Chương 21: Hôn Quân

Đại Anh Hùng

Chương 21: Hôn Quân

Hoàng Đế Triệu Quốc đời thứ mười năm, Triệu Trương, lấy liên hiệu là Triệu Tư Mục vương.

Kinh thành, đại điện Hoàng Đế đương triều Triệu Quốc.

Mục Vương ngồi trên ngai vàng, bên cạnh còn có một mĩ nữ đẹp nghiêng nước nghiên thành, mày cong mắt sáng, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết. Dáng người lồi lõm ma mị, bờ ngực cao vút đầy đặn, chỉ cần nhìn thôi cũng đoán ra được là phường hại nước hại dân.

Người con gái này thân là ái nữ của Triệu Bất Quần, tể tướng đương nhiệm. Biết được Mục Vương hoang dâm vô độ, y liền sắp đặt kế hoạch, tình cờ cho con gái y gặp gỡ Mục Vương. Vốn bản tính háo sắc, lại thêm sự sảo quyệt của ả mỹ nữ này, chẳng bao lâu thì Triệu Bất Quần đã nắm toàn bộ việc triều chính trong tay, Hoàng Đế đương triều chỉ như con bù nhìn, ăn chơi trác táng, hết thảy đều nghe theo lời bọn gian thần trong triều.

Lúc này Mục Vương một tay ôm ấp mĩ nữ, mò mẫm vị trí nhạy cảm, một tay cầm ngược tấu chương mà đáp thẳng vào một tên quan văn đang quỳ gối phía dưới.

- Thật vô dụng, Lý Lâm Tịnh, ngươi muốn làm trẫm tức chết hả?. Bảo ngươi đi tìm người con gái trong bức tranh ngươi không làm, lại điều tra bậy bạ, vu oan giá họa cho tể tướng. Người biết mình tội gì không?.

Lý Lâm Tịnh mặt không đổi sắc, ánh mắt cương quyết, ông nói:

- Bệ hạ, thần đã điều tra rõ ràng, Triệu Bất Quần kết bè kết phái, giết hại trung thần, tham ô hối lộ, bòn rút ngân khố. Không việc gì mà y không làm. Kính xin bệ hạ trừng trị thích đáng.

Triệu Bất Quần nghe vậy vội chắp hai tay hành lễ rồi lên tiếng:

- Bệ hạ, Lý đại nhân cuồng ngôn loạn ngữ, gia tộc thần ba đời đều là trung thần của Triệu Quốc, hơn nữa thần một lòng luôn vì hoàng thượng, há có thể nào như lời Lý đại nhân nói. Chỉ e trong chuyện này có kẻ rắp tâm, muốn hãm hại vi thần.

Mục Vương khoát tay rồi nói:

- Ái khanh mau bình thân, trẫm biết ái khanh một lòng tận trung vì trẫm. Sau này chuyện này không cần nhắc lại nữa.

Lý Lâm Tịnh biết mình rơi vào thế yếu rồi, thế nhưng y không thể mãi làm ngơ như vậy được. Y bèn tiếp tục khẩn cầu hoàng ý.

- Bệ hạ, xin người hãy nghe thần, việc này thần đã điều tra kĩ lưỡng, không hề có sai sót.

Triệu Bất Quần nghe vậy cũng hoảng hồn, y dạo gần đây lo truyện của Vân gia nên bỏ quên mất tên Lý Lâm Tịnh này, thật không ngờ bây giờ lại bị cắn trộm một phát. Y bèn nói:

- Bệ Hạ, theo thần thấy Lý Lâm Tịnh đang cố gắng chia rẽ, ly gián nội bộ, hãm hại trung thần. Y ắt hẳn có mưu đồ bất chính. Thần dạo này nghe nói y thường xuyên qua lại phủ Thái tử Triệu Chính.

