là tên bụng phệ đi cùng con trai hắn, vừa vào trong đã thấy một đống giấy đặt trên bàn, ngồi đối diện là Tô lão, hai bên còn có cấm quân đứng sẵn, chỉ cần hắn có một động tác thừa là đầu mình hai nơi ngay lập tức.

Tờ giấy đầu tiên hắn cần phải ký tên đóng dấu là tờ giấy về giá lương thực, tờ thứ hai cũng là về lương thực nhưng mà có thêm nội dung về số lương thực được giữ lại trong nhà số còn lại đều phải mang ra ngoài bán, nếu quy phạm thì tịch thu toàn bộ số lương thực không hoàn trả, mọi thứ đều bình thường đến khi cấm quân lấy ra một tờ giấy mà đọc xong hắn xuýt chút nữa ngả ngửa.

Tờ giấy đơn giản có con ấn của Nguyên Vũ Tranh về việc tịch thu 90% tài sản về hành vi: thu lợi mua bán bất hợp pháp, cho vay nặng lãi, mua bán kỹ nữ, cưỡng ép tước đoạt đất đai của người khác, cản trở người triều đình thi hành công vụ,... Thời gian thi hành một tháng kể từ bây giờ.

Lúc hắn hoàn hồn định chửi ầm lên thì cấm quân ngay lập tức rút đao ra khỏi bao, kề lên cổ hắn, lưỡi đao sắc bén mới kề lên cổ đã rạch một đường nhỏ trên cổ, một giọt máu từ đó trào ra.

"Im lặng!" Cấm quân ngay lập tức ra lệnh.

"Tô lão, ta với ông trước nay quan hệ không tồi, xin ông cứu ta lần này."

Tô lão nói lại: "Ta với ngươi trước giờ chưa từng qua lại với nhau, cũng không có quan hệ thân tình hay mật thiết gì ở đây cả, càng không có quan hệ với những kẻ suốt ngày ăn xương uống máu dân chúng như ngươi, vì vậy không có chuyện cứu giúp ngươi ở đây."



Cà cưa mặc cả đến mấy thì hắn cuối cùng cũng chỉ có thể ký và đóng dấu.

Khi hắn đi ra ngoài còn phải giả bộ bình thường nếu không chắc chắn không thể ra nổi phủ.

Đương nhiên là để đánh lừa những tên ngồi ngoài, còn như Sùng lão nhân hay Lưu tri huyện thì lại khác, bọn hắn là vui vẻ thật không hề có một tí giả trân nào ở đây cả.

Trong đó còn có một tên thứ sử được Nguyên Vũ Tranh mời nói chuyện riêng bởi vì tên này là trường hợp đặt biệt, vì là người dưới trướng hắn, quen thì quen nhưng có tội thì vẫn phải trị.

….

Cả đám tai to mặt lớn đến đây đều bị Nguyên Vũ Tranh hốt gọn, không chừa một tên, còn mấy tên không đến thì hắn trị bằng cách khác, nhất là mấy tên núp trong bóng tối điều khiển nguồn cơn của vụ việc này.

Sau khi tất cả đã rời đi hết thì Nguyên Vũ Tranh sai người dọn dẹp tàn cuộc.

Bên ngoài lúc này cũng có cấm quân đi vào: "Bẩm đại nhân giấy báo đã in xong, chỉ cần đại nhân ra lệnh là có thể ngay lập tức đi thả."

"Các ngươi cứ đợi thêm một lát." Nguyên Vũ Tranh phất phất tay.

"Bây giờ đi báo cho Tô lão một câu, bảo ông ấy phái người đi theo mấy tên vừa mới về để kiểm kê lương thực, nhất định phải kiểm kê cho đủ không được thiếu, kiểm xong thì giao tiền cho bọn hắn luôn, còn lương thực thì chuyển đến những chỗ cố định đã ghi trên giấy."

"Còn một chuyện nữa đống tài sản phải được tịch thu sau khi đã thu mua lại lương thực, nếu như trong nhà bọn hắn có ai chống đối thì nói cho bọn hắn biết hậu quả của việc chống lại người thi hành công vụ là gì."