Chương 34: Thất bại

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 34: Thất bại

Chương 34: Thất bại


Còn lúc đó thì Nguyên Vũ Tranh ngồi trong xe ngựa vừa uống nước trà vừa xem đuốc lửa đang cháy bập bùng bên ngoài, không biết tâm trạng của hắn lúc này đang nghĩ gì, còn người ngồi bên cạnh hắn là ai thì không cần nói cũng biết, không những thế còn hưởng thụ cực kỳ, một tay cầm bánh nướng mật ong, một tay cầm cốc nước trái cây, tâm trạng nàng cũng cực kỳ tốt, tốt đến nỗi không thể tốt hơn, nàng cũng nghĩ sao hôm nay đệ tử mình hào sảng thế nhỉ, nhưng vì thức ăn ngon cùng với đệm êm đã che lấp suy nghĩ đó của nàng.

Bên ngoài công cuộc điểm danh hầu như đã chấm dứt, số sát thủ trà trộn vào cấm quân cũng đã được thanh trừ hoàn tất, vì thế nên hắn cũng không hề quan tâm về chuyện này nữa, hắn bây giờ rất muốn hoàn thành cái chuyến đi chết tiệt này để còn chạy đi thưởng ngoạn.

"Chán quá đi~" Hắn chống cằm than một câu.

Hắn vừa thở ra một câu thì Uông Đô Đô đi lại gần nói một vài thứ gì đó cho hắn.

Nghe xong thì tâm trạng Nguyên Vũ Tranh đột nhiên tốt hơn hắn, hắn ngay lập tức vơ lấy khẩu ak đang được bọc kỹ càng của mình, tiện thể quay đầu nói với Uông Đô Đô chuẩn bị người.

Hắn vừa nghe được rằng, cách đây mấy chục dặm có một đoàn hộ tống không rõ lai lịch vượt biên từ nước Triệu đến, không những thế còn có mấy tên tông sư đi kèm, vì thế hắn nghĩ thứ mà đám kia hộ tống chắc chắn là một kiện bảo bối gì đó, mà đối với người ham vui như hắn thì chuyện này chắc chắn phải chạm vào một chút.

"Bảo bối~ bảo bối~ ta đến đây…"

Nguyên Vũ Tranh chuẩn bị xong đạn dược thì ngay lập tức chạy ra khỏi xe ngựa xa hoa của mình, bên ngoài ngựa cũng đã được cấp dưới của hắn dắt đến, hắn không nhiều lời mà lên ngựa dẫn theo bốn năm tên cấm quân cùng với Uông Đô Đô xuất phát.

Chỉ để lại ai đó nằm thưởng thức mỹ vị trong xe ngựa.

Trong rừng Nguyên Vũ Tranh dẫn đầu cấm quân chạy một mạch, mấy chục dặm đối với bọn hắn mà nói chả đáng là bao nhiêu, chỉ một hai canh giờ là đến nơi.

Nhưng đoạn đường đi đến đó cũng lắm cái rắc rối.

Cách thời điểm xuất phát được hai mươi phút, hắn cùng cấm quân đang đi thì từ bên trong rừng sâu từng thanh phi châm bay thẳng qua mặt hắn, Uông Đô Đô cùng cấm quân cũng nhanh như sóc né được, vì đây đều là cấm quân có võ nghệ đẳng cấp nhất trong đoàn cấm quân hộ tống hắn, vì thế cho nên khó mà bị những thứ cỏn con này ám sát được.

Ánh trăng mờ ảo trên trời chiếu thẳng xuống mặt đất, Nguyên Vũ Tranh liếc mắt nhìn vào trong rừng sâu miệng không ngừng lẩm bẩm: "Năm.. sáu…bảy…"

Hắn liên tục nhờ vào cảm giác mà đếm được có chín tên cao thủ đang bao vây, trong đó có một tên bất thường không biết đẳng cấp của hắn đến cỡ nào.

"Uông huynh, lên!"

Uông Đô Đô cùng cấm quân ngay lập tức nhảy khỏi ngựa lao vào trong rừng sâu, còn Nguyên Vũ Tranh cũng ưỡn thân nhảy khỏi ngựa chạy theo sau, hắn vừa chạy vừa móc khẩu súng ngắn của mình ra.

Hắn đại khái có thể đoán được đây không phải những tên đến ám sát hắn mà là đến đây do thám, mục đích nếu suy nghĩ một cách logic là đang bảo vệ thứ được hộ tống kia, cơ mà chỉ một vài món bảo vật mà có thể phái ra đội trinh sát toàn là cao thủ như này, thì rõ ràng thứ đang được hộ tống kia hẳn không phải là vật tầm thường.

Trong rừng cây từng tiếng đao kiếm va chạm với nhau vang lên liên tục, ánh lửa cũng tẹt ra chói cả mắt, Uông Đô Đô một mình chọi với ba tên cùng với một nữ tử áo tím, tuy không đến mức chật vật nhưng cũng đủ để cầm cự.

