Chương 16: Suy luận của Dương Tự Minh

Đại Anh Hùng

Chương 16: Suy luận của Dương Tự Minh

Nghị sự đường Dương Gia, Dương Châu thành.

Dương Tự Minh lên tiếng:

- Các vị, hôm nay ta mời mọi người đến đây là vì ba vấn đề cần giải quyết. Ta tin mọi người ở đây đều là các vị bằng hữu, sẽ giúp ta tìm lại công đạo.

Mọi người nghe thấy thế thì tất cả đều xì xào bán tán. Một gia chủ trong số đó liền khoát tay nói:

- Dương gia chủ, người không cần vòng vo nói nhiều, chỉ cần việc Tiền Ngô Vương ta có thể giúp, ta sẽ hết sức mình.

Một số thấy vậy cũng đồng tình ủng hộ. Lúc này Dương Tự Minh chắp tay cảm tạ mọi người rồi nói:

- Chắc các vị hẳn cũng đã nghe tin về thảm án diệt Vân gia tộc ở thành Hoàng An?.

Nghe thấy điều này một số gia chủ hoảng sợ, một số thì thở dài cho qua, trên mặt thoáng chút phiền muộn. Một số thì bắt đầu lo lắng. Dương Tự Minh lại nói tiếp:

- Ta cũng không giấu gì các vị, gia chủ Vân gia Vân Tự Đức vốn là cha đỡ đầu của ta, hơn thế nữa, hai nhà chúng ta còn là thông gia. Vân Tử Y nay đã là nương tử của Dương Chí Bảo, con trai thứ hai của ta.

Y liếc nhìn mọi người trong đại sảnh rồi lại nói tiếp:

- Vân gia và Dương gia vốn như huynh đệ ruột thịt, nay Vân gia xảy ra chuyện ta sao có thể làm ngơ, thế nhưng hiện nay mọi người cũng biết tình thế của thành Dương Châu. Ta không thể rời khỏi vị trí này dù chỉ nửa bước, đành phải làm phiền các vị. Ta biết các vị ở đây đều có quan hệ không tồi với Vân gia, từ bằng hữu cho tới đối tác làm ăn buôn bán. Nên trước tiên ta có mấy điều muốn nói như sau.

Mọi người đều lắng nghe Dương Tự Minh nói một cách chăm chú. Chuyện Vân gia bị diệt tộc thì đã có nhiều người biết thế nhưng để bàn tán chuyên sâu về nguyên nhân và hậu quả thì chưa ai dám cả. Nay có Dương Tự Minh nói ra như mở cờ trong bụng.

Dương Tự Minh ánh mắt nghiêm nghị nói:

- Thứ nhất là chuyện Vân Gia tại sao bị diệt tộc, đến nay ta vẫn chưa có manh mối nên các vị ai có liên quan mật thiết đến Vân gia cần phải cận thận đề phòng.

Mọi người lúc này càng ồ lên xì xào bàn tán. Hết thảy mọi người đều sợ vì kẻ có thể diệt được Vân gia trong vòng một đêm thì cũng có thể diệt được gia tộc họ. Đợi mọi người im lặng rồi Dương Tự Minh lại nói tiếp:

- Thứ hai là nếu các vị phát hiện thân nhân Vân gia còn sống xin hãy giúp đỡ, mang họ đến Dương gia phủ, Dương mỗ xin cảm ơn đại ân đại đức của các vị.

Một gia chủ trong đám bèn lên tiếng:

- Dương gia chủ không cần khách khí, mọi người ở đây ai cũng biết ơn Dương gia, chút chuyện nhỏ này không thành vấn đề.

Dương Tự Minh gật đầu hài lòng, y bèn nói tiếp:

- Kẻ chủ mưu đằng sau vụ thảm sát này ắt hẳn có lực lượng vô cùng lớn, thế nhưng Dương gia ta quyết không sợ. Ta tin tưởng rằng một ngày nào đấy sẽ tìm lại được công đạo.

- Việc thứ ba đó chính là tình hình quân cơ. Ta muốn báo với mọi người một tin đó là hoàng đế Tề quốc mới lên ngôi là một kẻ rất hăng chiến, sẽ chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ lại phải đối mặt với cuộc chiến một mất một còn. Ta mong các vị ở đây sẽ trợ giúp ta trong tương lai, để giang sơn Triệu Quốc một lần nữa không bị rơi vào tay giặc ngoại xâm.