Lý Lâm Tịnh lúc này không ngờ việc mình chỉ dậy thái tử Triệu Chính lại bị tên gian thần này biết được, ông bèn lập tức nói:

- Bệ hạ, thần luôn tận trung với người, một lòng vì giang sơn đại Triệu.

Mục Vương lúc này bắt đầu cảm thấy chán ghét, việc thượng triều như thế này đã tốn biết bao nhiêu thời gian ăn chơi của y. Vậy mà cái tên Lý Lâm Tịnh này còn không biết điều, suốt ngày lải nhải làm y nhức hết cả đầu. Y lạnh giọng quát:

- Có thật là người tận trung vì trẫm, nếu ngươi tận trung vì trẫm thì đã sớm điều tra ra người trong bức tranh kia là ai rồi.

Lúc này ả mỹ nữ ngồi bên cạnh Mục Vương mới lên tiếng:

- Bệ hạ, thần thiếp thật sự muốn xem trái tim tận trung vì nước vì dân của Lý đại nhân, đúng là một bảo vật a.

Mục Vương nghe ái phi nói vậy liền cười ha hả. Y cao giọng nói:

- Quả là một ý kiến không tồi. Ha ha.

Lý Lâm Tịnh lúc này không giữ được bình tĩnh, y chỉ thẳng mặt ả tiện nhân kia rồi nói:

- Yêu nữ, ngươi dám mê hoặc bệ hạ.

Mục Vương nghe Lý Lâm Tịnh nói vậy liền quát lớn:

- To gan, trước mắt trẫm mà dám hỗn xược.

Nói rồi y hạ lệnh:

- Người đâu, mau lôi trái tim của Lâm Tịnh ra cho trẫm xem.

Hai hoàng binh thị vệ liền có mặt ngay lâp tức, chúng tóm gọn lấy Lý Lâm Tịnh mặc cho y gào thét kêu oan. Một tên hoàng binh ngay lập tức vận công moi quả tim của Lý Lâm Tịnh trước mặt tất cả mọi người. Đám quan văn võ ai nấy đều sợ hãi rùng mình, ai cũng biết Lý Lâm Tịnh là trung thần nhưng chẳng ai dám khẽ tiếng nói.

Mục Vương thấy cảnh tượng này thì cười ha hả. Y cảm thấy mình uy quyền hơn bao giờ hết.

Triệu Bất Quần lập tức quỳ xuống khẩn tấu:

- Bệ hạ, Lý Lâm Tịnh vu oán giá họa, tội đáng muôn chết. Hoàng thượng anh minh thần dũng, quyết định sáng suốt. Thần nghi ngờ Lý Lâm Tịnh kết bè kết phái, dư đảng chắc chắn sẽ tìm cách trốn chạy, thần nguyện vì bệ hạ, dốc hết sức mình điều tra việc này.

Mục Vương ôm mĩ nữ, lớn giọng quát:

- Lý Lâm Tịnh bất tuân lệnh vua, tru di tam tộc. Thái tử Triệu Chính tạm thời tước chức vị thái tử, Trẫm lệnh cho tể tướng điều tra rõ việc này, phàm là kẻ cấu kết Lý Lâm Tịnh liền giết không tha.

Nói xong y chẳng thèm ngó ngàng chính sự, cứ thế ôm mĩ nữ rời đi.

Triệu Bất Quần được thế lấn tới, y thao túng quyền lực, phàm những ai trong triều chống đối đều bị y diệt trừ. Lý gia cũng như Vân gia, bị diệt chỉ trong một đêm. Quan lại bắt đầu vơ vét của cải của dân chúng, thuế má cao nhằm phục vụ những thú vui bệnh hoạn của Mục Vương. Sự ai oán, phẫn nộ của dân chúng tăng lên ở khắp nơi.

Sáu năm sau

Mật đạo Vân gia, sơn cốc.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào sơn cốc nơi một thiếu niên đang ngồi tọa tĩnh tu luyện. Đã bảy năm từ ngày Dương Phong cùng Hạ Băng bị kẹt trong sơn cốc này.