Chưa nói đến võ công có chênh lệch hay không, chỉ cần nhìn vào cách di chuyển của bốn người đang đánh cùng Uông Đô Đô thì cũng có thể thấy sự kết hợp rất nhuần nhuyễn, thậm chí có thể dùng hai từ ảo diệu để hình dung, nhưng xét về thực lực thì có lẽ hai bên ngang cơ nhau, một đánh bốn mà vẫn bảo trì cân bằng như thế thì khó mà có ai làm được.

Cấm quân đi theo Nguyên Vũ Tranh cũng đang cực chiến cùng với đám trinh sát kia, thế cực lúc này cũng coi như đang cân bằng, nhưng cái đáng lo lắng ở đây là Nguyên Vũ Tranh đang đối đầu với một cái khó khăn đó chính là một mình phải chọi với hai tên trong đó có một tên cứ liên tục ẩn mình trong bóng tối phóng kim châm cực kỳ khó chịu, tuy hắn không đánh giá cao về thực lực của mình nhưng mà lâm vào tình huống này hắn cũng không dám chắc là mình có thể thắng nổi.

"Phiền phức…"

Ngay lúc này một ánh kiếm sáng như tuyết đột nhiên từ phía sau hắn hiện ra, Nguyên Vũ Tranh lập tức phản ứng lại nhào người về phía trước tránh một kiếm đó, khẩu súng ngắn trong tay hắn cũng ngay lập tức chĩa về phía lưỡi kiếm khi nãy, hắn không do dự mà bóp cò.

Pằng!

Viên đạn lao ra với tốc độ bàn thờ, ngay và lập tức đâm thẳng vào lưỡi kiếm sau đó chếch sang một bên.

Nhưng phía sau viên đạn là một viên thuốc màu trắng, tên kia theo quán tính chém viên thuốc kia, nhưng khi lưỡi kiếm chạm vào thì viên thuốc ngay lập tức nổ tung, một làn khói trắng lập tức bao trùm cả một khu vực, người áo đen vừa chém kia cũng ngay lập tức lao ra khỏi đám khói trắng ho sặc sụa, hai mắt đỏ như máu.

Viên thuốc khi nãy hắn ném ra là hỗn hợp của bột ớt cùng với vôi trắng, một khi va chạm vào vật sắt nhọn hay va đập mạnh thì ngay lập tức nổ tung, mà bột ớt thì ai cũng biết nó mà vào mắt thì bố của thốn.

Nguyên Vũ Tranh chớp lấy thời cơ nhảy vào trong bụi cỏ, kéo khẩu ak phía sau lưng mình ra, tấm vải đen bao phủ bên ngoài cũng được hắn kéo ra, hai băng đạn kèm theo được hắn cột vào tấm vải đen sau đó đeo ngang hông.

Hắn vừa ở trong bụi vừa nhìn xung quanh, ngoại trừ tên vừa nãy dính phải bột ớt thì còn một tên khác không biết đang ẩn nấp ở đâu, Nguyên Vũ Tranh lúc này đột nhiên bình tĩnh liếc mắt lên trên đầu, hắn không chần chừ mà giơ súng lên bóp cò.

Pằng! pằng! pằng!

Sau khi bắn ba phát thì hắn không do dự đạp chân vào gốc cây để né, quả nhiên không ngoài dự đoán từ trên cành cây một bóng đen rơi xuống, tuy không thấy mặt mũi cũng như đạn trúng vào vị trí nào, nhưng cũng có thể biết tên này đảm bảo không sống nổi.

Còn một tên đứng đối diện lúc này đã không còn nhìn thấy đường, một phần là do bột ớt cùng với vôi trắng dây vào mắt, thanh kiếm trên tay cũng đang run kịch liệt.

Bấy giờ Nguyên Vũ Tranh lật người, nhẹ nhàng trường sang một bên, động tác nhẹ nhàng không gây ra bất cứ tiếng động nào.

Tên áo đen đứng trên cây lúc này cũng chảy cả mồ hôi hột, hắn không thể xác định Nguyên Vũ Tranh đang ở đâu, tuy rằng thính giác của hắn rất nhạy nhưng cũng không thể xác định được vị trí.

Vì thế hắn chỉ có thể nghiến răng rút lui, mục đích đến đây cũng chỉ để trinh sát nhằm xác định đường an toàn để hộ tống đồ, nhưng không ngờ đang đi lại đối mặt đám này.

Nhưng suy xét về phương diện khác thì Nguyên Vũ Tranh cũng không hề biết ở nơi này có trinh sát, mà đối phương lại lầm tưởng rằng Nguyên Vũ Tranh phát hiện ra bọn hắn rồi đuổi đến đây, cho nên mới ra tay bịt đầu mối tránh cho tin tức truyền ra, nhưng cái bọn hắn không ngờ là mình lại đá trúng một hòn đá tảng cực lớn.