Tất cả đều hô hào, đồng tình với Dương Tự Minh. Các gia tộc trước khi về đều ngỏ ý sẽ góp một phần lương thực, quân nhu giúp quan quân thành Dương Châu khiến Dương Tự Minh rất hài lòng. Cũng vơi đi phần nào nỗi buồn trong lòng ông.

Mọi người lần lượt cáo lui ra về hết, lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại Dương gia thành viên và vợ chồng Lâm Khang, Vân Lan.

Dương Tự Minh biểu tình có vẻ bình tĩnh nhưng trên mặt không che nổi sự buồn bã, thương tiếc cho người đã mất. Ông nói:

- Kết quả điều tra thế nào rồi.

Một hán tử trung niên đứng lên nói:

- Gia chủ, đã và đang điều tra, hiện tại chúng ta chỉ có một chút it manh mối. Theo như tại hạ điều tra, nguyên nhân dẫn đến thảm án diệt tộc của Vân gia rất có khả năng là do Hàn Băng Châu.

Dương Tự Minh ánh mắt nghi ngờ, ông cũng từng nghe nói qua về Hàn Băng Châu, lúc trước nghĩa phụ có nói đó là bảo vật truyền thừa của Vân gia.

Hán tử kia không thấy gia chủ nói gì bèn kể tiếp:

- Lúc đầu tại hạ cũng không biết Hàn Băng Châu là gì, nhưng một bằng hữu của tại hạ vốn là đệ tử của thiên long tự, lại hay đọc kinh thư, tài liệu trong tàng kinh các nên học vấn uyên thâm. Y nói Hàn Băng Châu vốn dĩ có rất nhiều loại, nhưng hơn năm trăm năm trước, trên giang hồ xuất hiện một viên Hàn Băng Châu uy lực vô cùng, nó có thể giúp người luyện võ gia tăng công lực một cách nhanh chóng. Hơn thế nữa nghe nói còn ẩn chứa cơ duyên đột phá Thiên Cấp. Chính vì vậy mà giang hồ đã nổi cơn sóng gió, người người tranh đoạt, sát hại lẫn nhau.

- Chỉ là trên giang hồ bỗng chốc xuất hiện rất nhiều Hàn Băng châu giả, có người nói kẻ lấy được Hàn Băng Châu thật vì muốn trốn tránh kiếp nạn nên đã giở thủ đoạn này. Sau đấy viên Châu ấy cũng biệt tăm biệt tích nhiều năm.

Dương Tự Minh trầm ngâm một hồi lâu rồi hỏi:

- Ngươi cho rằng viên Châu ấy đã bị Vân Gia chiếm giữ suốt bấy nhiêu năm qua?

Hán tử kia cung kính đáp:

- Tại hạ cũng chỉ nghi ngờ vậy, gia chủ có thể đích thân hỏi hiền điệt của người, nhị thiếu gia trong thời gian ngắn học được Hàn Băng chưởng khi còn ở Vân gia, ắt hẳn là người rõ nhất.

Dương Tự Minh ánh mắt uy nghiêm nhìn thẳng vào Dương Chí Bảo rồi nói:

- Chí Bảo, sự tình ở Vân gia thế nào hãy kể rõ ta nghe, không được nói dối nửa câu.

Dương Chí Bảo không chút do dự, bèn nói:

- Thưa phụ thân, quả thực là như vậy, trong thời gian ở Vân gia, gia tổ người muốn con nội công tăng tiến nhanh chóng nên đã truyền lại cho con một ít khẩu quyết luyện Hàn băng chưởng. Ngoài ra người còn truyền cho con một ít hàn băng chân khí. Người nói luyện công phu này nếu không có hàn băng chân khí do đích thân gia tổ truyền lại thì dù có biết khẩu quyết cũng ko thể luyện. Phụ thân hãy nhìn xem.

Nói rồi Dương Chí Bảo liền vận nội công khiến bàn tay y trở lên lạnh buốt, tỏa ra hàn băng khí. Sau đó y đánh một chưởng vào cái cây góc nhà, liền lập tức toàn thân cây đóng băng, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh.

