Chương 38: Củi đã vào lò

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 38: Củi đã vào lò

Chương 38: Củi đã vào lò


Nguyên Vũ Tranh ngay lập tức đưa hai tay ra, làm ra tư thế giống như một người cha đang muốn ôm con gái của mình vào lòng vậy.

Thiếu nữ tám tuổi ngay lập tức dừng chân lại, phùng má: "Tiết ca ca, muội lớn rồi không còn là cô bé khóc nhè mấy năm trước nữa đâu."

Nghe vậy hắn cũng chỉ biết cười, rồi móc từ bên trong quạt áo ra mấy viên kẹo: "Thế mời cô nương ăn kẹo có được không?"

"Hừm, coi như huynh có chút thành ý." Thiếu nữ tám tuổi suy nghĩ một tẹo sau đó gật đầu nói.

Nguyên Vũ Tranh cũng chỉ biết cười trừ sau đó đi theo lão nhân vào bên trong, Uông Đô Đô đứng ngoài cũng nhanh chóng đưa lái xe ngựa đi ra đằng sau phủ.

Phủ này cũng không mấy sang trọng không có gì khác biệt mấy so với lúc trước hắn đến đây, ngoại trừ hoa cỏ hơi nhiều hơn một chút, từ bên ngoài đi vào chỗ nào cũng thấy hoa lá mọc dọc theo những bức tường, tất cả đều được chăm sóc cắt tỉa rất kỹ càng nên rất ngay ngắn.

Hắn cũng có chút kinh ngạc khi ở đây vẫn chưa bị châu chấu tấn công.

"Không dấu gì ngài, nơi này của huyện vẫn chưa có dấu chân của châu chấu, chỉ có bên ngoài ngoại ô hay phía Bắc cách đây mười mấy dặm trở đi là bị châu chấu hoành hành ác liệt, nhưng chắc là khung cảnh này cũng khó có thể kéo dài được lâu, lão hủ đoán rằng vài ba ngày nữa thì nơi này cũng sẽ bị châu chấu tấn công, lúc đó thì những bụi hoa cây cối chả còn lại một chiếc lá nào." Lão nhân vừa đi vừa buồn bã nói.

Hắn sống lâu như vậy đây là lần đầu tiên tuyệt vọng đến như vậy, mấy đại dịch châu chấu lần trước đều được xử lý ổn thỏa, nhưng lần này đại dịch lại xảy ra đúng vào lúc hạn hán lên cao đến đỉnh điểm, lúa cũng đã trổ bông ra hạt, nhưng sau đó châu chấu xuất hiện tất cả mọi cứu vãn đối với hạn hán đều trở thành công cốc.

Giá lương thực cũng vì thế mà tăng cao chóng mặt, hắn cũng đã vận động rất nhiều chủ buôn giảm giá lương thực xuống nhưng đều không ăn thua, đến bây giờ hắn cũng chỉ biết ngồi nhìn làng mạc, cây lúa cây ngô vừa trổ bông liền bị châu chấu phá hủy, làm lòng hắn bất lực không thể tả được.

"Tô lão cần gì phải lo lắng đến vậy, thế giới này chẳng có thứ gì có thể làm khó loài người chúng ta được cả, đường đường là chủng loài đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn mà lại đi sợ đám sinh vật đó sao." Nguyên Vũ Tranh cũng chỉ cười ha hả, vừa đi vừa nói. "Ngài có thể không nhớ hoặc không biết, khi loài người chúng ta phát minh ra lửa thì chúng ta nướng tất cả các loài còn lại để ăn, không ngoại trừ thứ đang bay bay ngoài kia."

"!!!!" Thiếu nữ tám tuổi đi bên cạnh giật bắn mình, nàng nghe xong liền liên tưởng đến cái thứ sinh vật gớm ghiếc kia được đưa lên bàn ăn, ngay sau đó da gà da vịt liền nổi lên, sởn cả gai ốc.

"...." Lão nhân đi bên cạnh.

Hắn sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên hắn nghe được thứ triết lý nhân sinh đỉnh kou đến như vậy.

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ hắn lại càng thấy nó có lý, nếu như gà vịt ăn được thì tại sao châu chấu lại không ăn được.

"Đại…"

"Suỵt…" Nguyên Vũ Tranh liền đưa ngón tay ngoe nguẩy ra hiệu cho lão nhân.

"Quả nhiên là cao kiến, không hổ danh là đại thần trong triều chỉ vài câu đã giải quyết được vấn nạn châu chấu." Lão nhân đi cạnh cũng tấm tắc khen, câu khi nãy cũng nuốt cái ực vào bụng không nói ra nữa.

"Đừng vội, đó chỉ là một khía cạnh của giải pháp mà thôi, việc chính vẫn là giải quyết vấn đề về lương thực trước đã." Hắn cũng không có tự cao khi nghĩ ra biện pháp này, vì nó chỉ là cách ứng phó nhất thời mà thôi, ý chính vẫn là lương thực nằm trong tay mấy tên cấu kết với nhau làm ra cái đại dịch này.

Cả ba người từ từ đi vào sâu bên trong phủ.

Nguyên Vũ Tranh được sắp xếp ở một tiểu viện nhỏ khá là đơn sơ, cái nơi này cũng là nơi trước kia hắn ở nhờ nên cũng có chút quen thuộc, gian phòng vẫn như ban đầu một chiếc giường nhỏ một cái gối một cái chăn, một chiếc bàn bốn cái ghế, một kệ sách đặt đầy những cuốn sách cũ kỹ bám đầy bụi, bên ngoài gian nhà là một khoản sân khá rộng, mặt sân vừa mới được dọn dẹp lại nên khá sạch sẽ, bên cạnh ngôi nhà còn có một mảnh vườn mini trồng mấy loại rau dại.

