Chương 32: Chạy không thoát

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 32: Chạy không thoát

Chương 32: Chạy không thoát


Cũng đúng vào lúc này Uông Đô Đô cùng cấm quân chạy đến, bọn hắn vừa mới đi tóm đám cao thủ lục lâm thì quay lại đã không thấy Nguyên Vũ Tranh đâu, hỏi nhiều nơi thì mới biết Nguyên Vũ Tranh bị một tiểu cô nương dẫn đi.

Bọn hắn ban đầu cũng bị sốc, vì đâu phải ai cũng có thể dẫn dụ Đại hoàng tử dễ dàng như thế, huống chi là bị một tiểu cô nương dẫn đi.

Nhưng ai ngờ khi bọn hắn vừa chạy đến nơi thì thấy Nguyên Vũ Tranh đứng giữa một đống xác chết, mà cách chết của mấy tên này cũng cực kỳ tàn nhẫn, nhưng người như Đại hoàng tử thì làm gì ra tay một cách tàn nhẫn như thế này,...

"Khụ! Khụ!" Nguyên Vũ Tranh giả vờ ho hai cái sau đó ném thanh kiếm trên tay của mình đi.

"Không phải ta làm, là mấy tên nàylên cơn hám tiền mới cầm đao lên tự chém giết lẫn nhau, nhất định không phải là ta gây ra, không phải ta gây ra." Hắn vừa ném đao còn rút từ trong vạt áo ra một xấp ngân phiếu, mỗi tờ đều trị giá năm trăm lượng bạc nhét vào tay một cái xác đang nằm trên mặt đất, sau đó quay đầu chuồn mất.

Đặc biệt là tờ ngân phiếu này rất tinh xảo, chất liệu làm ra thì khỏi phải chê, gần như đã đạt đến trình độ của thời hiện đại.

Cấm quân cùng với Uông Đô Đô cũng thuận nước đẩy thuyền, mắt nhìn nghiêng ngó dọc nói: "Chết tiệt! Ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì thế, sao cái cây kia lại bị chặt đi rồi!"

"Đúng vậy! Còn cái lu bên đây cũng bị người ta đập vỡ, mau mau kêu người dọn dẹp nếu không để trẻ con dẫm phải thì thật là có lỗi."

"Chết cha, ở đâu mà máu không thế này, mau mau kêu người đến đây dọn dẹp đi để như thế này thì rất ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị."



"Má nó quên! Mau mau đi bắt tên tặc tử gây ra chuyện này, đừng để hắn chạy thoát, dám ở trong thành giết người đúng thật là không biết chữ chết viết thế nào! Có đào ba tất đất cũng phải tìm được hắn."

"Có phải là người đang đứng kia không?" Có quan binh chỉ tay hỏi.

Kế đó liền có một tên khác bồi cho một câu: "Ngươi nghĩ tên kia vóc dáng thư sinh yếu đuối vậy mà làm ra được chuyện này à, nhất định là hung thủ sau khi gây án liền và ngay lập tức cầm kiếm giao cho tên này, mục đích là dựng lên hiện trường giả của một vụ tranh đoạt tiền tài, còn phần mình thì cao chạy xa bay, vì vậy nhất định phải đuổi theo tránh hắn chạy thoát."

"Vậy còn đứng đây làm gì mà không mau đuổi theo…"

Vừa dứt câu thì cả đám quay đầu đi một lèo, bỏ lại cả làng ngơ ngác.

Vô Như: "...."

Phụt~ Thanh niên áo đỏ đứng kế bên phun cả mì ra ngoài: "Quá tiện, quá tiện."

Mấy tên tiểu nhị cùng đám lục lâm cao thủ còn sót bên trong tửu quán, bọn hắn cũng không biết phải nói gì cho phải, vì nếu như đứng ra thanh minh dùm đám kia thì cũng chẳng có ai tin, dù gì thì nam tử mặc thanh xam kia chỉ nói vài câu mà đám kia cùng quan binh giữ thành đi một mạch thì làm ăn được gì nữa, không những thế còn hợp tác vô cùng chém gió cùng với tung hỏa mù điên đảo: "...."

"Tên này đúng là không đơn giản." Thanh niên áo đỏ vén tay áo lau miệng nói.

Chỉ thấy Vô Như đứng bên cạnh nhìn hắn rồi lắc đầu.

"Ý gì?"

….

"Hey hey! Cô nương xinh đẹp, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta chả nhớ gì hết?" Nguyên Vũ Tranh chạy lại gần hỏi.

"Hả? Chuyện gì? Không phải nãy giờ chúng ta đang ngồi ăn sao." Tiểu cô nương một mét năm hai ngẩng đầu lên hồn nhiên trả lời hắn.

"Ừ cô nói cũng đúng." Thế là hắn cũng không ngần ngại ngồi xuống ghế.

Lúc này bụng hắn cũng kêu lên một tiếng, hắn cũng nhớ rõ là mình vừa mới ăn xong, thế mà bây giờ lại đói, nghĩ ngang nghĩ dọc thì có vận động thế nào cũng không thể đói nhanh như vậy huống chi là chỉ vừa thất thần mấy phút, hậu quá là bụng đói người chết như rạ nằm la liệt dưới đất.

Không đợi hắn ăn thì mùi máu tanh liền xộc vào trong mũi làm hắn xuýt chút nữa nôn ra ngoài, nhưng có nôn thì cũng chả nôn được gì vì bây giờ bụng đang đói cồn cào không thể chịu nổi.

