Chương 11: Đại Chiến Vân gia trang (3)

Đại Anh Hùng

Chương 11: Đại Chiến Vân gia trang (3)

Tại một khu sân rộng khác của Vân gia, Vân Thừa Đông và Vân Kì Bân cùng một trưởng lão khác đang chỉ huy đệ tử của mình phá vòng vây. Xung quanh họ là Trần gia chủ cùng năm trăm tên hoàng cấp, huyền cấp hắc y nhân. Lúc này Vân Thừa Đông vội lên tiếng:

- Đệ đệ, theo ta thấy đánh rắn phải đánh dập đầu, đệ ở đây thu hút quân địch, ta mở đường đến giúp phụ thân.

Viên Kì Bân thấy huynh trưởng nói vậy thì cũng đành đồng ý nói:

- Được, huynh cứ vậy mà làm. Trần Bá Hiệp cứ giao cho ta.

Cả hai điên cuồng chém giết, xác chết ngổn ngang khắp mọi nơi. Trần Bá Hiệp thấy Vân Thừa Đông lén thoát khỏi vòng vây thì cũng không cản lại. Người mà y đang nhắm đến lúc này chính là Vân Kì Bân.

Cảnh tượng bao vây tuy đông nhưng lại không hỗn loạn, từng đợt hắc y nhân tiến lên ra chiêu, hết người này lên lại đến người khác, tên nào tên nấy cũng võ công cao cường khiến Vân gia đệ tử chống trả khó khăn. Vân Kì Bân nghĩ đánh thế này chẳng khác nào xa luân chiến, một hồi bên thua cuộc chắc chắn là Vân gia.

Vân Kì Bân múa kiếm đánh ra, vừa đánh vừa nói:

- Mọi người mau lập trận, phá vòng vây.

Lúc này hết thẩy đệ tự Vân gia lập thành một vòng tròn bát quái, chính giữa là Vân Kì Bân. Vòng tròn bát quái này xoay vòng, hễ địch nhân xông vào liền bị đánh bật ra. Người này vừa lui là có người khác lên, uyển chuyển phối hợp thần kì.

Trần Bá Hiệp thấy trận pháp ảo diệu lợi hại liền quát tháo:

- Tất cả hãy tập trung, dùng nội lực đánh vào một góc.

Nhất tề mọi hắc y nhân đều phóng chưởng lực vào một góc của vòng tròn bát quái khiến trận pháp vỡ tan nát. Nhân lúc trận pháp chưa kịp phục hồi, Trần Bá Hiệp đã tung ngay một chiêu trong Lục Bạch thần kiếm, lục kiếm tàn ảnh. Y nghiêng người chém ra vô vàn kiếm ảnh phóng đi với tốc độ kinh hồn khiến Vân gia đệ tử tử thương vô số.

Vân Kì Bân ngay lập tức đáp trả bằng chiêu Phong Vân Phá Thiên, tuyệt chiêu thứ năm trong bộ Phong Vân kiếm pháp mà y luyện. Kiếm chém liên tiếp tới tấp trông nhẹ tựa lông hồng nhưng lại mạnh mẽ như vũ bão. Kiếm khí phát ra ầm ầm, phàm là những kẻ tu vi dưới huyền cấp dính phải kiếm khí này đều bỏ mạng. Ngay đến cả Trần Bá Hiệp cũng không dám khinh thường, y phải vất vả đưa kiếm mà chống đỡ.

Cả hai bên đều thấp thía mệt sau một hồi ác chiến. Máu hòa vào nước mưa chảy xuống khiến ai cũng phải kinh hãi. Lúc này Trần Bá Hiệp lên tiếng, y nói:

- Võ công Vân gia quả nhiên cao minh, trận này giữa ta với ngươi khó phân thắng bại.

Vân Kì Bân cười ngạo nghễ nói:

- Trần gia chủ quá lời rồi, người cũng chẳng kém cạnh. Chỉ là ta không ngờ một gia chủ như ngươi lại chẳng khác gì một con chó theo chân kẻ khác. Ha Ha Ha.

