Chương 30: Thế nào là bất lực

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 30: Thế nào là bất lực

Chương 30: Thế nào là bất lực


Trong lúc các đại gia tộc trong thành Kiến Đô nhốn nháo hết cả lên thì ở trong tửu lâu nổi tiếng nhất thành trì này, Nguyên Vũ Tranh vẫn đang ngồi thưởng thức mỹ vị nhân gian, nhưng trước mặt hắn lại có thêm một người, người này là người mặc cẩm bào lúc nãy.

Tuy hắn chỉ liếc nhìn một cái nhưng lại bị tên này nhận ra, quả thật không thể đùa được.

"Huynh đài có việc gì sao?" Nguyên Vũ Tranh ngậm vừa gặm vịt nướng vừa hỏi.

"Không không, chỉ là thấy các hạ hơi quen mà thôi, qua đây chào hỏi một tiếng cũng coi như là làm quen ấy mà." Nam tử mặc cẩm bào cười nhẹ nói.

Nguyên Vũ Tranh vẫn tươi rói không một chút biểu cảm nghi ngờ gì, nhưng trong lòng hắn lúc này đã đặt ra cả vạn câu hỏi vì sao.

"Ha Ha, nếu như đã vậy thì mời các hạ một ly coi như là đáp lễ vậy." Nguyên Vũ Tranh đưa tay cầm lấy khăn lau hết dầu mỡ trong tay, sau đó rót cho nam tử ngồi đối diện một ly rượu.

Nhưng vài giây sau thì bên dưới lầu một thanh niên mặc đồ đỏ để hở một bên ngực bước vào, trên lưng còn mang theo một cái hộp lớn, mặt mũi láo liên nhìn dọc nhìn xuôi giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, khi nhìn đến bàn nơi Nguyên Vũ Tranh đang ngồi thì hai mắt lập tức sáng lên chạy một mạch đến chỗ Nguyên Vũ Tranh.

"Vô Như huynh thì ra huynh ở đây." Thanh niên này vừa chạy lên đã vỗ vào vai nam tử mặc cẩm bào một cái mạnh.

Chỉ thấy nam tử mặc cẩm bào thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy cáo từ Nguyên Vũ Tranh, trước khi đi còn nói: "Nếu sau này có gặp nhau tại hạ nhất định mời lại các hạ một ly."

Nguyên Vũ Tranh cũng mỉm cười đáp lại: "Được:"

Nam tử vừa đi ra khỏi tửu lâu thì nhìn thấy Nguyên Vũ Tranh ngồi trên lầu nhìn xuống, trong tay còn cầm một ly rượu trông có vẻ rất nhàn nhã, gật đầu với hắn.

"Tên kia là ai vậy?" Thanh niên kế bên hỏi.

"Một người vừa làm quen được thôi." Nam tử tên Vô Như cũng bình thản trả lời sau đó hòa mình vào dòng người tấp nập, hắn vừa nãy cũng nhận ra hai bàn phía sau lưng Nguyên Vũ Tranh đều là hộ vệ hay cái gì đó tương tự, nếu như ra đường mà có hẳn một đội hình như thế thì người này nhất định không đơn giản, mà đôi mắt ấy hắn không thể nhầm lẫn vào đâu được, một đôi mắt khiến người ta phải suy ngẫm khi nhìn vào.

Còn Nguyên Vũ Tranh ngồi bên cửa sổ lắc đều ly rượu trong tay, vừa cười vừa nói nhỏ: "Thú vị, thế giới này thực sự nhỏ thật đấy không ngờ ở đây lại gặp được tên đó, có vẻ như trong tương lai ắt hẳn sẽ còn gặp mặt."

Chuyện này phải kể về mấy năm trước khi hắn đi đến vùng Duyên Hải, trên đường cũng gặp tên này tuy lúc đó không đứng lại làm quen nhưng hắn cũng có ấn tượng rất sâu, vì người này là chủ của một tửu trang nằm bên cạnh một con suối phủ đầy cây tử đằng.

Tuy hắn chỉ dừng chân lại đúng một lần nhưng cũng bị rừng tử đằng này thu hút một cách kỳ lạ, vì vậy hắn cũng nhớ rất rõ dung mạo của tên này.

"Tiểu nhị tính tiền." Nguyên Vũ Tranh bỏ ly rượu xuống hô lên một tiếng.

Chỉ trong vòng vài chục giây thì bóng hình tiểu nhị của tửu lâu này lập tức hiện lên, trong tay còn mang theo một cái bàn tình: "Của khách quan tổng cộng là hai mươi lượng."

Nguyên Vũ Tranh móc ra một tờ chi phiếu hai mươi lượng đặt lên bàn, sau đó đứng dậy rời đi.

Cấm quân cùng Uông Đô Đô cũng nhỏm người rời đi cùng Nguyên Vũ Tranh.

Khi vừa ra khỏi Tửu lâu thì Nguyên Vũ Tranh cảm nhận được thứ gì đó, giống hệt như cảm giác bị theo dõi, nhưng hắn cũng không bận tâm mà thong thả bước đi.

Giữa ban ngày ban mặt hắn tin rằng mấy tên này nhất định không dám manh động, có manh động thì cũng chưa chắc đã có thể làm gì được hắn trong khi dòng người đông nghịt ở đây.

