Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 36: Giá trị

Chương 36: Giá trị


Hắn sống đến bây giờ đã hơn bảy mươi năm, cuộc đời đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, buồn có, vui có, tức giận có, cảm giác bất lực cũng đã nếm trải không biết bao nhiêu lần, cuộc sống bên trong Ngọc Kinh Thành trong mắt người ngoài là chốn thần tiên giữa trần thế thô tục, nhưng hắn đã sống ở đó quá lâu, biết quá nhiều, một nơi mà những người như hắn chỉ thuộc tầng lớp tiếp cận Trung lưu, hầu như không có tiếng nói gì.

Tầng trung còn có mấy lão cáo già gian xảo cực kỳ khác chứ đừng nói đến thượng tầng, nếu không người ta cũng chả thần thánh hóa Ngọc Kinh Thành lên như vậy, vì thế lần này hắn cũng muốn dựa vào chuyến đi này mà quy ẩn, sống nốt quãng đời còn lại.

Dứt câu Ngôn tiên sinh trong lời nói của lão tướng kia liền tựa lưng vào thành xe ngựa, tay đưa vào vạt áo lấy ra một cuốn sách, bên trong cuốn sách không hề có chữ mà chỉ toàn là giấy trắng.

Lão tướng ngồi đối diện cũng không phải là ngu ngốc, hắn cũng hiểu rõ ý trong câu nói vừa rồi của Ngôn tiên sinh nên cũng không hỏi gì thêm, nhưng trong lòng hắn lại rất khó chịu.

"Ha ha, có gì đâu mà phải bực dọc khó chịu, cuộc đời vốn dĩ là như vậy không có kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn, có thể bây giờ các ngươi chưa là gì nhưng sau này thì sẽ khác, vì vậy cũng đừng quá tự ti vì những thứ mình đang trải qua, giá trị của một thứ chỉ phát huy đến mức tận cùng khi đặt đúng vị trí."

"Các ngươi thấy vũng nước ven đường kia không? Nếu như nó nằm ở đây xung quanh toàn là nước thì nó chẳng hề có lợi ích gì, nhưng nếu nó nằm ở một nơi như sa mạc thì sao? Vậy nên các ngươi đừng mãi giam mình ở một nơi như Ngọc Kinh Thành để rồi hối hận, mà hãy bước chân ra thế giới bên ngoài, tìm một nơi mà bản thân mình có thể phát huy hết giá trị, chứ đừng như lão già sắp chết như ta, khi ngộ ra thì cũng đã muộn." Ngôn tiên sinh lặng lẽ gấp cuốn sách trong tay lại, nét mặt lúc này cũng đã biến đổi, lộ ra một chút tiếc nuối, hắn sống và cống hiến cho Ngọc Kinh Thành mấy chục năm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một con tốt thí.

"..." Cả xe ba người còn lại đều nghẹn cứng họng, không biết phản bác hay nói gì cho phải.

"Các trước khi theo ta thì cũng biết, lão già này xưa nay vẫn hay nói chuyện tào lao, có nghe hay không thì tùy vào các ngươi, Ha Ha."

"Tiêu Hiểu, con bây giờ còn nhỏ tiền năng rất lớn vậy nên đừng mãi trốn trong cái vỏ bọc hào hoa chính khí như Ngọc Kinh Thành, nơi đó không thích hợp với con, vậy nên hãy ra ngoài để nâng cao hiểu biết hơn đừng mãi đi theo sau gót chân của kẻ khác, chỉ có kẻ "Điên" mới thực sự làm cho thế giới này thay đổi."

Tiểu đồng đi theo bên cạnh cũng chỉ biết nghe theo, hắn từ trước đến nay đều ở trong Xương Viên các đọc sách, nghe giảng, đây là lần đầu tiên được theo tiên sinh ra ngoài, cũng chưa từng nghe tiên sinh nói như thế này, trong trí nhớ của hắn thì tiên sinh lúc nào cũng nề nếp, văn chương, rất ít khi nghe tiên sinh nói đạo lý.

"Thế nhưng…" Tiêu Hiểu nghi vấn hỏi lại.

"Suy nghĩ kỹ càng trước khi hỏi…" Ngôn tiên sinh chỉ cười nhẹ rồi với Tiêu Hiểu.

Lão tướng ngồi đối diện lúc này đột nhiên xực nhớ ra thứ gì đó: "Ngôn tiên sinh chuyện đêm hôm qua…"

"Đừng lo mật thám đã thăm dò kỹ càng, mấy tên đêm hôm qua đụng độ với người của chúng ta chỉ là đi ngang qua thôi, còn chuyện ở gần thành Kiến Đô thì ta có thể chắc chắn là tên đứng sau ắt hẳn đã biết rõ hành tung của chúng ta, vậy nên đằng sau nhất định đã cử người đến theo dõi, bây giờ không cần giao chiến với bên kia, mà chỉ cần làm ra một chút thủ thuật cản chân chúng là được rồi, nếu như giao chiến nổ ra chuyện này thì tên kia ắt hẳn sẽ khoanh vùng lúc đó chúng ta khó mà trốn thoát."