Trong mắt bọn hắn thì đám Nguyên Vũ Tranh là ngoan nhân này cực kỳ hung hãn, nhất là vũ khí trong tay Nguyên Vũ Tranh, uy lực không thể tưởng tượng được, nếu như ban nãy không phải hắn phản ứng nhanh cùng với lưỡi kiếm cách đó vài phân thì có lẽ đã bỏ mạng.

Nhưng hắn không ngờ là khi hắn rút lui thì hắn đã lọt vào tầm ngắm của Nguyên Vũ Tranh.

Trong bụi cây Nguyên Vũ Tranh nheo một mắt nhắm kỹ càng vào người tên áo đen kia, miệng còn mỉm cười nói: "Chiếu tướng!"

Pằng!

Viên đạn ngay lập tức lao ra với tốc độ mà đến mắt thường khó mà nhìn thấy, nhưng chờ đến khi tên áo đen kia kịp phản ứng thì viên đạn đã xuyên qua tim hắn, trước khi rơi xuống đất hắn chỉ kịp quay đầu lại nhìn Nguyên Vũ Tranh, tuy không thể thấy Nguyên Vũ Tranh nhưng hắn có thể thấy được một con ngươi màu bạc ẩn ẩn sau bụi cây, cùng một nòng súng.

Hắn chỉ có thể thấy được nhiêu đó rồi rơi xuống đất, đầu còn đập phải một hòn đá lớn nằm ngổn ngang dưới đất, mạng sống của hắn liền và ngay lập tức bị lấy mất.

Nếu như không có hòn đá ở đó thì hắn có thể sống thêm mười mấy giây, nhưng vì có hòn đá mà hắn không thể mở nổi miệng để trăn trối.

Bên kia Uông Đô Đô đang cùng bốn tên cao thủ kịch chiến, trận chiến càng về sau Uông Đô Đô càng chiếm ưu thế, vì bốn tên cao thủ thì dàn trận ảo diệu đến đâu thì cũng khó mà địch lại Tông sư lâu năm như Uông Đô Đô, huống chi lúc này Uông Đô Đô cũng đã lấy ra thanh đại đao thứ hai, đao pháp mạnh mẽ đến nối bốn cao thủ kia không thở nổi, chỉ đành rút lui.

Còn ở phía cấm quân thì trận chiến vẫn chưa phân thắng bại, cả hai bên đều ngang cơ với nhau nếu như có đánh nữa thì cũng chỉ có một kết quả là lưỡng bại câu thương.

Nhưng sau khi thấy Nguyên Vũ Tranh đuổi đến thì bọn hắn mới nhận ra đồng bọn mình hẳn đã bỏ mạng cho nên cũng theo sau bốn tên kia rút lui.

Không phải chỉ có như thế, bọn hắn trước khi đi còn không quên ném một hòn đá làm đám ngựa sợ hãi bỏ chạy, mục đích ngăn cản bước tiến của Nguyên Vũ Tranh, chuyện này làm hắn tức sôi cả máu.

Hắn cũng không ngờ đến trong lúc khẩn cấp như vậy mà đám cao thủ đó vẫn có thể nghĩ ra cách này đến bước này ngăn cản hắn.

"Dm." Nguyên Vũ Tranh không khỏi thốt lên một tiếng.

Vì thế hắn cũng chỉ có thể quay về, bây giờ có đuổi theo cũng không kịp vì sức người thì sao chạy lại được sức ngựa, không những thế còn có người bị thương.

Hắn cũng chỉ đành lắc đầu sau đó móc từ trong vạt áo ra mấy lọ thuốc đưa cho cấm quân đi theo, tuy vết thương không hẳn là nặng nhưng nếu không chữa trị thì cũng ảnh hưởng ít nhiều đến cơ thể.

Hắn cũng cởi áo mình xé thành từng mảnh vải dài để băng bó, còn Uông Đô Đô đứng bên cạnh canh gác, phòng trường hợp bị mấy tên lúc nãy quay lại tập kích, nhưng đối phương cũng tổn thương không kém gì bên hắn, thậm chí còn có hai người chết dưới tay Nguyên Vũ Tranh.

Khi băng bó xong thì Nguyên Vũ Tranh đưa cho mỗi người một viên kẹo, chủ yếu là làm chất giảm đau phòng ngừa vết thương nhiễm trùng.

Bây giờ chỗ bọn hắn đang đứng cũng cách nơi dựng trại một đoạn rất dài tầm hai mươi mấy dặm, nên chỉ có thể nghỉ ngơi qua đêm mai lại quay về nơi đóng trại.

Không chỉ có nhiêu đó là xong, hắn còn phải đi nhóm lửa để xua tan cái lạnh ban đêm trong rừng.

Nhưng khi hắn vừa nhóm được lửa lên thì bụi rậm lại rục rịch như thể sắp có thứ gì đó chui ra.