Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 33: Ao Chình

Chương 33: Ao Chình


Chưa hết ở phần dưới của tờ giấy còn có một ít thông tin cực kỳ thú vị, đại khái là Võ Lâm Trung Nguyên lúc này đã loạn thành một đống, vô số lão yêu vật cũng như những môn phái lánh đời bước ra khỏi nơi cư ngụ, có không ít trong số đó từng được người đời truyền là đã biến mất theo dòng thời gian.

"Ha Ha, như thế này mới vui chứ! Các ngươi xuất hiện càng nhiều thì cuộc chơi này mới có ý nghĩa, để ta xem tên nào mới là người cuối cùng mở ra mật tàng." Hắn vừa đọc vừa cười, sâu trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ hưng phấn khó tả, dù gì thì ở thời hiện đại làm gì có sự kiện hoành tráng như thế này, nếu như xét về phương diện chiến tranh thì hắn không nói làm gì.

Bất tử đối với nền khoa học kỹ thuật thời hiện đại còn chưa có cách nào suy diễn ra, chứ đừng nói đến thời đại này, tuy hắn tin tưởng là cái thứ gọi là trường sinh đan này không tồn tại, nhưng hắn vẫn muốn nhúng tay vào, vì một lý do rất đơn giản, nơi nào có náo nhiệt là hắn nhất định sẽ đến, vì đó là một trong những mục tiêu mà hắn đã đặt ra ở kiếp này.

Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì tiểu cô nương bên cạnh đã chén sạch rổ trái cây của hắn, tiện tay móc lên cây súng ak47 được bọc kỹ càng của Nguyên Vũ Tranh, nhưng tháo ra nhìn đi nhìn lại cũng không biết nó là cái giống gì cho nên nàng ném nó sang một bên, tiếp đó lại mò mò tay kéo tấm gỗ dưới sàn ra, nhưng vì có cơ quan cho nên được khóa rất chặt.

Nàng cũng tò mò cho nên kéo "Nhẹ" một cái, nắp đậy ngay lập tức được mở ra, bên trong có chứa bốn cái hộp gỗ, nàng mở đại một hộp thì bên trong chỉ thấy một đống kẹo đồng, sau đó tiện thể đưa lên miệng cắn thử nhưng sau đó liền ném nó về chỗ cũ, nàng cũng không ngừng lại mà tiếp tục mở cái hộp thứ hai, bên trong cũng chỉ chứa vàng bạc cùng một xấp ngân phiếu lấp lánh.

Thấy không có gì nàng bèn đậy lại mở cái hộp thứ ba ra, bên trong là giấy tờ của Nguyên Vũ Tranh, cái này nàng cũng không có hứng thú cho nên cũng đậy lại, rồi mở cái hộp cuối cùng, bên trong là mấy lọ muối cùng gia vị, tiện thể còn có mấy chục viên kẹo đường mà Nguyên Vũ Tranh làm.

Ngay khi mở ra mũi nàng ngay lập tức ngửi được mùi vị của đồ ăn ngon, nàng cũng không chần chừ mà bốc lấy một viên kẹo ngửi ngửi, cảm thấy không có gì nguy hiểm lúc đó mở mở ra bên trong là một viên kẹo đường giống y hệt viên kẹp lúc trước hắn cho Tô Tiểu Tuyết ăn.

Vừa ngậm vào mặt mũi nàng ngay lập tức sáng lên, ánh mắt liếc nhẹ sang chỗ Nguyên Vũ Tranh một cái, thấy hắn vẫn còn chìm đắm trong mộng tưởng thì nàng mới lắc nhẹ một cái, cả đống kẹo bên trong hộp ngay lập tức biến mất, chỉ chừa lại đống gia vị của Nguyên Vũ Tranh.

Cả quá trình khám phá bốn chiếc hộp đồ chưa đến hai phút, sau khi cảm thấy thu hoạch được kha khá thì nàng mới duỗi người nằm ngửa ra phía sau, tận hưởng cảm giác nằm trên giường êm, dù gì thì nàng trước nay chưa từng nằm trên thứ gì vừa êm vừa ấm áp như thứ này.

Tâm hồn của Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng đã bay lên chín tầng mây, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều viễn cảnh của tương lai.

Suy nghĩ được một lúc thì hắn rốt cuộc cũng về đến mặt đất, ngay sau đó hắn lấy ra một chiếc hộp quẹt zippo tự chế đốt sạch mẩu giấy đi.

Kế đó hắn đứng dậy đi ra khỏi xe ngựa, để lại cô hồn nằm ngủ ngon lành trên xe ngựa của mình, vì hắn chả có hứng thú với loli, nhất là cái thứ loli có độc này, vì có cho hắn cũng không muốn nhận, mà khi này có đuổi thì nhất định hắn đuổi cũng không đi nổi, vì hắn chạy như thế mà vẫn không thoát, mà vừa đặt mông xuống ghế thì đối phương đã đứng trước ngõ thì đuổi làm cái mẹ gì nữa.

Nguyên Vũ Tranh chỉ biết lắc đầu ngao ngán, vì thế mà hắn mới đi ra khỏi đó để bàn giao một chút chuyện cho cấp dưới của mình, dù gì thì tối nay nhất định sẽ có khách đến đây, mà đây cũng là lý do mà hắn ghét nhất, mỗi khi hành tung bị lộ là như thế khách khứa đến tấp nập hắn tiếp không xuể.

