Chương 29: Đến thành Kiến Đô

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 29: Đến thành Kiến Đô

Chương 29: Đến thành Kiến Đô


Đoàn xe lúc này phải dừng lại do cần giải quyết vấn đề về sữa, Nguyên Vũ Tranh ngồi trong xe cũng chờ mong là đám kia lên núi kiếm được thứ gì đó có sữa để cho tiểu tổ tông này uống, nếu như không có thì đêm nay có thể là một đêm mà cả làng không ngủ.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ xuất thần thì trên núi liền có một đám cấm quân đi ra, còn khiêng theo một con sói cái to tổ bố, mà Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng chả có hứng quan tâm nó là con gì, hắn chỉ cần có sữa là được, thế là hắn đặt nhẹ tiểu tổ tông trong tay xuống, cầm bình nước của mình lên chạy ra ngoài.

Quả nhiên đám cấm quân đem về một con sói cái thật, con sói này cũng vừa mới đẻ không lâu cho nên sẽ có rất nhiều sữa, thế là hắn đổ hết nước trong chai của mình đi rồi ném cho một tên cấm quân gần đó: "Hảo huynh đệ ngươi đi lấy sữa đi."

Trong lúc chờ lấy sữa thì Nguyên Vũ Tranh đi lòng vòng xung quanh đó kiểm tra một số thứ, đến khi cảm thấy không có gì khác thường thì hắn quay về chỗ cũ lấy bình sữa sói, tuy sữa sói khác sữa người đôi chút, nhưng có là được không cần quan tâm làm gì, thà uống nhầm còn hơn chết đói.

Lấy xong hắn kêu mấy tên cấm quân thả con sói này về rừng đi, sau đó lại chui lại vào trong ổ của mình.

Đoàn xe cứ như vậy tiếp tục tiến về phía trước, tuy nhìn bên ngoài chả có gì khác thường nhưng chỉ có mỗi cái xe ngựa của Nguyên Vũ Tranh là định kỳ 2 tiếng lại có tiếng khóc trẻ em vang lên.

Hắn ngồi trong xe cũng hết cách chả biết làm gì thêm, chỉ đánh làm theo lý trí mách bảo có gì bồi cái đó.

Cả đoạn đường dài đứa bé kia còn ị ra tã làm hắn muốn nổ cả não.

Đến tối thì cấm quân chỉ thấy Nguyên Vũ Tranh ngồi thẫn thờ bên gốc cây, rõ ràng là đêm qua còn rất ngầu nhưng tối hôm nay lại giống như có âm binh chướng khí ám vậy.

Nhưng đêm nay may mắn là không có khách đến thăm cho nên Nguyên Vũ Tranh cũng được đánh một giấc đến sáng, nhưng nửa đêm cũng bị tiếng khóc làm cho tỉnh ngủ, nhưng may mắn là hắn còn nửa bình sữa sói cho nên không bị tiếng la làm mất ngủ.

Đến sáng hắn bước từ trong xe ra ngoài, giang đôi vai đã quá mệt mỏi rồi ngẩng đầu nhìn trời cao.

"Thoải mái~"

Công việc hôm nay cũng đơn giản là đi kiếm sữa tiếp, nhưng theo bản đồ thì gần đây có một tòa thành tên là Kiến Đô, cho nên việc kiếm sữa cực kỳ dễ dàng không cần phải lên núi bắt sói như hôm qua.

Như thường lệ hắn cũng đi kiểm tra một lượt đoàn vận chuyển lương thực, kiểm kê đủ thì hắn tiếp tục cho đoàn xe lên đường.

Đi được khoảng mười dặm thì đến thành Kiến Đô, đoàn xe vận chuyển lương thực được sắp xếp bên ngoài ngoại ô thành trì, còn Nguyên Vũ Tranh cùng Uông Đô Đô mang theo mấy tên cấm quân đi vào thành tìm chút thú vui…À nhầm, là đi tìm sữa.