"Có vẻ đêm nay sẽ là một đêm không ngủ đây." Hắn đứng trước cửa nhìn lên bầu trời thở dài một hơi thì thầm.

……

Mặt trời lúc này cũng dần xuống núi, mọi thứ cũng dần được cấm quân chuẩn bị xong xuôi, còn Nguyên Vũ Tranh thì ngồi trước sân nhâm nhi ly nước trà, hắn cũng đã chuẩn bị không ít biện pháp để đối phó với mấy tên đạo đức giả này.

Mảnh sân lúc này đã được đặt thêm mấy cái bàn dài, ghế cũng đã chuẩn bị đầy đủ, giờ chỉ cần chờ khách đến mà thôi.

Bên ngoài phủ cũng bắt đầu có xe ngựa đi đến, nên thu hút rất nhiều ánh mắt.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà bên ngoài phủ đã chật kín xe ngựa, một hàng dài mười mấy hai chục chiếc làm dân chúng xung quanh ai cũng kinh ngạc.

"Hôm nay phủ Tô lão tổ chức tiệc tùng gì mà mời nhiều người đến vậy nhỉ, toàn là mấy tên tai to mặt lớn, ít cũng địa chủ có tiếng trong vùng."

"Cái đó thì ta cũng không rõ lắm, vì Tô lão xưa nay rất ít khi mở tiệc tùng, mà có mở cũng chỉ mời có mấy người đến dự, vậy nên hầu như rất ít khi đụng chạm gì đến đám địa chủ hay chủ buôn này."

Bên ngoài liên tiếp truyền đến rất nhiều lời bàn tán.


"Phụ thân, tại sao chúng ta lại được mời đến đây, chẳng phải xưa nay nhà chúng ta cùng quan phủ là nước sông không phạm nước giếng sao." Có một thanh niên đi cùng với một lão đầu bụng phệ.

"Ngươi thì biết cái gì! Ta đến đây không phải là vì nể mặt lão già gần đất xa trời kia, mà là nể mặt tên đang ngồi bên trong phủ kia kìa, nhưng nhìn đi nhìn lại thì hôm nay cũng có không ít tên không đến, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Thanh niên đi cùng khó hiểu: "Bộ người ngồi bên trong kia lợi hại đến như vậy sao phụ thân?"

"Không lợi hại thì phụ thân ngươi cần gì phải trèo đèo lội suối chạy đến đây, thúc thúc của ngươi cũng đã cảnh báo ta nhất định không được làm gì ngu ngốc, nếu không thì hậu họa khó mà tưởng tượng được." Lão đầu bụng phệ đi vừa nói.

Nhưng khi hai người đi vào lại càng hết hồn hơn, vì linh canh với cấm quân đứng xen kẽ lẫn nhau dọc đường đi, không những thế còn có thầy thuốc đi loanh quanh đó giống như đang chuẩn bị kỹ càng để cứu chữa những người bị thương.

Đang hít vài hơi để bình tĩnh lại thì thấy có người từ bên trong bế một tên ăn mặc sang trọng ra, khuôn mặt tái mét không còn một giọt máu, thầy thuốc thấy vậy cũng hối hả chạy đến cấp cứu.

Cả hai cha con địa chủ thấy Nguyên Vũ Tranh dàn trận liền túa mồ hôi hột, áp lực suýt chút nữa làm lão đầu bụng phệ ngất tại chỗ, đằng sau có mấy người cũng sợ ướt hết đũng quần.

Nhưng chả ai biết đây là đang diễn kịch cả, tất cả đều được Nguyên Vũ Tranh sắp xếp, vì một khi đã bị áp lực chi phối thì gặm mấy tên này sẽ dễ dàng hơn.

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này vẫn đang nhâm nhi ly trà, mặt kệ phía trước là bầu không khí cực kỳ nặng nề, bất kể là quan to hay nhỏ, địa chủ hay chủ buôn tất cả đều im bặt không một tiếng động.

Chủ yếu là do nhiều người có liên hệ với nhau để nâng giá lương thực kiếm lời, cho vay nặng lãi, không thiếu người tận dụng thời cơ để thâu tóm đất đai.

Mà kẻ ở trước mặt bọn hắn lại là người mà đại thần trong triều mỗi khi nhắc đến cũng phải khiêm nhường ba phần, chứ đừng nói đến thành phần thấp kém như bọn hắn, địa chủ ở huyện thì cũng to đấy nhưng mà cũng không qua nổi quan phủ chứ đừng nói là so với đại thần trong triều.

Tên trước mặt mình mà hắt hơi một cái thì cả đám văng ra biên ải chứ không đùa được.

Mà lúc này bên ngoài lão đầu bụng phệ bước vào bên trong, hắn vừa nhìn liền sốc tập hai, tất cả những người ngồi ở đây đều là tai to mặt lớn hở Nam Hạ, có không ít người có quan hệ với hắn, cũng không thiếu kẻ có thù.

Nhưng quan trọng là không ai dám hó hé gì, bầu không khí nặng nề như có hàng ngàn hàng vạn quả tạ đang đè nén vậy.

"Ngươi cũng vào đi, đứng đó chắn lối đi của người khác." Nguyên Vũ Tranh đặt ly trà xuống nhắc nhở hai tên kia.

Cả hai vội vàng đi lại chỗ ngồi của mình, nhưng tên con trai thấy thứ gì đó không ổn nên lựa chọn đứng phía sau lưng phụ thân mình, vì hắn nhìn thấy ở đây ít nhất cũng là chủ buôn có tiếng ở Nam Hạ, nếu như mình ngồi vào thì không ổn, vậy nên lý trí mách bảo hắn đứng sau là một lựa chọn không hề tồi.