Bầu trời lúc này cũng nhanh chóng tối lại, đèn đuốc của khu dựng trại cũng từ từ được thắp lên, cấm quân cũng quan binh canh thành cũng dần đông và cảnh giác hơn, dù sao ở trước thành đang chứa một tòa đại sơn của quốc gia, nếu như có mệnh hệ gì thì không biết mình sẽ chết như thế nào.

Lửa cứ cháy bập bùng đến giữa đêm, gió lạnh bên ngoài cũng dần dần nổi lên, sương đêm cũng hạ xuống làm cho người ta có cảm giác lạnh đến tận xương, cấm quân thấy vậy cũng không lơ là mà càng cảnh giác hơn, từng người từng người thay ca đều được sắp xếp rất chỉnh tề không có một chút thời gian hở nào.

Nhóm cấm quân kế tiếp vừa mới tiếp nhận ca gác thì hai trong số mười bảy người đột nhiên nhếch mép cười như không cười, bọn hắn vẫn cứ ung dung diễn là đang canh gác, nhưng ánh mắt liên tục đảo quanh để tìm kiếm yếu điểm cũng như kẽ hở trong canh gác để hành động, nhưng cái bọn hắn không thể ngờ là khi nhìn trận địa canh gác lại hết cả hồn, vì thấy mình đã lọt thỏm vào vòng trong cùng, bên trong này chỉ cần làm ra một động tác dư thừa nào là ngay lập tức bị ăn đao, binh lính của thành Kiến Đô cũng đi nhiều như nhặn, thậm chí càng về đêm thì số lượng càng nhiều hơn, làm cho số khách khứa trà trộn vào trong khu trại toát mồ hôi hột.

Nhưng cái mà bọn hắn không ngờ đến nữa là nửa đêm cả đám cấm quân lại gọi như đi điểm danh, mà điểm danh ở đây không phải là điểm danh bằng cách thường mà là điểm danh bằng ký hiệu đã quy định từ trước khi xuất phát, đối với quan binh thành Kiến Đô thì không cần phải làm, vì quan binh chỉ di chuyển ở vòng ngoài không hề được tiếp cận nơi đóng trại.

Còn Nguyên Vũ Tranh ngồi bên cạnh cửa sổ xe ngựa cười thầm, hắn không phải là không nghĩ đến trường hợp này, dù sao nếu như lần trước đám kia hành thích bằng cách đi một đám lớn không thành thì kế tiếp nhất định sẽ cải trang thành người rồi trà trộn vào đây, điều này cũng dễ hiểu khi đêm hôm qua không có thích khách, bởi vì bọn chúng cần có một đêm để làm quen với quy luật ở trong cấm quân.

Nhưng đối với Nguyên Vũ Tranh mà nói, mấy thứ như này chẳng là gì đối với hắn, vì hắn hiểu rất rõ cái lối tư duy của đám thích khách sát thủ này, cách đọc vị cũng rất dễ.

Bên ngoài cấm quân được hắn bàn giao bắt đầu điểm danh, cấm quân này đương nhiên là người của hắn, những tên điểm danh sai đều bị một đao chém chết ngay tại chỗ, tổng cộng có sáu tên bị chém chết ngay tại chỗ, vì điểm danh không đúng, mà sáu tên đó cũng là sáu tên thích khách trà trộn vào, khi đã điểm danh xong thì quân số đầy đủ không thiếu một người.

Còn hỏi vì sao không thiếu thì nguyên nhân rất dễ đoán, cấm quân đi theo Nguyên Vũ Tranh đều được hắn dặn dò rất kỹ càng chỉ được đi theo nhóm từ năm người trở lên để tránh bị tập kích bất ngờ, và luôn phải báo lại hành tung và mục đích của mình trước khi rời trại, và phải để lại một chút ký hiệu để dễ dàng xác nhận khi về lại nơi dựng trại, phòng mục đích địch nhân trà trộn, lúc đi nói một kiểu khi về nói một kiểu thì chết là không thể tránh khỏi

Tuy hơi lằng nhằng nhưng lại rất hiệu quả, mà địch nhân có hay cũng không biết đường nào mà lần, vì khi hắn di chuyển đều có trinh sát dò xét xung quanh mấy chục dặm, nếu có lọt qua cũng chỉ là thiểu số, mà số lọt qua đó làm sao mà biết được bên trong cấm quân lại có thứ gọi là điểm danh bằng mật ngữ này, đúng là chết không nhắm mắt nổi vì thế giới này làm có ai tính toàn được đến mức này cơ chứ, lính trinh sát đã không nói, vào đây còn dẫm phải cái điểm danh bằng mật ngữ này.

Lần trước hành thích giữa đêm thì bị tập kích bất ngờ, thương vong mười mấy người chỉ có một Tông sư là chạy thoát được, lần này lập kế hoạch kỹ lưỡng trà trộn vào để ám sát thì lại dính phải cái gọi là điểm danh bằng mật ngữ, có là thần tiên cũng chả ngờ đến việc này.

Cách nơi dựng trại mấy dặm, một thân ảnh mỏng manh đứng trên một ngọn cây cao, quạt áo dài sau lưng phiêu đãng giữa bầu trời đêm, ánh mắt sắc bén như đao nhìn hướng doanh trại nói: "Tên này quả nhiên không đơn giản…"

Vừa nói xong thì có một cơn gió mang theo lá cây thổi qua, chỉ trong thời khắc đó thanh ảnh cũng biến mất không để lại vết tích gì.