Chương 17: Mật thất trong sơn cốc

Đại Anh Hùng

Chương 17: Mật thất trong sơn cốc

Thành Dương Châu, thư phòng Dương gia tộc.

- Dương gia chủ, người có điều chi cần dăn dò.

Hán tử trung niên cung kính hỏi.

Dương Tự Minh cười nhẹ, ông nói:

- Vô Kiếm đệ, ta với đệ cùng vào sinh ra tử đã hơn hai chục năm nay, sao vẫn không chịu bỏ cách nói lễ giáo xa lạ đó đi vậy?. Sau này cứ gọi ta là Dương đại ca, như vậy ta cảm thấy thoải mái hơn.

Hán tử trung niên lúng túng nói:

- Dương gia chủ, như vậy...

Mạc Vô Kiếm vốn là con một a hoàn trong Dương gia phủ, từ nhỏ lớn lên theo hầu Dương Tự Minh, y đã theo Dương Tự Minh vào sinh ra tử, hỗ trợ Dương Tự Minh trong rất nhiều cuộc chiến, sau này được thánh thượng ban cho chức vị phó thống soái thành Dương Châu. Thế nhưng trong thâm tâm y vẫn chỉ coi mình là một người hầu của Dương Tự Minh nên cách nói chuyện có phần nào lễ giáo.

Dương Tự Minh gằn giọng:

- Không nhưng nhị gì hết. Ta từ lâu đã coi đệ như đệ đệ ruột của ta vậy. Hôm nay ta gọi đệ đến đây là có chuyện cần nhờ đến đệ.

Mặc Vô Kiếm nghe vậy cũng không dám nói từ chối bèn nói:

- Việc gì xin huynh cứ giao phó.

Dương Tự Minh trầm ngâm suy tư rồi nói:

- Việc ta muốn đệ làm đó chính là đến thành Hoàng An điều tra về thảm án Vân Gia. Ta nghi ngờ trong việc lần này có dính lứu đến những gia tộc khác, mặt khác đệ hãy giúp ta tìm những người còn sót lại của Vân gia. Nhận được tin ta sẽ lập tức cho người đến tiếp viện. Võ công của đệ nay đã vào Địa cấp sơ kì, cũng thuộc vào hàng cao thủ, muốn trốn chạy hoàn toàn không có vấn đề. Một mình đệ đi điều tra sẽ tránh đả thảo kinh xà. Ta hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh của đệ.

Nói rồi y chắp hai tay hướng tới Mặc Vô Kiếm.

- Thỉnh đệ hãy giúp ta việc này.

Mạc Vô Kiếm vội đáp:

- Huynh không cần phải làm vậy, chỉ cần huynh nói một câu, đệ sẽ đi ngay lập tức.

Dương Tự Minh gật đầu hài lòng, sau đó lấy từ trong chiếc hộp ngọc một thanh kiếm trong suốt như băng, chuôi kiếm màu xanh nhạt, nhìn từ xa hoàn toàn không thấy được thanh kiếm. Ông đưa cho Mặc Vô Kiếm rồi nói:

- Đây là Vô Ảnh Kiếm, xếp thứ chín trong một trăm lẻ tám kì binh dị khí xếp hạng theo kiếm phổ. Ta thấy rất thích hợp với đệ, đệ hãy cầm lấy.

Mạc Vô Kiếm hoảng hồn, tay chân bủn rủn. Đây là thứ ngàn vàng khó cầu, chính y cũng đang đi tìm cho mình một thanh bảo kiếm, chỉ là cơ duyên chưa tới. Nay bảo vật tới tận tay, y khó lòng mà cưỡng chế, chỉ đành ấp úng nói:

- Dương huynh... vật này quá trân quý, ta...

Dương Tự Minh khua tay nói:

- Đệ không cần khách sáo, thanh kiếm này rất thích hợp với đệ, hơn nữa nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, ta chỉ có thể giúp đệ bấy nhiêu. Thế nhân vạn sự khó lường, đệ hãy cẩn trọng.

