Chương 35: Nguồn cơn sóng gió

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 35: Nguồn cơn sóng gió

Chương 35: Nguồn cơn sóng gió


Ngay sau đó một cái đầu nhỏ ló ra khỏi bụi cây, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh.

"Đệ tử, ban đêm ban hôm không ngủ chạy vào rừng làm gì đó." Vừa nhìn thấy Nguyên Vũ Tranh thì nàng lập tức chu miệng nhỏ nói, sau đó đi từ trong bụi rậm ra tay còn cầm theo chiếc ô có cánh tay giả trên mũi ô.

Uông Đô Đô lúc này mới phản ứng lại, đôi mắt híp lại nhìn thân ảnh nhỏ bé đang đi đến, bàn tay hắn không tự chủ đặt lên cán đao của mình.

Hắn vừa rồi cũng không thể nhận ra là có người đang tiếp cận, khi hắn nhận ra cũng là lúc đối phương mở lời, điểu này có thể xác định tiểu cô nương trước mắt hắn không hề đơn giản, đến lúc này hắn cũng hiểu ra tại sao lúc sáng Nguyên Vũ Tranh lại bị nàng dắt đi.

Thấy Uông Đô Đô đặt tay lên cán đao thì sắc mặt của tiểu cô nương kia lại một lần nữa trầm xuống, giống hệt lúc hai người vừa gặp nhau.

Hắn lúc này nhận ra có gì đó không ổn, hắn biết Uông Đô Đô mạnh thì mạnh thật, trực giác mách bảo hắn nếu như Uông Đô Đô đánh với nàng thì chưa chắc đã có thể thắng, mà trực giác thì chưa bao giờ sai bởi vì hắn đã rèn dũa nó đến mức cao nhất.

Hai tay hắn đặt ra sau lưng ra hiệu cho Uông Đô Đô không được manh động.

Uông Đô Đô thấy vậy cũng buông tay ra khỏi cán đao, nhưng tinh thần cảnh giác của hắn vẫn không hạ thấp xuống một chút nào, vì hắn thấy cái ô kia có một ký hiệu gì đó rất quen thuộc, hắn nhớ là mình lúc trước đã gặp qua nó ở đâu đó, nhưng nghĩ hoài vẫn không nhớ là gặp nó ở đâu.

Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng chen vào: "Hiểu nhầm hiểu nhầm, chỉ là đề phòng địch nhân tập kích mà thôi." Hắn vừa nói vừa nháy nháy mắt ra hiệu với mấy tên cấm quân bên cạnh, vì hắn không nghĩ là cả đám có thể đánh lại ôn thần này đâu.

Cả đám cũng hiểu ý thế là bắt đầu thêm mắm thêm muối để hợp với chủ đề.

Nguyên Vũ Tranh cũng cười nhẹ nhìn nàng nói: "Thấy không, chúng ta đâu có ý gì đâu ha ha."

Tiểu cô nương kia nghe vậy cũng đổi vẻ, biểu cảm ngay lập tức trở về dáng vẻ ban đầu hoạt bát láu lỉnh: "Vậy thì còn ở đây làm gì chúng ta lên đường đi về thôi."

"Đúng vậy! đúng vậy!" Nguyên Vũ Tranh cũng gật đầu tán thưởng ý kiến, hắn cũng vì bản thân mà diễn theo, dù gì thì thực lực không đủ có nói nhiều cũng vô dụng, miệng lưỡi không địch lại nắm đấm mạnh, nhất là thể loại đã mạnh mà tính khí còn thất thường như này.

"Còn đi được chứ?" Hắn quay đầu nói nhỏ với đám cấm quân.

"Vẫn được!"



Hắn nghe vậy cũng gật đầu, tay ra hiệu cho Uông Đô Đô cùng dìu người bị thương nặng đi, trong số bị thương chỉ có một người là bị thương nặng khó di chuyển, còn lại chỉ bị thương ngoài da, cũng không mất quá nhiều máu, vì thế cho nên ráng lết về cổng thành chắc có lẽ là dư sức.

Cả đám cứ thế mà dẫn người lếch xác về doanh trại, cả đoạn đường cũng không gặp thêm địch nhân tập kích, dựa vào kiến thức về xác định thiên văn mà cả đoạn đường hắn đi không lệch một bước.

Bản thân tuy không bị thương, nhưng cũng hơi ê ẩm vì lúc đầu bị hai tên áo đen kia đá cho mấy phát, đại khái là do lúc đầu hắn hơi sơ ý.