Trần Bá Hiệp sắc mặt đỏ bừng, nhưng y vẫn kiềm chế. Y nói:

- Vân gia ngươi cũng toàn một lũ phản bội, giết phụ thân phụ mẫu. Ngươi có biết vì sao vừa rồi ta lại để cho Vân Thừa Đông phá vây một cách dễ dàng vậy không.

Vân Kì Bân bỗng lòng nóng như lửa đốt, vừa rồi y lo đánh trận mà không nhận ra điều này. Võ công của Vân Thừa Đông rõ ràng là chỉ huyền cấp hậu kì, không lí nào lại thoát ra dễ dàng vậy được. Chỉ là không để y lên tiếng, Trần Bá Hiệp lại nói tiếp.

- Y chính là một trong hai tên gian tế trong Vân gia phủ. Haha, vừa rồi ta thả y đi cũng chính là bảo y đi giết phụ thân ngươi đấy.

Thấy y cuồng ngôn loạn ngữ, Vân Kì Bân mặt biến sắc, y thật sự không tin huynh trưởng mình là người như vậy. Mặc dù Vân Thừa Đông lười nhác, đam mê tửu sắc nhưng sẽ không làm ra cái chuyện thiên lí bât dung như vậy được.

Nội công tích tụ, Vân Kì Bân phát kiếm thẳng tới Trần Bá Hiệp mà chém. Vừa chém vừa gào thét, đây là lần đầu tiên ông căm phẫn tới vậy. Trần Bá Hiệp cũng không dám lơ là, y vận nội công, vừa thủ vừa đánh trả, đồng thời lui về phía đám hắc y nhân, tao thuận lợi trong việc tách y khỏi đám Vân gia đệ tử.

Vân Kì Bân lúc này bị hơn mấy chục Huyền cấp hắc y nhân bủa vây. Phía sau lưng y, đệ tử Vân gia ngã xuống như ngả dạ, chẳng mấy chốc đã bị giết sạch, không còn một ai.

Biết mình bị mắc mưu của tên khốn xảo quyệt, Vân Kì Bân bỗng chốc khựng lại. Chỉ thấy Trần Bá Hiệp cười ha hả rồi nói:

- Có phải ngươi đang nghĩ là ta dùng kế dụ người không?. Để ngươi chết cho minh bạch, ta sẽ nói cho người hay, huynh trưởng của ngươi vốn đã quy hàng một vị đại nhân trong triều. Theo ta đoán thì ắt hẳn địa vị của y trong mắt cha thấp kém khiến y sinh lòng căm phẫn. Ngay lúc này đây, thì toán quân mai phục khác đã nấp sẵn phía sau dãy núi, chỉ chờ gia quyến các ngươi trong mật đạo đi ra liền giết ngay lập tức.

Lúc này thì Vân Kì Bân thật sự cảm thấy tuyệt vọng. Đây là sự thật khốc liệt, lối đi của mật đạo chỉ có duy nhất bốn người biết. Không còn nghi ngờ gì nữa, lời hắn nói tất cả đều là sự thât. Trong phút nhất thời, Vân Kì Bân liền vận nội công vào kiếm, y chém giết một cách hăng máu hơn bao giờ hết. Bất chấp tất cả, từng tên huyền cấp hắc y nhân bị y vung kiếm chém làm đôi.

Trấn Bá Hiệp nhất thời kinh sợ tên điên này, y dùng toàn bộ nội lực phát chiêu Bá kiếm chém tới. Vân Kì Bân thấy vậy cũng dùng toàn sức phát ra một chiêu hàn băng kiếm chống trả.

Hai kiếm chạm nhau nổ âm cả một góc khiến khói bụi mù mịt. Những tên huyền cấp vây xung quanh bị kiếm khí đả thương phải lùi lại mấy trượng. Lúc này cả hai mới nhận ra rằng kiếm trên tay đã gẫy làm đôi. Trần Bá Hiệp hốt hoảng, y thật không ngờ bảo vật trấn phái của Trần gia đã bị hủy hoại trong tay mình.