Mạc Vô Kiếm nhận kiếm cúi đầu rồi nói:

- Đa tạ Dương huynh. Đệ sẽ làm hết sức mình.

Nói rồi Dương Tự Minh ánh mắt đăm chiêu, rời khỏi thư phòng.

Sắc trời hừng sáng, những tia nắng đã bắt đầu mon men qua những tán là rọi thẳng vào Sơn Cốc nơi Hạ Băng và Dương Phong đang tựa vào nhau mà ngủ.

Cảm giác được ánh mặt trời, Dương Phong tỉnh giấc. Nó vục một ít nước rửa mặt rồi bắt đầu quan sát xung quanh. Mọi thứ trong sơn cốc đều hiện rõ ra mồn một, bốn phía đều là vách đá cao trăm thước, chỉ có duy nhất thác nước chảy xuống một cái hồ nhỏ. Bên cạnh thác nước có vài cây cao, phía giữa sơn cốc là một bãi cỏ trống.

Dương Phong lúc này bụng đói cồn cào, nó lại tới chỗ vách tường nơi có nhiều trái cây dại để hái. Chỉ một hai phát ném, nó đã hái được mấy quả. Nhưng kì lạ ở chỗ những quả này không giống nhau, có quả thì màu đỏ, quả thì màu cam vàng, quả thì màu tím. Thây kệ chúng, Dương Phong bất chấp tất cả, mỗi loại nó ăn một quả để kiểm tra xem có độc hay không.

Dương Phong quay lại tảng đá gần bờ sông thì đã thấy Hạ Băng tỉnh giấc, đang ngồi bên cạnh hồ nước. Chắc chắn mọi quả dại đều có thể ăn được, nó mới đem cho Hạ Băng.

- Tiểu thư, người mau ăn đi cho đỡ đói.

Hạ Băng nhìn Dương Phong thật lâu khiến nó lúng túng bối rối, nhất thời nàng ta gõ một cái thật đau khiến nó phải la lên:

- Ai ui, sao người lại đánh ta.

Hạ Băng cười tủm tỉm:

- Đã nói là người không được gọi ta như vậy nữa, phải gọi là Băng nhi, có biết chưa?.

Dương Phong miễn cưỡng nói:

- Được rồi Băng nhi, người mau ăn đi.

Hạ Băng cắn một miếng nhỏ, rồi bỗng nhiên hỏi:

- Phong ca, người không tìm được lối ra khỏi nơi đây à?

Dương Phong gật đầu, nó đoán Hạ Băng cũng có thể nhìn ra được. Ngồi suy nghĩ một lúc nó mới nói:

- Nhưng không hẳn không có lối ra.

Hạ băng ánh mắt tò mò, ngạc nhiên hỏi:

- Sao Phong ca biết?

Dương Phong thoáng nhìn bên hồ nước rồi nói:

- Băng nhi xem, rõ ràng thác nước này chảy xuống hồ quanh năm suốt tháng, vậy mà sơn cốc này không bị chìm trong nước, ắt hẳn phía dưới hồ có lối ra, hơn nữa còn là thông ra một con sông gần đây.

Hạ Băng chợt hiểu ra rồi hỏi tiếp:

- Nhưng sao Phong ca biết là thông ra một con sông mà không phải là một cái thác khác hay tương tự như vậy.

Dương Phong chỉ tay vào hồ rồi nói:

- Băng nhi nhìn xem, dưới hồ có cá.

Nó lại nói tiếp:

- Thế này chúng ta cũng không sợ chết đói rồi.

Hạ Băng tủm tỉm cười rồi nói:

- Phong ca, người có thể cõng ta đi xem một vòng xung quanh cốc được không?

