Chương 28: Có gì đó sai sai

Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 28: Có gì đó sai sai

Chương 28: Có gì đó sai sai


Lời nói đầu chương: Cầu đề cử!!!!:3

Khi Nguyên Vũ Tranh bước từ trong xe ra thì thấy đám cấm quân đang ngồi kiểm kê ‘Tiền’ xác chết của đám cao thủ lục lâm, còn những cấm quân tử trận đều được những hảo huynh đệ vào sinh ra tử hỏa táng rồi cho vào lọ sau này về nhà sẽ giao cho người thân của họ, tuy tình nghĩa không sâu đậm nhưng cũng có người quyên góp tiền lại giúp cho gia đình những huynh đệ hy sinh.

"Thấy thế nào đi với ta chém nhau thoải mái chứ?" Nguyên Vũ Tranh bước lại gần một tên cấm quân vỗ vỗ vai hắn rồi nói.

Còn tên cấm quân kia cũng chả biết phải nói gì hơn, vì năm trước hắn hộ tống Hoàng Đế đi săn bắn cũng không có nhiều ‘Khách’ đến thăm như đi với Đại Hoàng Tử, đúng vậy hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

"Các ngươi bất ngờ cũng là điều đương nhiên, trong triều đình nhiều người hận ta lắm mà, chưa kể ngoài giang hồ cũng chả thiếu kẻ muốn ta chết, nói chung là khó sống nhưng vẫn phải cố hết sức để sống, vì thế vác đao lên mà kiếm cơm đi." Nguyên Vũ Tranh chỉ bồi thêm một câu sau đó đi rửa mặt cho tỉnh táo để còn nghĩ cách tiếp khách đêm nay, dù sao mỗi khi hắn ra ngoài mà tin tức được thông báo trước đó, thì khẳng định lịch trình của hắn cực bận rộn, khách đến thăm nườm nượp.

Nhưng khi hắn đang ngồi bên bờ suối thì lại ngửi thấy mùi máu văng vẳng từ thượng nguồn, hắn nhớ tối qua đâu có tiếp khách ở trên thượng nguồn, thế là hắn men theo dòng suối đi lên trên, nhưng khi hắn đi được một đoạn khoảng vài trăm mét thì thấy một cái nôi nhỏ được đan bằng nứa.

Khi hắn nhìn thấy cái nôi là thấy có cái gì đó sai sai rồi, quả nhiên chả cần hắn đoán thì một tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên.

"Đệt!" Hắn ngay và lập tức chửi thề, vì tình tiết này thực sự quá bố láo, hắn đọc qua biết bao nhiêu truyện kiếm hiệp, chính cái tình tiết này làm nên tên tuổi của bộ truyện đó, trong kiếm hiệp thì nó sẽ như thế này.

Đứa trẻ nằm trong nôi năm ấy được người cứu, rồi khi nuôi nó lớn lên dạy nó biết võ công, thì bỗng nhiên vào một đêm trăng sáng người cha ấy bị địch nhân tìm đến giết chết, sau này biết được nguyên nhân thế là nó tìm đường báo thù cho cha nuôi, sau nhiều năm lăn lộn trong giới lục lâm thì nó đã báo được thù, còn thành đại anh hùng kiêu hãnh xưng bá võ lâm, tiếp đó thì sống trọn đời cùng thê tử của mình ở một ngoại thế đào nguyên nào đó, còn người cha nuôi lúc này có thể mỉm cười an nhiên dưới suối vàng.

Nghĩ đến đây hắn đã thấy quá sai, chẳng nhẽ con đường của mình lại rẽ vào hướng đó sao, nếu như vậy thì hắn nhất quyết phải quay đầu để tránh cái thứ gọi là số mệnh này.

Nhưng khi hắn đi được vài bước thì một bàn tay nào đó nắm chặt bàn chân hắn.

"Mịa biết thế chả lại đây xem làm gì." Nguyên Vũ Tranh cũng vừa hoài nghi nhân sinh vừa chửi thầm, chưa làm nam chính kiếm hiệp đã thành nam phụ chết yểu, không vui nha

Hắn cũng cố gắng nặn ra một nụ cười, vì biết đường nào dưới chân mình cũng là một nữ nhân lạ mặt.

"Cô nương cần giúp gì sao?" Hắn mỉm cười nhìn nữ nhân người đầy máu me dưới chân mình, trên người còn có một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực.

Chỉ thấy nàng chỉ tay về phía chiếc nôi đang chứa đứa trẻ sơ sinh kia, chỉ xong thì nàng cũng đăng xuất khỏi sever Trái Đất luôn, ý nghĩ cứu nàng vừa lóe lên trong đầu hắn thì ngay giây sau đó bị dập tắt bằng một gáo nước lạnh.

"Biết ngay mà!!!!" Nguyên Vũ Tranh ngửa đầu hét lớn, chim chóc đang ngủ trong rừng nghe được tiếng hét của hắn thì giật mình bay loạn hết cả lên.

Vài phút sau đó Uông Đô Đô dẫn theo mấy tên cấm quân chạy đến chỗ Nguyên Vũ Tranh, chỉ thấy Nguyên Vũ Tranh đang bồng một đứa bé sơ sinh, đôi mắt hiện lên sự tuyệt vọng không hề nhẹ.