Vân Kì Bân ngơ ngác, thanh kiếm này luôn theo y hơn chục năm nay, như một người chiến hữu của y, vậy mà giờ đây...

- Kiếm còn người còn, kiếm diệt người vong.

Trong lòng quá phẫn uất, Vân Kì Bân một chưởng đánh vào người tự vẫn. Trong mắt y lúc này là hình ảnh hai người con gái yêu quý. Mong sao chúng được an toàn...

Sấm chớp vẫn ầm ầm, mưa không ngớt, đất trời như chuốc cơn thịnh nộ khi chứng kiến cảnh tượng đẫm máu ở Vân gia trang.

Trần Bá Hiệp thu hồi thủ cấp của Vân Kì Bân rồi tiến về nơi Vân Tự Đức đang ác chiến.

Lúc này phía sau Cầm thi uyển, mọi người tất cả đều nhận được lệnh rời khỏi Vân gia theo lối mật đạo. Toàn thể già trẻ lớn bé trong Vân gia đều lẳng lặng theo lối mòn mà đi, trên khuôn mặt của nhiều người không ngăn nổi những giọt lệ xót xa đau khổ. Ai cũng biết rằng Vân gia từ nay đã không còn...

Chỉ duy nhất bốn người vẫn còn nán lại chờ đợi.

Hạ Băng lo lắng lên tiếng hỏi:

- Mẫu thân, đã lâu thế rồi mà vẫn chưa thấy phụ thân đến, người sẽ không sao chứ?.

- Con đừng lo, phụ thân con rất giỏi, chỉ chút nữa thôi người sẽ đi cùng chúng ta.

Tố Huyên vỗ về an ủi con gái nhưng thật ra người lo lắng nhất bây giờ đó chính là nàng.

Hạo Nhiên cũng sốt ruột không kém. Y thấy đoàn người được lệnh rời đi liền biết có điều không hay xảy ra. Lòng y nóng như lửa đốt, chỉ có A Nô là ngồi trầm tư suy nghĩ. Rõ ràng chính nó nghe được là sau khi đại sự thành công thì tên gián điệp sẽ được đan dược thăng địa cấp. A Nô từ nhỏ trong phủ có nghe qua các cấp bậc trong võ học nên cũng hiểu biết đôi chút. Thế nhưng theo những gì Hạo Nhiên vừa kể lại thì gián điệp là một trong những địa cấp sơ kì trưởng lão. Điều này hoàn toàn không hợp tình hợp lí chút nào.

Không ổn, A Nô quay sang Hạo Nhiên hỏi:

- Hạo Nhiên thiếu gia, người nói ta nghe xem trong tầng lớp cao tầng của Vân gia, ai là người chỉ đạt đến Huyền cấp hậu kì?.

Hạo Nhiên ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời cho nó hay:

- Ngoài các nội môn đệ tử thì cao tầng Vân gia chỉ có Đông Thúc là đạt đến Huyền cấp hậu kì viên mãn.

Nói đến đây Hạo Nhiên biến sắc, y chỉ vào A Nô rồi nói:

- Ý người là... Đông thúc... Đông thúc.

A Nô gật đầu rồi nói:

- Nãy giờ A Nô tự hỏi, địch nhân nói kế hoạch đã chu toàn chắc chắn cũng đoán ra được Vân gia ắt hẳn có mật đạo phòng trường hợp nguy cấp. Rất có khả năng lối ra mật đạo này đã bị mai phục và người tiết lộ không ai khác chính là Vân Thừa Đông.

Hạo Nhiên nhìn A Nô bằng ánh mắt kinh hãi.

Bốn người đang nấp sau một tảng đá quan sát. Từ xa, có hai tên hắc y nhân tiến tới...