Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 37: Đến nơi

Chương 37: Đến nơi



"Phù~" Ngôn tiên sinh lúc này chỉ thở ra một hơi, sau đó nghiêng đầu nhìn qua khe cửa sổ.

Còn bên cạnh thì Tiêu Hiểu vẫn đang combat với Hoà Thống.

Phía Tây Bắc, bên trong một chiếc lều màu trắng rất lớn được bao quanh bởi một bức tường đá cao, bên dưới lối đi được lát bằng đá hoa cực kỳ đẹp mắt, xung quanh là mấy chục lính canh rất cường tráng.

Hắc Xì~

Thiết Mộc Chân lúc này đang ngồi xử lý một số chuyện thì cảm giác như có ai đó đang nhắc mình, hắn chỉ gãi gãi đầu sau đó làm việc tiếp, vì lần này chiếm được một phần ba Đột Quyết nên có rất nhiều chuyện cần giải quyết, như tù binh, của cải, đất đai, mọi thứ đều phải xử lý chu toàn tránh hậu họa về sau.

Bên cạnh Mông cổ, trong một tẩm cung xa hoa lộng lẫy tì nữ qua lại náo nhiệt, một thanh niên anh tuấn mặc hắc bào nằm trên giường, trên áo còn có thêu chín con rồng uống lượng cực kỳ sống động.

Phụt~

Doanh Chính lấy tay xoa xoa mũi, sau đó cũng nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, trước tẩm cung là một cây anh đào đang ra hoa, cánh hoa theo gió cuốn vào trong tẩm cung của Doanh Chính, hắn liền đưa tay lên cánh hoa chậm rãi đáp xuống ngón tay hắn, sau đó chỉ mỉm cười nhẹ thổi cánh hoa bay đi.

…….

Ui cha!

Còn thanh niên Nguyên Vũ Tranh nhà ta đang ngồi thì xe ngựa nửa đường vấp phải đá nên tán đầu vào thành xe.

"Cái *** gì thế, hôm nay thế méo nào lại xui đến như vậy, buổi sáng đi thị sát thì bị ong đuổi chạy thục mạng, bây giờ ngồi không cũng bị mấy viên đá tập kích là sao." Nguyên Vũ Tranh lúc này hơi bất mãn nên nghiến răng nghiến lợi nói.

Sáng nay hắn đang đi thị sát kiểm tra thì ở đây bay ra một đàn ong đuổi hắn chạy một vòng quanh khu trại, đêm qua đi xem náo nhiệt thì bị chặn đứng đúng là xui tận mạng.

"Ai nha, đã xui rồi lại còn chán nữa chứ!"

Nếu như ở kiếp trước thì hắn lúc này một là đi đánh golf, hai là đi bắn súng hoặc lướt web, cũng có thể là tra cứu tài liệu về mấy thứ linh tinh như cách chế tạo đĩa bay người ngoài hành tinh, thuốc hấp dẫn gái chẳng hạn.

Còn ở cái thời đại này đến cái xe đạp còn không có, mọi thứ đều phải tự mình nhớ lại để chế tạo, mà lại mất cực kỳ nhiều thời gian, có mấy khẩu súng cũng ngốn của hắn hết bốn năm năm.

May mà hắn sinh ra đã tự lùi về vạch đích, nói chung là cũng tạm ổn, nếu như cho hắn làm lại từ đầu thì cũng được nhưng có lẽ sẽ gian nan hơn đôi chút, vì cái thời đại này đúng nghĩa là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé.

Nghĩ đến đây hắn lại nảy ra cái ý định gì đó, không chần chừ hắn ngay lập tức bắt tay vào làm.

Chuyến đi lầm này hắn định hóa thân thành một tú tài vừa tạch trạng nguyên, chủ yếu là tránh mấy vị khách không mời mà đến, hai là muốn cảm nhận một chút hương vị đồng quê, cảm nhận thử cảm giác làm một thầy giáo, kiếp trước hắn lặn lội trong cái vũng lầy, lăn lê mò lết dưới đáy xã hội, không giống như tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch biệt danh là "Biệt Thự" nào đó.

….

Lộc cộc~ Lộc cộc~

Thời gian cứ như thế thấm thoát trôi qua, hắn rốt cuộc cũng đặt chân được đến Nam Hạ.

Nơi này đúng là tàn tạ như trong tưởng tượng của hắn, khắp nơi đều hoang tàn, cây cối xung quanh đều trụi lá, đất đai nứt nẻ, ruộng lúa hoa màu tất cả đều chỉ lại một thân cây thẳng tắp trơ trụi không một hạt lúa, hạt ngô.

Trên bầu trời lúc này hắn cũng thấy lấp ló những đám mây đen, nhưng nhìn kỹ lại thì chỉ thấy một đám châu chấu bay chụm lại đông nghịt, nhìn sơ qua cũng có đến mấy trăm ngàn thậm chí vài triệu chứ không đùa.

"Xí! Phiền phức rồi đây."

"Nghiêm đô úy!" Nguyên Vũ Tranh hô to một tiếng.

"Có thuộc hạ!" Nghiêm đô úy ngay lập tức chạy lại chỗ Nguyên Vũ Tranh.

"Ngươi mau chỉ đạo mọi người di tản vào nơi kín đáo, đoàn xe vận tải lương thực phía sau cũng đưa vào nơi tránh trú, che đậy kỹ càng vào đừng để châu chấu mò đến."