"Đi thôi, ở đây không còn thứ gì để xem nữa rồi, các ngươi cũng đem nữ nhân này đi chôn cất cẩn thận đi, nhớ là khắc trên bia dòng chữ, số mệnh khó tránh, còn tên gì thì cũng nghĩ bừa một cái là được rồi, Uông huynh nhớ ghi chép tọa độ để sau này dễ kiếm, còn đệ đi kiếm sữa cho đứa bé đã." Nguyên Vũ Tranh vừa bồng đứa bé đi vừa nói, mà ai nghe giọng nói của hắn cũng có cảm giác như đang nghe lời nói của một người vừa lọt thẳng vào hố sâu của cuộc đời.

Khi hắn về đến xe ngựa của mình thì quay đầu nhìn một tên cấm quân hỏi: "Ngươi có sữa không?"

Cấm quân trong phút chốc cứng họng sau đó vài giây mới nói: "Đại Hoàng Tử, tiểu nhân là nam nhân sao có thể có sữa được, nếu như muốn có thì phải đi kiếm nữ tử vừa mới sinh con thì may ra mới có sữa, mà ngài có đi hỏi hết người ở đây cũng chả kiếm nổi một giọt sữa nào đâu, do ở đây toàn là đực thì lấy đâu ra sữa."

Nguyên Vũ Tranh cũng hơi hơi hoài nghi nhân sinh, hắn không biết thói đời cứ đặt hắn vào mấy cái hoàn cảnh nó éo le không tả được.

"Haiz~"

"Vậy kêu mọi người thu xếp đồ chuẩn bị lên đường, nội trong ngày hôm nay phái kiếm được sữa nếu không thì đêm nay khó mà ngủ." Hắn phải tuyệt vọng lắm mới nói ra câu đó, sau đó chui vào xe ngựa của mình.

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Cấm quân ngay lập tức chấp hành mệnh lệnh, bắt đầu kêu gọi mọi người thu xếp đồ chuẩn bị lên đường.

Bên trong xe ngựa Nguyên Vũ Tranh ngồi tựa vai vào cửa sổ, nhìn đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say trên gối êm, hắn đứa trẻ xong lại nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ rồi thở dài.

Kiếp trước đến kiếp này hắn đều không nghĩ đến một ngày mình ra đường lại nhặt được con thế này, kiếp trước hắn không có vợ cũng chả có con cái gì, cả đời chỉ biết kiếm tiền, lăn lộn thương trường mấy chục năm, thú vui chỉ có phim truyện, bắn súng, sinh tồn đảo hoang, ca hát bay lắc, nghiên cứu súng siết các thứ,... chứ có biết chăm con là cái vẹo gì đâu.

Thế mà kiếp này lại tống thêm cho hắn một cục nợ cùng một cái chức nghiệp bảo mẫu, thực sự mà nói đúng quá đáng lắm luôn.

Trong lúc hắn đang thẫn thờ, thì bên ngoài Uông Đô Đô cùng đám cấm quân kia đã về đến nơi.

Cả đám cũng bắt đầu góp sức thu dọn để còn lên đường, khi họ nhìn vào xe ngựa của Nguyên Vũ Tranh, thì chỉ thấy Nguyên Vũ Tranh tựa đầu bên cửa sổ nhìn trời cao với ánh mắt thất thần.

Đến cả Nguyên Vũ Tranh cũng không biết mình đã thất thần bao lâu, chỉ đến khi hắn nghe tiếng khóc của đứa bé nằm bên cạnh hắn thì hắn mới giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng bồng đứa bé lên vỗ về cho nó, nhưng có vỗ thế nào thì vẫn không nín, thế là đầu hắn nóng lên miệng nghiến răng keng két.

Thế là hắn thò đầu ra ngoài hô một tiếng, sau đó chui đầu vào lại để vỗ về đứa bé trong tay: "Tên nào lên núi bắt đại con gì có sữa về đây cho ta, bắt được ta trọng thưởng hậu hĩnh!"

Nghe được trọng thường thì mắt tên nào cũng sáng như đèn pha ô tô, vội vàng xin phép cấp trên lên núi.

"Tiểu tổ tông nín nín, đừng có khóc nữa ngươi khóc nữa là ta khóc theo đấy…"

Nhưng dỗ mãi vẫn như cũ không thấy nín hắn bèn nghĩ ra một ý nghĩ sáng tạo, hắn đưa tay mò mò sang rổ đựng hoa quả của mình bứt đại một quả nho sau đó vắt nước nho vào trong miệng đứa trẻ, tuy rằng hắn biết trẻ sơ sinh không nên uống gì ngoài sữa, nhưng tình trạng hiện giờ quá mức nguy cấp, nếu như nó mà không ngừng khóc có khi chưa đi đến Nam Hạ thì hắn đã điên mất rồi.

Quả nhiên đúng như suy nghĩ của hắn, đứa trẻ trong tay cũng ngừng khóc, hắn cũng nhân cơ hội làm thêm mấy quả nữa rồi vỗ về nó ngủ.

"Ầu ơ dí dầu cầu dán đóng đinh…."

Vỗ gần ba mươi phút thì đứa trẻ trong lòng hắn mới ngừng khóc, do hát nhiều quá cho nên hắn cũng khản cả tiếng, nên vội vàng vơ vơ tay uống hết cả một chai nước.

"Mịa phiền phức thật." Hắn uống xong liền chửi thề.