Nhưng vì mùi máu tươi quá nồng nên hắn cũng không muốn ở lại đây lâu, vì hắn cảm giác như cơ thể mình có vẻ như có thứ gì đó là lạ.

"Cô cứ tiếp tục ăn ta đi vệ sinh một lát…" Nói xong hắn đứng dậy tay ôm bụng, đi một lèo vào trong tửu lâu, chạy thẳng ra phía sau hậu viện chuồn mất.



Ở phía sau cấm quân cùng Uông Đô Đô cũng đã đứng chờ hắn.

"Đi thôi~" Nguyên Vũ Tranh phất tay.

"Chuyện khi nãy cũng kêu người thông báo cho đám quan binh đến xử lý đi, không cần phải cấp báo cho thứ sử hay quan phủ làm gì."

"Còn nữa đêm nay không cần lưu lại trong thành, về thẳng nơi dừng trại." Hắn có cảm giác tối nay nhất định có người đến thăm hắn, cụ thể là địch hay bạn thì hắn không biết, còn về vấn đề tại sao hắn không về thành thì lý do quá đơn giản, nơi này ngư long hỗn tạp hắn khó mà ứng phó được, cộng thêm không có người bảo vệ nên hắn không yên tâm.

Sống ở thế giới này mười mấy năm hắn chưa bao giờ có cảm giác an toàn, nhất là khi hắn bắt đầu chạm tay vào triều chính, số hoạn quan hắn giết cùng với đày đi nơi khác không dưới trăm tên, vì thế nên trong bóng tối không thiếu người muốn hắn chết.



Thế là đoàn người nhanh chóng quay về nơi dừng trại, Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng nằm sải lên giường êm, miệng còn gặm một cái bánh nướng kẹp thịt, tay sờ sờ bụng, cảm giác đau đớn cũng đã biết mất.

Nhưng một giây sau hắn lại cảm giận được có cái gì đó sai sai.

Hắn liền liếc mắt sang một bên thì thấy một tiểu cô nương đã ngồi kế bên, trong tay còn ôm lấy rổ trái cây của hắn ăn một cách ngon lành.

"...."

Nguyên Vũ Tranh bỗng nhiên đưa hai tay lên dụi dụi mắt, miệng lẩm bẩm: "Không sao chỉ là hoa mắt thôi, chỉ là hoa mắt thôi."

Dụi xong thì hắn vẫn thấy hình bóng ấy ngồi bên cạnh vừa hóng gió vừa ăn trái cây, không những thế còn làm ra vẻ rất hưởng thụ.

"Mịa nó chứ, chạy đến đây vẫn không thoát…" Hắn đến lúc này cũng chỉ biết lắc đầu, hắn nào biết vừa mình vừa về đến nhà chưa kịp làm gì thì tào tháo đã đến, thậm chí hắn còn chưa có nghĩ đến nữa.

"Đệ tử, cái đệm này êm thật, trái cây cũng ngon nữa." Tiểu cô nương ngồi ăn trái cây bên cạnh vẫn khăng khăng nói hắn là đệ tử của nàng.

Khóe miệng Nguyên Vũ Tranh ngay lập tức co giật cực mạnh.

"Đương nhiên là êm rồi…" Hắn nhẫn nhịn nói, khuôn mặt cố tỏ ra là mình ổn.

Nhưng lúc này Uông Đô Đô từ bên ngoài xe ngựa đi tới, trong tay cầm theo một ống trúc nhỏ bằng đầu ngón tay.

Nguyên Vũ Tranh thấy ống trúc thì ngay lập tức cảm nhận được có thứ gì đó hay ho sắp đến.

Quả đúng như hắn đoán, bên trong mà mật thư từ Trung Nguyên truyền về, bên trong thư có đề cập đến chuyện của bảo hạp, không những thế còn có chuyện rất thú vị đó chính là Doanh Chính cũng đã khơi tay tranh đoạt, tuy không đến mức dùng binh để tranh đoạt, nhưng cao thủ tông sư dưới trướng hắn đã lên đường, dù sao thứ này không phải là cái có thể dùng binh lực ra là có thể cướp lấy được, vì Ngọc Kinh Thành là nơi ngọa hổ tàng long cư ngụ, một khi dẫn binh đến đó thì chắc chắn một trăm phần trăm là bị ám sát ngay lập tức, đúng vậy ám sát theo đúng nghĩa đen.

Mà Ngọc Kinh Thành là nơi dân giang kính ngưỡng, nơi đế sư, học sĩ, tông sư,... Tọa trấn, không những vậy nơi đó còn là nơi mà những siêu cấp gia tộc có niên sử ngàn năm sinh sống, không phải là nơi nói có thể đụng là đụng được, cũng có thể hiểu rõ Ngọc Kinh Thành là một bất khả xâm phạm.

Tần Thủy Hoàng cũng biết rõ nên hắn không dám hành sự lỗ mãng, vì thế cho nên hắn chỉ dám cho thuộc hạ của mình đi dò đường, thông tin này rất ít người trong bộ máy dưới trướng Doanh Chính có thể biết, nhưng có kẻ nào ngờ được nó lại xuất hiện trong tay Nguyên Vũ Tranh, điều này đồng nghĩa với việc người của Nguyên Vũ Tranh đã luồn sâu vào trong bộ máy của nước Tần.