Mà lần này trời cao có mắt độ cho hắn một lần, chả mấy chốc đã tìm được, đứa trẻ được uống một chầu no nê, mà nhà nông dân kia cũng được Nguyên Vũ Tranh trả cho mười lạng bạc, đối với dân thường mà nói mười lạng bạc nó lớn lắm.

Nguyên Vũ Tranh cảm thấy an toàn rồi thì giao đứa bé cho cấm quân trông coi, còn mình thì đi dạo trong thành kiếm một chút thú vui tao nhã, khi hắn đi ngang qua một kỹ viện thì có một tên công tử ăn chơi va phải, do thể chất thượng thừa cho nên tên công tử ăn chơi kia ngã lăn ra đất, tùy tùng phía sau cũng vội vàng đỡ hắn lên.

Khi tên công tử ăn chơi kia chỉ thẳng vào mặt Nguyên Vũ Tranh định chửi thì mặt hắn tái đi, vì thấy ánh mắt lạnh lẽo của Nguyên Vũ Tranh cùng Uông Đô Đô, cũng như nghe một chữ từ miệng Nguyên Vũ Tranh.

"Cút!" Đấy là giọng điệu khinh miệt của hắn dành cho đám công tử ăn chơi trác táng, vì châm ngôn của hắn là không bao giờ qua loại với những loại người không có tác dụng, mà đứng trong top ba là mấy tên phế vật suốt ngày ăn chơi lêu lỏng này.

Đương nhiên vào thành hắn cũng không có ăn mặt bịt cao tường kín cổng như lúc ở trong đoàn xe, mà là mặc một bộ thanh xam, tóc búi lên cao tay cầm quạt trắng có vẽ tranh thủy mặc, eo mang ngọc bội.

"Ngươi…" Tên tùy tùng kia cũng không có nhượng bộ mà gắt giọng lên, nhưng giây sau thì hắn câm như hến.

Vì phía sau là hơn mười cái đao trắng sáng như tuyết được kéo ra khỏi bao, trong đó có ba cái đã kề ngay trên cổ hắn.

Nguyên Vũ Tranh cũng không quan tâm loại người này nữa mà tiếp tục nhàn nhã đi về phía trước trong ánh mắt khiếp sợ của những người đi đường.

"Tên kia là ai vậy? Đến nhị thiếu gia nhà họ Dương mà cũng dám đụng."

"Nói nhỏ thôi, nhìn đám đằng sau đi kia kìa, trong tay bọn hắn có binh khí đấy, vào thành mà được mang theo binh khí thì không phải dạng tầm thường đâu, nói ít ít lại kẻo mang họa vào thân."

Khi Nguyên Vũ Tranh cùng cấm quân mặc thường phục đi qua thì tên Công tử kia mới hoàn hồn trở lại, mặt trắng như tờ giấy cắt không chảy nổi một giọt máu, tên tùy tùng cũng khiếp vía xuýt chút nữa là tè ra quần.

Trong lúc hai tên kia đang sợ hãi quỳ gối dưới đường thì lúc này Nguyên Vũ Tranh đã đến trước tửu lâu nổi tiếng nhất cái thành Kiến Đô này, hắn vừa đi vào trong liền và ngay lập tức cảm giác được mùi đồ ăn ngon xộc thẳng vào mũi, không chần chừ hắn bước lên lầu kiếm đại một cái bàn nào đó gần cửa sổ nhìn ra đường rồi ngồi xuống.

Phía sau cấm quân cũng chọn hai cái bàn gần đó để dễ dàng bảo vệ Nguyên Vũ Tranh.

Lúc này tiểu nhị của tửu lâu này cũng chạy đến: "Khách quan muốn dùng gì."

Nguyên Vũ Tranh quơ quơ tay: "Có món gì ngon mang hết lên đây, tiện thể mang cho hai bàn bên kia luôn."

"Vâng vâng, khách quan chờ một chút." Tiểu nhị ngay lập tức vâng vâng dạ dạ chạy xuống bếp.