Tất cả mọi người vẻ mặt kinh hãi, chỉ có Dương Tự Minh là vẫn bình tĩnh, ông nói:

- Thực ra chưởng pháp này cũng không hẳn quá cường đại, chỉ cần dùng nội công phát ra hỏa khí là có thể khắc chế chưởng pháp này. Thế nhưng điều khiến ta ngạc nhiên lại là nội công của Bảo nhi lại gia tăng một cách nhanh như vậy, điều này ắt hẳn có liên quan đến loại hàn băng gia tổ đã truyền thụ cho con.

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, ông lại nói tiếp:

- Hàn Băng châu có thể đã ở Vân gia gần mấy trăm năm, cuối cùng thì cũng bị lộ ra ngoài, chỉ có điều kẻ chủ mưu ắt hẳn đã săn lùng viên châu này từ rất lâu, nên mới nghi ngờ Vân gia nắm giữ và có hành động ngay khi phát hiện tin tức.

- Hai người cuối cùng của Vân gia đang ở thành Dương Châu, bọn chúng chắc chắn sẽ điều tra. Chí Bảo, sau này con không được tự tiện dùng hàn băng chưởng nữa, tránh mang họa sát thân. Ngoài ra chúng ta cũng cần tăng cường cảnh giác trong và ngoài phủ.

Ông lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Khang rồi nói:

- Lâm gia cũng vậy, ta tin rằng khi biết được việc này, ngươi tự có đối sách bảo vệ Vân Lan. Nếu đến nương tử của mình cũng không bảo vệ được, đừng trách Dương gia ta vô tình vô nghĩa.

Lâm khang chỉ chắp tay thỉnh ý không nói gì. Y biết võ công y huyền cấp sơ kì kém cỏi, nhưng có chết y cũng phải dùng tính mạng này bảo vệ Vân Lan.

Vân Tử Y đứng cạnh lang quân của mình nãy giờ không nói gì, khuôn mặt nàng tiều tụy, đôi mắt sưng lên vì khóc quá nhiều. Bỗng nhiên nàng quỳ xuống trước mặt Dương Tự Minh rồi lậy khiến Dương Tự Minh phải tự mình đứng dậy đỡ nàng. Nàng nói:

- Nhạc phụ đại nhân, xin người hãy cho phép con điều tra chuyện này.

Dương Tự Minh thờ dài rồi khoát tay nói:

- Ta hiểu tâm trạng của con, gia gia của con cũng chính là nghĩa phụ của ta, ta sao lại không đau lòng kia chứ. Thế nhưng con hiện tại vẫn còn trong vòng nguy hiểm, hơn nữa cũng đang mang cốt nhục của Chí Bảo. Sự việc này không đơn giản như con nghĩ, kẻ chủ mưu chắc chắc có thế lực rất lớn, con hãy an tâm tĩnh dưỡng, ta nhất định bằng mọi cách sẽ tìm lại công đạo cho Vân gia.

Vân Tử Y cũng không nói gì nữa. Nàng biết nhạc phụ đã lo chu toàn mọi chuyện, nếu mình tự ý quyết định chỉ sợ hỏng hết mọi việc.

Dương Tự Minh ánh mắt nghiêm nghị ra lệnh:

- Kỳ Khôi, Si Thần, Vũ Bình các con hãy chia nhau sắp xếp người canh phòng ba hướng từ thành Hoàng An đến đây, nếu thấy bất kì người nào của Vân gia còn sống sót liền lập tức bảo vệ sau đó đưa về Dương phủ.

- Lý Mộc, con hãy cho người quan sát bên trong thành Dương Châu, thấy có giấu hiệu khả nghi liền đưa về thẩm vấn. Dặn dọ mọi người trong phủ phải tăng cường cảnh giác.

- Vô Kỵ, con là đứa kém nhất trong tất cả, phải chú trọng luyện võ, không được ham chơi nữa, lần sau để ta bắt được con gây chuyện bên ngoài thì đừng trách ta cấm túc con ba năm.

Vô Kỵ mặt mày xị ra, rõ ràng nó không đồng ý nhưng cũng không dám nói, mọi chuyện đang rối tung lên như thế, có lẽ y cũng phải ẩn thân một thời gian.

Dương Tự Minh quay sang Dương Chí Bảo rồi nói:

- Bảo nhi, mọi việc đã có ta và các huynh đệ của con lo, con hãy ở bên chăm sóc và bảo vệ Vân Tử Y.

Dương Chí Bảo cung kính gật đầu, y vòng tay ôm chặt lấy Vân Tử Y mà vỗ về an ủi.