Chương 31: Tâm tĩnh người không tĩnh

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 31: Tâm tĩnh người không tĩnh

Chương 31: Tâm tĩnh người không tĩnh


Hắn nhìn là đã biết mình đánh không lại địch nhân một mét năm hai này rồi, nội chiêu khi nãy người ta đánh mà mình còn không phản ứng không nhìn thấy thì kèo này hơi cân đánh không lại.

"Được rồi…được rồi." Hắn cũng chỉ biết thở dài, trong châm ngôn của hắn cũng có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bây giờ đang ở kèo dưới thì cứ chiều theo người ta là được, cũng chả mất nhiều mà cũng bảo toàn được cái mạng này.

Nhưng đằng sau hắng cách đó mấy chục mét, lão giả gầy gò khi nãy cũng dừng lại không tiếp cận Nguyên Vũ Tranh thêm nữa, vì hắn cảm nhận được sự hiện diện kỳ lạ nào đó, nhưng không thể hiểu rõ nó là cái gì, đôi mắt hắn đã mù nhưng cũng có thể cảm nhận được một sự hiện diện cực kỳ mạnh mẽ.

Lão giả lúc này quay đầu hòa mình vào dòng người biến mất không còn tăm hơi.

Tiểu cô nương một mét năm hai cũng cảm nhận được nên quay đầu lại, nhưng vì đói quá nên cũng không quan tâm nữa, chỉ ném ba lô cho Nguyên Vũ Tranh.

"Vậy thì đi thôi."

"Tủy tiện như vậy? Liêm sỉ đâu?" Hắn xuýt chút nữa thốt lên một câu.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đi theo sau, vì nắm đấm này đau quá, đau đến thấu xương.

Hắn có thể cảm nhận được cơn đau buốt lên tới não, hắn cũng có đưa tay sờ thử nhưng khi chạm vào thì cơn đau lại biến mất giống như thật.

Cay!

"Gặp quỷ thật rồi…" Nguyên Vũ Tranh vừa đi vừa chửi thầm, đương nhiên hắn không dám phát ra tiếng vì không muốn ăn đấm nữa, vì mới có một đấm mà hắn đã cảm thấy ớn, nếu ăn thêm một quả nữa thì hắn gục xuống đường mất.

Nguyên Vũ Tranh cũng không hề để ý, khi hắn sực nhớ lại thì mình đã đi đến một tửu lâu nhỏ nằm trong góc thành, nơi này tuy thua xa tửu lâu khi nãy hắn ăn nhưng nhìn qua cũng không tệ, nhưng nghiệt nỗi là nơi này toàn những thành phần bất hảo, vì nơi này dành cho những người hành tẩu giang hồ ghé qua, rất ít khi có người thường ghé qua đây, dù gì thì đây cũng là góc tối của những nơi đông đúc tấp nập này mà.

"Ồ~"

"Vô Như huynh chúng ta lại gặp nhau rồi." Nguyên Vũ Tranh đưa tay lên vẫy vẫy cùng với nam tử mặc cẩm bào lúc nãy, một tay thì hắn đặt ở trên bụng để ngăn cơn đau.

Nam tử mặc cẩm bào lúc nãy cũng hơi bất ngờ, vì hắn biết những người như Nguyên Vũ Tranh thì làm gì đến những nơi như thế này, trong khi nơi đây là nơi tụ họp của cao thủ lục lâm, loại người trộm cắp cướp bóc tống tiền đều có hết, mà những người nhìn có vẻ đạo mạo như Nguyên Vũ Tranh thì được liệt vào danh sách ưu tiên.

"Đệ tử, lại đây lại đây." Lúc này tiểu cô nương một mét năm hai vẫy vẫy tay với Nguyên Vũ Tranh, còn Nguyên Vũ Tranh thì chỉ biết cười khổ mà đi theo.

Đường đường là Đại hoàng tử của một nước lớn mà bây giờ phải lâm vào cảnh sa đọa như thế này.

Cuộc đời nhiều lúc đen hơn cả tiền đồ chị Dậu, nghiệt cảnh nghiệt cảnh a.

"Cho một bình rượu ngon, hai con vịt quay, hai bát xào nấm, hai bát mì thịt bò,..." Tiểu cô nương một mét năm hai bắt đầu gọi món, không kiêng nể gì gọi một lèo bảy tám món.

Thanh niên áo đỏ đi cùng với Vô Như xuýt chút nữa phụt mì ra bằng lỗ mũi luôn, hắn nhìn lên nhìn xuống dáng vẻ của tiểu cô nương kia, chỉ chỉ nói nhỏ với Vô Như cái gì đó.

"Nhiều chuyện, lo ăn của mình đi xía vào chuyện của người ta làm cái gì." Vô Như cầm ly trà thiết quan âm lên uống một ngụm.

Còn Nguyên Vũ Tranh lúc cũng chú tâm dồn nội lực về vùng bụng, nơi mà hắn mới bị thứ cô hồn nào đó đấm cho một phát, nhưng đến đó thì nội lực tự nhiên bị chặn lại sau đó xoay vòng tại chỗ, mà huyệt đạo giống như bị thứ gì đó ngăn chặn.

Trong khi hắn đang khốn khổ tìm cách giải quyết, thì thứ cô hồn nào đó vẫn ăn ngấu nghiến chả quan tâm gì đến ánh mắt xung quanh.