Khi về đến nơi dựng trại thì hắn giao phó lại cho đại phu đi kèm giải quyết, còn hắn thì đi về xe ngựa của mình, tâm trạng bây giờ cũng không tốt cho lắm vì đoàn chưa đi đến đích đã bị diệt, đối với một người hám vui như hắn mà nói thật khó mà chấp nhận được.

Ở kiếp này hắn hầu như chưa nếm thử thất bại, mà nói không thất bại thì cũng thái quá, hắn cũng từng bị hớ mấy lần, tuy vậy hắn vẫn chưa từng từ bỏ thứ gì đó nửa chừng..

Đặt mông xuống đệm hắn lập tức nghĩ gì đó, thế là hắn bắt đầu chuẩn bị một vài thứ, trong đầu hắn nghĩ rằng, nếu như hộ tống một thứ gì đó quan trọng như vậy thì chắc chắn sẽ có người chặn đầu cướp, nếu như đoàn xe đó bị quấy rối thì trong thời khoảng thời gian ngắn khó mà đến đích được.

Thế là Nguyên Vũ Tranh ra lệnh cho đoàn xe chở lương thực cứu tế ngày mai ngay lập tức lên đường, còn hắn thì sẽ tách ra đi xem thử thứ đang được hộ tống kia là gì, nếu như có thể lấy được thì lấy về tay còn không thì thôi, sau đó mới đến Nam Hạ, dù gì thì đoàn xe cứu tế cũng khó mà di chuyển nhanh với số lượng lớn như vậy, ít cũng vài ba ngày mới đến nơi, trong khoảng thời gian đó hắn dư sức để hắn chạy đến.

Người ngoài nói hắn lo chuyện bao đồng cũng đúng, nhưng xét về phương diện của hắn thì chuyện này không hẳn là hắn lo chuyện bao đồng, vì bây giờ hắn quá rảnh mà trong thời gian rảnh đó hắn muốn kiếm gì đó thú vị để làm, vụ kiện công văn mật thám gửi về hắn cũng đã xử lý xong chỉ cần gửi về, sau đó người trong tổ chức sẽ bắt đầu lọc ra, thêm vào đó những lối đi và cách ứng biến khác, vì một mình hắn xử lý và đề ra phương pháp thì không khả quanh lắm, cho nên cần thêm người để phản biện và đưa ra giải pháp khác, cuối cùng là chốt phương án, sau đó bắt đầu triển khai thực hiện, nói thẳng ra thì hắn chỉ là một khâu nhỏ trong bộ máy mà thôi.

Nằm bên cạnh hắn vẫn là ôn thần kia, lần này ăn xong rồi lại đi ngủ chả biết trời trăng mây gió gì nữa.

Nguyên Vũ Tranh thì cũng chả biết làm gì, thế là hắn cũng nhắm mắt ngủ một giấc đến sáng, xe ngựa của hắn cũng khá là rộng rãi đủ cho hai ba người nằm, tuy trong xe có hơi nhiều đồ nhưng cũng được hắn sắp xếp ngăn nắp gọn gàng nên trông chiếc xe rất thoáng, đây cũng là một thói quen mà kiếp trước hắn có được, không những thế hắn còn mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tuy không nặng nhưng cũng không được coi là nhẹ.

…..

Sáng hôm sau.

Vừa đúng sáu giờ hắn đã bước chân xuống khỏi xe ngựa, khởi động tay chân chuẩn bị kiểm kê tất cả mọi thứ rồi tiếp lên đường, hắn bây giờ cũng không còn hứng thú quá nhiều với chuyện đêm qua nữa, một phần là do hứng thú nhất thời khó kiềm chế, hai là do chuyện ở Nam Hạ quá quan trọng, còn những thứ nhỏ nhặt kia muốn giải quyết lúc nào mà chẳng được.

Thế là hắn chạy đi ăn sáng xong bắt đầu phái người đi kiểm kê phòng trường hợp thiếu sót, những vụ thiếu sót hay bị đánh tráo khi vận chuyển đồ, cũng áp tải thứ gì đó tương tự tuy ít xảy ra nhưng phòng ngừa vẫn là cách tốt nhất, vì chả ai muốn cái cây yêu quý của mình nửa đường bị người khác bẻ mất một cành cả, và hắn cũng như vậy, những thứ trong tầm tay nhất định không để nó mất hay bị tổn hại một chút nào, tổn hại có nghĩa là mình đã bị đối phương tìm ra sơ hở, và rất có thể sẽ nhờ kẻ hở đó luồn lách vào, chỉ khi hoàn hảo mới có thể an tâm hơn một chút, đương nhiên không có gì là tuyệt đối, chuyện đời thì ai mà lường trước được, hành sự tại nhân thành sự tại thiên.