"Cử thêm một số người đến đây theo ta làm một chút chuyện, các ngươi bây giờ chỉ việc đi gọi mấy tên tai to mặt lớn chức cao đến đây gặp ta, mấy tên đầu cơ tích trữ lương thực cũng kêu đến luôn, không được bỏ sót bất cứ tên nào, bỏ sót một tên ta hỏi tội ngươi đầu tiên." Nguyên Vũ Tranh chỉ nhìn bầy châu chấu đen kịt đang kéo đến.

"Thuộc hạ tuân lệnh." Nghiêm đô úy ngay lập tức quay người chạy đi, không quên thông báo ra chỉ đạo cho cấp dưới thi hành, hắn biết được một khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Đại hoàng tử giao cho thì sẽ có không ít lợi, con đường thăng cấp tất nhiên sẽ dễ dàng hơn đôi chút.

Tất cả đều là do hắn xin Hoàng thượng để được đi theo Nguyên Vũ Tranh.

Chỉ một lát sau tất cả cấm quân ngay lập tức chia làm mấy tổ đội, một tổ phụ trách hộ tống đoàn xe vận tải lượng thực, một tổ đi theo Nguyên Vũ Tranh, một tổ thì phóng ngựa đi "Mời" đống tai to mặt lớn ở Nam Hạ đến gặp, một số thì bắt đầu đi tuyên truyền một phần là để ổn định lòng dân, tuy không hiệu quả nhiều nhưng cũng có thể xoa dịu được phần nào.

Nguyên Vũ Tranh lúc này lấy từ trong quạt áo ra một tờ giấy, ném cho cấm quân đằng sau lưng.

"Các ngươi ngay lập tức chạy đến mấy xưởng in gần đây, in thứ này ra làm vài chục hay vài trăm ngàn tờ cho ta nói chung là càng nhiều càng tốt, nhất định phải xong trước đêm nay, và không được nói ra bất kỳ lý do nào để thoái thác, nếu nói ra lý do thoái thác là các ngươi chưa hoàn thành nhiệm vụ thì tự túc về đây chịu phạt." Nguyên Vũ Tranh không nặng không nhẹ mà nói ra, lời nói của hắn ngay lập tức đánh một cú trời giáng vào đám cấm quân.

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc này đang suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, vì bây giờ hắn chỉ mới thấy được một bầy châu chấu, mà quân số đã vượt ngưỡng một triệu con, vậy chắc hẳn còn rất nhiều bầy nữa, chuyện này mà không giải quyết nhanh chóng thì số nạn dân này không chạy đường nào sẽ nổi lên chống phá, một khi đã mất niềm tin thì khó mà gầy dựng lại được.

Đang lúc còn ngơ ngác thì có một tên trong đám cấm quân nhanh nhạy chạy đi lấy ngựa, hắn không muốn bị phạt, hai là nếu như hoàn thành được chỉ tiêu thì thiếu gì chỗ tốt.

Hắn làm cấm quân bảy tám năm nay, cũng biết Nguyên Vũ Tranh rất chú trọng người biết thức thời, thưởng phạt phân minh, có phạt thì chắc chắn sẽ có thưởng, thế thì dại gì mà không bắt tay vào chuyện.

"Các ngươi còn đứng đó làm gì, nhấc cái chân lên mau, muốn đứng đây rồi tất cả chịu phạt hay sao." Than niên vừa chạy vừa hét lên, chủ yếu là gọi mấy tên còn thẫn thờ đứng đó.

Cả đám mấy chục tên giật mình nháo nhào chạy theo.

Nguyên Vũ Tranh cũng quay lưng chui vào trong xe ngựa.

"Đến quan phủ!"

Uông Đô Đô ngay lập tức thúc xe ngựa chạy một mạch đến quan phủ.

Tuy hắn không rành đường đi ở Nam Hạ cho lắm, nhưng vì có bản đồ nên cũng đỡ được phần nào.

Không đến một canh giờ Nguyên Vũ Tranh đã đến Quan Phủ, hắn chậm rãi xuống ngựa đi vào bên trong, tuy nơi này chưa bị châu chấu tàn phá nhiều, nhưng nhìn sơ qua cũng có thể thấy rõ biểu hiện của nạn đói đang kéo đến.

Nguyên Vũ Tranh mới vừa đặt chân xuống đất, thì từ bên trong một lão ẩu mặc đồ bình thường vội vàng chạy ra tiếp đón.

"Lão nhân gia không cần câu nệ, vãn bối đến đây cũng chỉ để giải quyết chuyện không hay xảy ra, nhanh chóng chuẩn bị một gian phòng bình thường như lần trước là được rồi, tối nay nhất định có nhiều người đến mong lão nhân gia chuẩn bị chu đáo một chút, tiện thể mời thái y đến túc trực cũng được." Nguyên Vũ Tranh chắp tay chào hỏi một câu sau đó vào ngay chuyện chính.

Hắn trước khi đến đây đã cho người đi thông báo cho Quan phủ biết trước, Quan phủ ở huyện này xưa nay tính tình cương trực liêm khiết thanh minh cực kỳ thương dân, tuy bây giờ đã đến tuổi gần đất xa trời nhưng vẫn muốn cống hiến hết mình vì đất nước, Nguyên Vũ Tranh cũng rất quý người này, mấy năm trước hắn có nhờ tá túc ở đây vài tuần nên cũng có quen biết.

"Đại hoàng tử khách khí, lão nhân ta không chịu nổi ba từ lão nhân gia đâu, cứ gọi thẳng tên là được rồi." Lão ẩu xua xua tay.

"Tiết ca ca!" Lúc này bên trong phủ một thiếu nữ tầm độ tám chín tuổi gì đó chạy ra, miệng còn không ngừng gọi tên một người nào đó.