Dương Phong nay đã là một thiếu niên mười năm tuổi, mày dài, mũi cao, khuôn mặt cũng tính là một cái soái ca. Mái tóc cứng, dài ngang lưng càng làm nó trông lãng tử hơn. Thân hình Dương Phong cao to, rắn chắc. Nó đoán phỏng âu cũng là do một phần công pháp luyện tập.

Hạ Băng cũng chẳng kém cạnh, nàng bây giờ đã trở thành một thiếu nữ mưới sáu tuổi xinh đẹp. Mái tóc đen dài óng mượt xõa trên vai trông rất quyết rũ. Khuôn mặt tròn không tì vết, bờ mi thanh tú, gó má trắng hồng như cánh hoa, đôi mắt hơi u buồn càng làm nàng trở nên kiều diễm hơn bao giờ hết.

Xuyên qua lớp áo mỏng mơ hồ có thể thấy được đường cong đầy duyên dáng, quyễn rũ. Hạ Băng ngồi bên cạnh hồ nước trải tóc tựa như tiên tử bên hồ Tây, một đóa băng tuyết không nhiễm chút bụi trần. Sắc đẹp này chính nàng cũng phải ngạc nhiên. So với Vân Tử Y còn có phần nổi trội hơn.

Ở chung một chỗ với nhau đã bảy năm, nhưng Dương Phong chưa một lần nào thất lễ với Hạ Băng. Ngoài việc luyện công thì Dương Phong cũng rất hay trò chuyện với nàng. Nó còn muốn nàng tu luyện thử công pháp mà lão tiền bối kia đã để lại trên phiến thạch, tiếc rằng nàng cố gắng bao nhiêu cũng không được. Đoán chừng do không có linh căn.

Thời gian rảnh Dương Phong còn làm hẳn một cây đàn tranh cho Hạ Băng. Một người thổi sáo, một người chơi đàn, tâm ý như hòa vào nhau khiến cả đất trời ngừng lại.

Thời gian cứ bằng bẵng trôi qua, Dương Phong cảm thấy việc luyện công của mình có tiến triển từ sau cái lần mà nó uống máu của Hạ Băng. Nó cảm thấy như có một luồng chân khí di chuyển khắp cơ thể, luồng chân khí ấy càng ngày càng rõ rệt hơn.

Đến một hôm, Dương Phong đang tập trung tu luyện thì cảm giác được thân thể nóng đến tột độ, người nó lại lúc trắng lúc đen. Cơ thể nó khó chịu như phát tiết. Luồng chân khí trong cơ thể bộc phát, khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu. Dương Phong lúc này không nghĩ được nhiều nữa, nó cởi áo ngoài rồi phi thẳng xuống hồ nước.

Hạ Băng vốn đang tắm rửa, khỏa thân ở dưới nước, thấy cảnh này thì liền giận tím tái mặt mày, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ. Chỉ là ngay khi vừa nhìn thấy Dương Phong thân lúc đen lúc đỏ thì nàng cũng hiểu được phần nào. Nàng chỉ kịp la lên:

- Phong ca, ngươi...

Không thấy Dương Phong trả lời, nàng đành lặng im suy nghĩ: "Phong ca rõ ràng là mù hai mắt, chắc không thấy ta đang lõa thể chứ".

Nàng quan sát cơ thể Dương Phong thì thấy toàn thân bắt đầu chuyển qua màu đen. Y như cái lần đầu tiên mà Dương Phong phát tác. Hạ Băng vội hoảng sợ, nàng nắm chặt tấm khăn lụa che trước ngực. Dù vậy cũng không thể nào che hết được cặp gò bồng trắng nõn nà xinh đẹp ấy.

Hạ Băng cất tiếng gọi Dương Phong một lần nữa, nếu thật sự y tái phát lúc này thì nàng cũng hết cách, đành phó mặc cho số trời:

- Phong ca... Phong ca đừng làm ta sợ.

Bỗng nhiên lúc này...