Chỉ để lại Nguyên Vũ Tranh ngồi tựa lưng vào ghế nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài đường lớn người dân đi lại tấp nập chả kém gì thành Vân Hà, tuy nói là vậy nhưng so với thành Vân Hà nơi này vẫn còn khá là thô sơ chưa khai thác được hết tiềm năng.

"Có lẽ nơi này cần phải có một chút kích thích gì đó…" Nguyên Vũ Tranh suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn vừa lên dự định sẽ đầu tư một chút gì đó vào nơi này, đại khái là mở công xưởng sản xuất thực phẩm, sản xuất giấy cũng như vũ khí.

Những nơi như thế này cách xa hoàng thành cho nên cũng khá là an toàn nếu như sản xuất vũ khí.

Trong lúc hắn suy tư, đồ ăn đã bắt đầu được bê lên trên bàn cho hắn, một lần bảy món ăn cực kì tinh xảo thơm nức mũi.

Sáng giờ Nguyên Vũ Tranh cũng chưa ăn gì cho nên bụng vẫn còn hơi đói, mà giờ này cũng đã gần mười giờ.

Thế là hắn nâng chén lên bắt đầu thưởng thức đồ ăn.

Trong lúc hắn đang ăn thì có một nam tử mặc áo gấm đi ngang qua, tuy không quen biết nhưng nhìn khí chất tên này ắt hẳn là một công tử của đại gia tộc nào đó trong thành này.

Nguyên Vũ Tranh thì chỉ lắc đầu rồi tiếp tục thưởng thức đồ ăn ngon, cũng trong lúc hắn đang ăn thì ở một con hẻm cách đó mấy trăm mét có mấy người ẩn nấp nhìn lên chỗ hắn đang ngồi, còn không ngừng thì thầm bàn tán thứ gì đó.

….

Đại sảnh Dương gia.

Nam tử khi nãy bị Cấm quân bên cạnh Nguyên Vũ Tranh kề đao lên cổ lúc này đang khóc lóc kể lể với phụ thân của mình, không những không được bênh vực mà thay vào đó là bị đánh cho một trận.

Phụ thân Dương Khang của hắn vừa đánh vừa nói: "Tên nghiệt tử ăn chơi trác táng nhà ngươi, đi chơi mắt mũi để đâu hả, đụng phải người ta cũng phải nhịn hiểu rõ chưa!"

Hắn cũng nghe được tin rằng Đại hoàng tử đang ở trong tòa thành này, Thứ sử cũng đã báo trước cho mấy gia tộc trong thành nhớ khép nép đừng có chọc vào bất cứ ai, kể cả dân thường cũng không được chạm, vì nếu như chạm phải Đại hoàng tử thì có cho vàng hắn cũng không cứu nổi.

Vì Thứ sử ở thành này cũng là người thạo tin tức sáng sớm đã tiếp kiến Nguyên Vũ Tranh, tận tình sắp xếp cho Nguyên Vũ Tranh một chỗ ở đàng hoàng, dù gì thì ở cái đất nước này Nguyên Vũ Tranh giống như ôn thần vậy, đi đến đâu thì người nào cũng phải nhịn phải nhường đường.

"Phụ thân người không bảo vệ còn đánh con, thật đúng là bất công mà!" Tên này không biết hối cải mà còn nói phụ thân mình bênh vực người ngoài.

Thế là sau câu nói đó tên này lại bị phụ thân mình vả cho vài cái.

"Ngươi biết cái gì không hả? Đại hoàng tử sáng nay vừa mới vào thành, ngươi mà làm gì hắn thì cả cái gia tộc này đều phải chôn theo ngươi đấy hiểu không hả." Dương Khang gầm lên một tiếng dọa cho tên con trai hết cả hồn: "Ngươi có chết thì cũng chết một mình đừng có lôi cả dòng họ của mình vào có rõ không!"

"…" Hắn hoài nghi là người trước mắt mình có chắc là phụ thân của mình hay không nữa, chẳng lẽ thành Kiến Đô mấy vạn người lại chạm phải Đại hoàng tử hay sao, không xui đến thế chứ.