Dương Phong gật đầu rồi mang Hạ Băng trên lưng đi xem xét xung quanh một lần nữa. Sơn cốc bốn mặt vẫn vậy có khác chỉ là lần này nó và Hạ Băng phát hiện ra một cái động nhỏ bị cây cỏ che phủ.

Nó cùng Hạ Băng tiến vào trong thì giật mình phát hiện ra một bộ sương khô. Bên cạnh bộ sương khô còn có một thanh kiếm to bự, nửa đen nửa trắng, trên thân kiếm có khác nhiều hoa văn, chuôi kiếm có một viên hắc ngọc.

Cảm thấy tay Hạ Băng siết chặt, nó biết nàng sợ. Nó cũng sợ không kém, nhưng tò mò thì còn nhiều hơn.

Đặt Hạ Băng ở một bên, nó cúi đầu lậy bộ sương khô một cái rồi mon men đến gần xem trên đó có đồ vật gì không, vừa đi nó vừa lẩm bẩm: "Xin đắc tội, đắc tội". Đáng tiếc vừa chạm vào thì bộ sương liền hóa tro. Ngay cả chiếc nhẫn lấp lánh đeo lên tay cũng vỡ vụn, tan thành mây khói. Chỉ thấy phía dưới là một bia ngọc thạch. Nó quan sát thì thấy bia ngọc thạch này không có gì kì lạ cả.

Chép miệng tiếc rẻ, nó chửi thầm: "Tiên sư nhà nó, dọa ta gần chết lại không để lại cái gì". Lần này hướng về phía thanh kiếm, vừa có định sờ vào chuôi kiếm thì bỗng nhiên Dương Phong cảm thấy đầu óc choáng váng, một thanh âm hiện lên trong đầu nó.

" Lão phu vốn là Thần nhân ở thần giới, hơn vạn năm trước, trong một lần tranh đoạt thập đại thiên địa hỗn độn binh khí, liền bị yêu tộc ám toán, song vẫn kịp đoạt lấy thanh bảo kiếm, dùng nó xé nát hư không mà trốn chạy. Vốn dĩ ta nghĩ có thể phục hồi được, thế nhưng thần khí nơi đây quá kém, đến một chút cũng không có, hơn nữa vết thương lại quá nặng. ".

"Trước khi biến mất khỏi thế gian này, ta có lưu toàn bộ kiến thức, lý giải luyện đan cùng công pháp mà ta tu luyện trên tấm bia thạch này cho người có duyên, phàm là người tu chân ngưng tụ được chân nguyên thì liền có thể đọc được".

"Tạo vật trời đất thần kì, bảo kiếm vô chủ, ta cố gắng cưỡng chế đoạt bảo kiếm, không may lại bị hắc long trong bảo kiếm ăn mòn linh căn, nuốt gọn nguyên thần mà chết. Sau cùng trước khi chết ta cũng ngộ ra, trời đất tạo ra thanh kiếm này cho người hữu duyên, để nuôi hắc long thì linh căn trong cơ thể càng phải pha tạp nhiều loại. Một khi hắc long trưởng thành liền tự dung hợp với cơ thể người tu luyện, luyện thành Hắc Long Quyết"

"Người có duyên luyện được Hắc Long Quyết ắt hẳn sẽ trở thành một kẻ không tầm thường, chỉ mong người cơ duyên thành tài, có thể thực hiện di nguyện của lão phu, giải cứu con gái lão khỏi Hỏa Ngục Tiên trì".

Nói đến đây, thanh âm liền tan giã, biến mất vô ảnh vô tung. Chỉ sót lại một hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, dáng vẻ đau đớn vì bị Hỏa Ngục đốt cháy liên tục. Dần dần trở về với thực tại, Dương Phong cảm thấy đầu mình tê dại, hai mắt hoa cả lên. Tay của nó vẫn đang bám vào chuôi kiếm, mắt thấy loáng thoáng lờ mờ một vật gì đó đen đen từ viên ngọc trên chuôi kiếm chui thẳng vào người nó.