"Tiên sinh cái tên mà người liên tục nhắc đến là ai?" Tiêu Hiểu ngồi cạnh thắc mắc hỏi.

"Tiểu tử nhà ngươi đi vào quốc gia của người ta mà không nghe ngóng để ý gì cả, cái tên là Ngôn tiên sinh đang nhắc đến là Đại hoàng tử của nước này, ta có nghe thoáng qua là tên nhóc này cực kỳ lợi hại, lúc còn nhỏ bỏ nhà ra chiến trường, không nhỡ rõ lúc đó hắn bao nhiêu tuổi nhưng đại khái là xêm xêm tiểu tử ngươi đi, mà năm đó cũng đúng là năm mà Ngữ Yên dẫn binh xâm lăng Sở Việt, cuối bị mưu kế cùng ý tưởng của tên đó dìm tám chết tám vạn quân Ngữ Yên trên sông Mạn Đà, mà thương vong bên Sở Việt chỉ đếm được trên đầu ngón tay." Lão tướng lấy tay xoa xoa cằm nói, hắn cũng thực sự rất muốn những người tài như thế làm việc dưới trướng mình.

"!!!!" Tiêu Hiểu giật mình, hắn đúng thực sự là chẳng hề hay biết thứ gì.

Ngôn tiên sinh chỉ mỉm cười không nói gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong như chưa hề có cuộc chia ly.

Lão tướng cũng không có dừng lại mà vẫn nói tiếp về sự lợi hại của Nguyên Vũ Tranh, đương nhiên hắn am hiểu nên mới nói, đương còn có hai tên ở phía Tây Bắc và Đông Bắc cũng lợi hại không kém, hắn rất thích tìm hiểu về người tài của thế gian: "Nếu như bây giờ mà so sánh ngươi với tên kia thì thực sự là một trời một vực."

Tiêu Hiểu khó chịu phùng má lầm bầm: "Xuất phát điểm của chúng ta khác nhau chứ bộ, hắn đường đường là Đại hoàng tử của một quốc gia, tài nguyên hay quyền hành trong tay đều lớn hơn ta, thế thì có gì đâu mà để so sánh với hắn."

"Ha Ha, gia hỏa nhà ngươi lầm tưởng hơi bị to rồi đó, tên nhóc con kia là dùng bản lĩnh của mình để làm nên đại nghiệp đấy, gia hỏa ngươi biết kỳ thi trạng nguyên không?" Lão tướng vỗ một cái vào lưng Tiêu Hiểu.

"Biết! biết! Cái này thì cũng có nghe qua." Tiêu Hiểu nhăn mặt khổ sở nói.

"Hắn chỉ mới có bảy tuổi đã đỗ Trạng Nguyên, thử hỏi tên gia hỏa nhà ngươi bảy tuổi đang làm gì? Khỏi cần hỏi cũng biết chắc là đang cởi trần tắm mưa rồi, Ha ha."

"Cái gì? Bảy tuổi thi đỗ Trạng Nguyên? Có phải ngài đang nói quá lên hay không? Bảy tuổi học thuộc hết sách thánh hiền đã coi như là một chuyện kỳ tích chứ đừng nói đến đỗ trạng Nguyên." Tiêu Hiểu ngay lập tức thốt lên thành tiếng.

"Con gà cỏ như ngươi thì biết cái gì, suốt ngày cứ ru rú bên trong cái kho sách nát kia thì sao mà hiểu được, ta đây cũng có người thân nhậm chức trong trong triều nên chả có chuyện gì là không biết, tên nhóc đó còn lợi hại hơn những gì vừa kể trên gấp mấy lần, cỡ như gia hỏa ngươi thi đấu thì chưa đến ba chiêu đã bị hạ cho đo ván, còn nếu so với hai tên gia hỏa khác ở phía Bắc thì cũng chả khá hơn là bao." Lão tướng vểnh mặt lên nói.

"Còn nữa?" Tiêu Hiểu khiếp sợ.

"Thôi thôi, đừng đem mấy tên quái thai ấy ra để hù dọa học trò của ta nữa, học trò của ta bây giờ có thể không bằng nổi bọn hắn, nhưng sau này thì chưa chắc đã vậy." Ngôn tiên sinh cũng cười khổ nói, hắn biết trình độ của học trò mình có luyện mấy chục năm nữa cũng chưa chắc đã bằng mấy tên quái thai kia.

Tây Bắc có Thiết Mộc Chân, mưu mô xảo trá, có thiên bẩm trời ban về quân sự, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi hắn đã đưa tất cả các bộ lạc phía Tây Bắc lúc này hợp nhất tạo thành một quốc gia rộng lớn, sáng lập ra Mông Cổ, bây giờ còn đang kéo quân xuống phía Nam.

Đông Bắc thì có Doanh Chính, tên này thì không cần phải bàn tài cán không thua gì hai tên Thiết Mộc Chân cùng với Nguyên Vũ Tranh, một cái đầu cứ phải nói là đỉnh của đỉnh, lạnh lùng quyết đoán nên mới đưa được nước Tần từ hố sâu trở về thời kỳ đỉnh cao.