Nhưng cái hắn không ngờ đến là mấy tên đang theo dõi hắn không hề đến để ám sát hắn mà là đến vì bảo hạp nằm trong tay hắn, cái này cũng đúng nắm trong tay một chiếc chìa khóa dẫn đến trường sinh thì tên nào mà không nóng mặt cho nổi.

Mấy tên cao thủ lúc lâm thủ sẵn trong hẻm chuẩn bị bám theo Nguyên Vũ Tranh thì có một đôi bàn tay lạnh như băng đặt lên vai.

Đương nhiên bàn tay này là của Uông Đô Đô.

Hàn khí từ người Uông Đô Đô truyền thẳng vào nội thể tên cao thủ này, khiến hắn ngay lập tức đóng thành một tảng băng, mấy tên đồng bọn thấy vậy cũng khiếp vía, vì bọn hắn biết mình chạm phải Tông sư rồi, vì chỉ có tông sư mới có thể diễn hóa nội lực.

Bấy giờ trong đầu bọn hắn nổi lên một suy nghĩ bỏ chạy nhưng đã muộn hai đầu hẻm lúc này đã bị cấm quân bao vây, bây giờ có chấp thêm cánh thì đám Cao thủ Lục Lâm này cũng trốn không thoát.

Cái mà Nguyên Vũ Tranh không ngờ đến nhất đó chính là mình đã lọt vào tầm ngắm của một người.

Trên nóc của một ngôi nhà cách đó hai ba trăm mét, có một lão giả thân hình tiều tụy đang nhìn xuống thân ảnh luồn lách trong dòng người, miệng nở một nụ cười mà không phải cười.

Chỉ nhiêu đây cũng khiến Nguyên Vũ Tranh lạnh cả sống lưng, khi hắn quay đầu lại nhìn về nơi xuất phát của tia hàn ý khi nãy thì chỉ thấy là một mảnh trống không chả có gì hết.

"Chết mịa gặp quỷ rồi." Nguyên Vũ Tranh thầm nhủ.

Quả nhiên không ngoài suy đoán của hắn, vài chục giây sau đó lão giả tiều tụy khi nãy đã tiến lại gần, khoảng cách chỉ còn tầm vài chục bước chân.

Tại lúc này, hắn cảm nhận được cái thứ nguy hiểm kia đang đến gần hắn, nhưng khi hắn vừa mới nhích thêm một bước chân thì một đôi bàn tay gầy yếu đã đặt lên trên vai hắn.

"Cái lùm mía." Hắn giật mình chửi thầm.

Bởi vì hắn chả ngờ được chỉ vỏn vẹn vài giây thứ cô hồn các đảng này đã đến bên cạnh hắn, mà cũng trong mấy giây trước hắn còn cảm nhận được nó đang ở tít đằng kia, thế mà vài giây sau đã đến sau lưng.

Nguyên Vũ Tranh liếc mắt nhìn bàn tay đang đặt trên vai của mình, một đôi bàn tay trắng như chưa từng được trắng, mà cũng gầy như chưa từng được gầy, nội nhiêu đó thôi cũng khiến hắn nổi hết da gà.

Mà hắn lúc này cũng lấy hết can đảm quay đầu lại nhưng đằng sau hắn là một tiểu cô nương cao một mét năm hai, đôi mắt màu đỏ tươi như máu, sau lưng mang một túi đồ to, trong tay cần một cái dù mà trên mũi dù là một cánh tay giả.

"..."

"Mẹ nó! #@%&#@#@...."

Ngay và lập tức hắn nở một nụ cười không thể thân thiện hỏi: "Không biết cô nương tìm tại hạ có chuyện gì?"

"Đệ tử, mau mau đưa vi sư đi ăn!" Tiểu cô nương kia nhoẻn miệng nói với Nguyên Vũ Tranh, cánh tay giả trên mũi ô cũng xiếc lại thành nắm đấm để tiểu cô nương này chống xuống đất.

"Đệ tử?" Hắn đưa tay chỉ vào mình rồi hỏi tiểu cô nương này, hắn sống mười mấy năm chưa có nhận ai làm sư phụ thì lấy đâu ra cái danh đệ tử.

"Cô nương có phải nhận nhầm không đấy? Tại hạ chỉ vừa mới ra khỏi nhà thì lấy đâu ra sư phụ." Nhưng hắn vừa dứt lời thì bỗng dưng có một cảm giác gì đó hơi sai sai.

Lần này hắn cũng đón đúng nhưng vẫn không thể cản lại số mệnh là bị nắm đấm trên cây dù kia chạm vào hông mình, tốc độ ra chiêu nhanh đến nỗi Nguyên Vũ Tranh không hề nhìn thấy gì hết, chỉ cảm nhận được cơn đau bất chợt xuất hiện, mà người đi đường cũng chỉ thấy Nguyên Vũ Tranh đột nhiên khụy người xuống, có nhiều người cũng khó hiểu nhưng cũng không bàn tán nhiều mà lướt qua người Nguyên Vũ Tranh.

"Đệ tử, ngươi hôm nay quả thật không nghe lời như mọi ngày nha, nếu như còn thế nữa thì biết tay vi sư." Tiểu cô nương một mét năm hai vỗ vỗ cái ô trong tay.

"...." Thế giới này thực sự có hiềm khích với hắn rồi, hôm qua thì nhặt được con hôm nay lại nhặt được sư phụ, nếu cứ như thế này thì ngày mai nhặt được cả sư tổ luôn quá.

Bất lực…Quá bất lực!