……..

Cách đó rất rất xa.

Một đoàn xe đang di chuyển chậm rãi trong sương mù, cả đoàn có hơn một trăm người chưa tính đến những người ngồi trong xe ngựa, ai nấy đều mang binh khí ngang hông hoặc sau lưng, đoàn người cứ đi một đoạn liền có người chạy đến báo cáo tin tức.

Bên trong một chiếc xe ngựa lớn nhất có ba bốn người ngồi chụm lại với nhau.

"Thế đạo Võ Lâm Trung Nguyên lúc này thực sự quá hỗn loạn, phía Tây Bắc quân Mông cổ nổi lên như vũ bão trong vòng một thời gian ngắn đã nuốt trọn một phần ba Đột Quyết, Khả hãn Kha Mạt Nô cũng vì chuyện này mà đổ bệnh, phía Đông Bắc nước Tần cũng đang nhăm nhe khởi binh chinh phạt xuống phía Nam thâu tóm Ngữ Yên, còn Sở Việt thì chưa có động tĩnh gì nhưng theo ta suy đoán thì chẳng bao lâu nữa cũng sẽ dẫn binh chinh phạt lên phía Bắc, tuy chỉ là suy đoán nhưng khả năng nó xảy ra là rất cao." Một lão nhân tóc trắng mở miệng nói, tuy nhìn sơ qua chẳng khác gì so với những lão nhân bình thường, nhưng người nào nhìn vào đôi mắt hắn rất có thể bị dọa cho chết khiếp.

*Chú ý: Truyện không giống với lịch sử cho nên mọi người tránh suy nghĩ nhiều, chủ yếu vẫn là đọc cho vui:3

Bên cạnh hắn có một nữ nhân trông khá trẻ, trên người sát khí bập bùng, nhìn qua là biết người lăn lộn trên chiến trường nhiều năm, hai tay đầy vết chai sạn, người này vài tuần trước được một nhân vật bí ẩn nước Ngụy nhờ vả hộ tống một thứ về phía Nam Sở Việt.

Trên bản đồ lục địa lúc này được chia làm 7 nước, trong đó ba nước có diện tích lớn nhất là Đột Quyết, Ngữ Yên, Tần kế tiếp là Sở Việt, Triệu, Mông Cổ, Ngụy. Nhưng xét về khía cạnh sức mạnh thì chưa chắc diện tích lớn dân đông đã là một lợi thế, đại biểu Đột Quyết khi này đã bị Mông Cổ nuốt gọn một phần ba lãnh thổ, nội trong một hai năm nữa Đột Quyết có thể hoàn toàn bị Mông Cổ nuốt chửng.

Còn Nước Tần nằm ở Đông Bắc mặc dù giáp ranh với Mông Cổ, nhưng do có một con sông rộng cùng một đội quân thiện chiến không kém cạnh gì Mông Cổ canh giữ, nên cả hai tạm thời nước sông không phạm nước giếng, nếu như đây là nước Tần của hơn mười năm trước, khi đó nước Tần hầu như đứng bên bờ vực của sự sụp đổ, Mông Cổ có thể tự tin nuốt gọn nước Tần, nhưng bây giờ do có sự trị vì của Doanh Chính nước Tần một lần nữa quật khởi từ đống tro tàn.

Còn Sở Việt mười năm trở lại đây cũng đã bắt đầu nổi lên, từ một chư hầu của Ngữ Yên bây giờ đã trở thành một thế lực cực kỳ đáng gồm ở phía Nam, nhất là từ trận đánh trên sông Mạn Đà, cũng từ đó mà khí thế của Sở Việt nổi lên từng ngày.