Nhưng lúc này một đại hán đi tới, tay cầm đại đao to hơn cả người của thứ cô hồn đang ngồi bên cạnh Nguyên Vũ Tranh, đại đao cắm thẳng xuống nền đất, một chân đạp lên ghế sửa nói gì đó.

Phụt!

Nhưng cũng cùng khoảnh khắc đó, hai người Nguyên Vũ Tranh cùng tiểu cô nương bên cạnh đồng loạt ngẩng đầu lên, đôi mắt âm u giống như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống những ai đang làm phiền mình, một đôi màu xanh một đôi màu đỏ.

"Cút!"

"Cút!"

Cả hai cũng đồng loại nói một chữ.

Bầu không khí bình thường lúc này đột nhiên căng hơn cả dây đàn.

Không chỉ thế bầu không khí lúc này cũng dần dần hiện lên từng tia huyết khí, đại hán vừa mới dậm chân lên ghế lúc này cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhưng đã muộn tiểu cô nương bên cạnh Nguyên Vũ Tranh đã đưa tay cầm chiếc ô của mình lên, cánh tay giả trên chiếc ô lúc này chìa ra hai ngón.

Khi ngón tay vừa chạm vào đại hán, thì ngay lập tức có huyết khí từ ô chui ra thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, tủy cùng với não bộ, toàn bộ chỉ trong phút chốc đều bị huyết khí cắn xé.

Bụp!

Hai giây sau, đại hán cũng ngã người về phía sau, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành đôi mắt của người chết.

Thiếu niên mặc áo đỏ kia lúc này đúng thật là phun mì ra bằng lỗ mũi luôn, khiếp sợ nhìn hai người Nguyên Vũ Tranh.

Lúc này đám bằng hữu của tên đại hán cũng đứng lên, rút vũ khí ra khỏi bao.

Vô Như cũng cảm thấy có gì đó không ổn cho nên đứng dậy cầm chén trà đi chỗ khác ngồi, thanh niên bên cạnh cũng bê tô mì chạy theo.

Nguyên Vũ Tranh lúc này nhắm mắt lại, thở ra một hơi, hắn khi nãy đang kiểm tra huyệt đạo thì lại bị thứ gì đó kích thích làm hắn không thể kiềm chế được mình.

Khi hắn mở mắt ra một lần nữa thì trước mắt lúc này đã ngập máu tanh, xác chết nằm la liệt trên mặt đất, có người mất đầu có người mất tay có người còn bị chẻ làm đôi, lục phủ ngũ tạng rơi đầy ra đất, máu tươi nhuộm đỏ cả tửu lâu trông rợn cả tóc gáy.

"????"

Hắn cúi đầu thấy trong tay mình cầm một thanh kiếm.

"???"

"Ủa cái gì vậy? Không phải ta chỉ vừa mới nhắm mắt tĩnh tâm một chút sao? Đâu ra nhiêu người chết thế? Mà cây kiếm trong tay là của ai?...." Một ngàn vạn câu hỏi vì sao trong đầu Nguyên Vũ Tranh hiện lên.

Khi hắn quay đầu lại thì vẫn thấy Tiểu cô nương một mét năm hai đang ngồi gặm vịt quay, giống như chả có chuyện gì, cũng chả ảnh hưởng đến khẩu vị của mình vậy.

Chỉ có hai người nhìn thấy hết tất cả viễn cảnh vừa diễn ra.

"Khiếp thật." Thiếu niên áo đỏ kia vẫn còn vừa ăn vừa bình luận.

Hắn vừa chứng kiến cảnh máu tanh nhất trong nhiều năm gần đây, chỉ vẻn vẹn mấy phút mà hơn hai mươi Cao thủ Lục Lâm ngã xuống, hắn cũng không thể phủ nhận rằng kiếm pháp của tên kia quá tinh diệu dứt khoát, rất có phong thái của một vị Kiếm sư, nhất là chiêu Tật Phong Kiếm kia, kiếm ý đã đạt đến đỉnh cao nhất mà một vị Tông sư có thể đạt được, nhưng hắn nhìn đi nhìn lại, nhìn kiểu gì nhìn góc độ gì cũng chỉ thấy Nguyên Vũ Tranh chỉ là một con gà mờ, mà gà mờ thì sao có thể phát lực ra được như vậy.

Còn Vô Như thì khác, hắn chỉ nhíu mày trầm tư không nói gì.

Nhưng trong đầu hắn đã hiện ra đáp án, "Ma môn" "Huyết khí thôn dịch" công pháp tà đạo dựa trên kích thích của khí huyết cộng với sát khí, khí huyết cùng sát khí càng thịnh công pháp càng mạnh.

Nhưng nhìn kiểu gì thì Nguyên Vũ Tranh cũng không có dấu hiệu của việc tu luyện loại tà pháp này, vì người tu luyện loại tà pháp này trên cơ thể sẽ ẩn hiện huyết khí, mà Nguyên Vũ Tranh da dẻ mịn mà như nữ nhân thế kia, mà toàn bộ cơ thể lúc nào cũng tản ra thanh khí thì tu luyện cái kiểu vẹo gì, mà người tu luyện tà pháp này tay chân chắc chắn rất thô ráp, trên người lúc nào cũng có sát khí đeo bám nhìn là biết ngay.

"Hừm."

Vậy chẳng lẽ đây là thiên phú hay sao? Nếu như thế thì cũng quá đáng sợ rồi.