Còn Ngữ Yên thì bây giờ đã suy yếu, mấy chục năm trước nước này đột nhiên nổi lên như vũ bão đem quân chinh Đông phạt Bắc, nước Tần mạnh mẽ cũng bị đánh cho tơi tả phải cắt đất bồi thường chiến phí, Đột Quyết hướng Tây cũng bị Ngữ Yên uốn nắn, quốc vận ngút trời khí thế xung thiên, các đất nước trong khu vực đều run sợ, nhưng nửa đường Hoàng Đế Đỗ Nguyên Khang lại ngã ngựa, triều đình ngay lập tức chia năm xẻ bảy, vì dưới trướng hắn có quá nhiều người tài, cũng có không ít hoạn thần, mà một núi không thể chứa nhiều hổ, thế là nội chiến trong nước nổ ra cho đến mười mấy năm gần đây mới bình định trở lại.

Từng là một nước có tiềm lực thống nhất toàn bộ đại lục, chỉ trong nháy mắt trở thành một đống hoang tàn, nhất là sau khi thống nhất còn mở binh chinh phạt xuống phía Nam nắm lấy Sở Việt khai thác tài nguyên để bù đắp thiếu hụt, nhưng không ngờ bước đi này lại bị Nguyên Vũ Tranh chặn lại, Ngữ Yên một lần nữa lâm vào thế bí, bây giờ chỉ biết nằm đó thoi thóp chờ chết.

Nước Triệu hay Ngụy thì khá khẩm hơn một chút, tuy nhiều lần đụng chạm đến Sở Việt nhưng cũng đều bị đánh tan, dạo trước còn có tin đồn muốn đem quân xâm lăng Ngữ Yên, vì ai cũng biết bây giờ Ngữ Yên đã suy yếu đến cực hạn hầu như không còn sức đánh trả, nhưng trên đời đúng thật là khó mà miêu tả hai chữ không ngờ, cả hai nước thông đồng với nhau là sẽ đánh thẳng từ hai hướng, nhưng có lẽ là do trời không thông đất không độ, tổ tiên cũng không gánh nên bị đánh tan, tổn thất cực lớn.

"Lão sư nói chí phải, khí thế ba nước Tần, Mông Cổ, Sở Việt đang lên như diều gặp gió, bây giờ chỉ cần một cái cớ là cả ba ngay lập tức xuất binh vẽ lại bản đồ Giang Sơn. Nhưng có cái con đang thắc mắc là tại sao chúng ta lại phải dời đi, ở lại Ngọc Kinh Thành có phải không tốt hơn sao?" Một tiểu đồng cỡ mười hai mười ba tuổi quỳ gối khép nép bên cạnh lão giả hỏi.

Chỉ nghe thấy giọng nói âm trầm, như hư như thực của lão giả tóc trắng: "Tới khi đó con sẽ biết."

Thế đạo lúc này hầu như đã rối như tơ vò, Ngọc Kinh Thành uy chấn thế gian canh giữ giang sơn này hơn một ngàn năm, trải qua không biết bao nhiêu phong ba bão tố, nó cũng được coi là nơi tụ họp của Long Mạch, bởi vì thế một khi giông bão nổi lên thế gian nhất định sẽ một lần nữa nhuốm máu tanh, thêm chuyện bảo tàng cất chứa bí mật trường sinh, thì ngay cả Ngọc Kinh Thành khó mà thoát khỏi, hỏi thử thế gian ai mà không phải trải qua sinh lão bệnh tử, mà đúng lúc thế đạo rối ren thì cái thứ này lại xuất hiện, khác gì là đang thêm dầu vào lửa.

"Ngôn tiên sinh, chẳng lẽ chuyện này liên hệ đến sống chết của chúng ta sao? Nếu như vậy thì cần gì phải trốn tránh, ta đây xông pha chiến trường không dưới trăm trận, từ lâu đã không còn xem trọng sống chết, chạy trốn như thế này thì khác gì là đang sỉ nhục Hòa Thống ta." Một lão tướng ngồi dựa lưng vào thành xe ngựa, diện mạo đầy sẹo trông cực kỳ dữ tợn.

"Lần này rời khỏi Ngọc Kinh Thành không phải là chạy trốn mà là để thực hiện nhiệm vụ, mà nhiệm vụ này có liên hệ đến toàn thể những người ở đây, nếu như nó lộ ra ngoài thì cái gì đến thì ngươi cũng đã nghĩ ra rồi đó, tuy ngươi ở Ngọc Kinh Thành cũng coi như là có một chút danh tiếng nhưng cũng đừng quên, hạng như chúng ta bây giờ chẳng đáng để những tên kia đặt nặng." Lão giả chỉ bình thản nói.