Chương 27: Mãng thương công hội

Đại Anh Hùng

Chương 27: Mãng thương công hội

Dương Phong sáng sớm tinh mơ liền bị mùi cơm chín dụ dỗ, tức thì tỉnh ngay lập tức. Hắn bật dậy thì đã thấy hạ băng ngồi gần một cái bàn gỗ nhỏ cũ kĩ, bên trên còn bày biện một chút rau thịt cùng hai chén cơm lớn. Hạ Băng không đợi Dương Phong nói một câu nào, nàng khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười kêu lên:

- Phong ca, người mau rửa mặt đi rồi chúng ta cùng ăn cơm.

Dương Phong thấy quầng mắt của Hạ Băng thâm cùng sắc mặt tái nhợt liền biết sáng nay nàng đã dậy rất sớm.

- Băng nhi lần sau không cần dậy sớm chuẩn bị đâu, những việc thế này cứ để ta làm cũng được.

Hạ Băng không nói gì, nàng luôn cảm thấy mình thật vô dụng. Ngoài làm gánh nặng cho Dương Phong, nàng cũng chẳng giúp được gì cho hắn. Lúc nào cũng là hắn che chở, chăm lo cho nàng. Mang theo tâm tình này bên người, Hạ Băng cảm thấy rất khó chịu, sáng sớm nàng đã thức giấc chuẩn bị bữa sáng cho hai người. Mặc dù bị liệt hai chân nhưng chung quy những việc thế này nàng vẫn có thể làm được.

Dì An hôm nay đã khỏe, có thể đi lại được rồi. Dì cũng rất tốt, không những cho nàng gạo thịt, còn dậy nàng cách nấu ăn. Cả hai trò chuyện rất vui, thỉnh thoảng dì lại còn chọc khiến Hạ Băng đỏ hết cả mặt, không biết kiếm đâu cái lỗ mà chui xuống.

Hạ Băng nghe vậy mặt giận mày nhẹ nói:

- Ta cảm thấy mình thật vô dụng, Phong ca ít ra cũng nên để ta làm chút việc cho người. Ta...

Dương Phong sao lại không hiểu tâm ý của nàng, nhưng dù gì thì hắn cũng phận tiểu nô, còn nàng lại là tiểu thư của một gia tộc lớn. Để nàng chăm sóc cho hắn thực sự có chút không thỏa đáng. Dương Phong lại gần Hạ Băng, nó gãi đầu rồi nói:

- Băng nhi, nhìn bộ dạng muội có hay không thật giống một người con gái đảm đang, sau này ai làm...

Khuôn mặt Hạ Băng đỏ bừng, nàng cả giận quay mặt đi chỗ khác rồi kêu lên:

- Phong ca nói xằng nói bậy, ta không nói chuyện với ca nữa.

Nguyên lai Dương Phong định nói: "Ai làm chồng muội... " song thấy tình thế không ổn bèn dừng lại, nói vậy chẳng khác nào chính hắn. Dương Phong bèn chép môi nói tiếp:

- Sao Băng nhi lại nổi giận, ca muốn nói sau này ai làm đồ đệ muội hẳn sẽ không phải khổ sở.

Câu này nói ra quả thật có chút miễn cưỡng, Hạ Băng bèn hỏi:

- Ta không biết võ công lam sao lại có đồ đệ được chứ?

Dương Phong nhanh nhẩu đáp:

- Sao lại không, sau này chân Băng nhi khỏi liền lập tức có thể học võ công. Hơn nữa còn là loại võ công thượng thừa.

Hạ Băng liền quên mất mình bị Dương Phong chọc nãy giờ, nàng vốn luôn rất ngứa ngáy chân tay, nhất là mỗi khi nhìn Dương Phong tập luyện. Bây giờ nghe vậy sao có thể không vui cho được, nàng ánh mắt mong chờ nói:

- Phải hay không Phong ca sẽ dậy ta võ công.

Dương Phong có chút bất lực nói:

- Đợi phong ca luyện thành tuyệt học liền sẽ dậy Băng nhi.

Dương Phong sờ sờ mũi nghĩ, nàng về tới Dương Châu đoàn tụ với Vân Tử Y, cao thủ ở Dương Gia nhiều như mây, chỉ sợ ta muốn dậy nàng cũng không có cửa. Cả hai vui vẻ ăn bữa sáng sau đó Dương Phong là đi chuẩn bị một chút.

Hôm nay Lý Tĩnh nói là sẽ dẫn hắn đi kiếm một cái việc làm, người mù như hắn mặc dù có thể cảm nhận được mọi vật xung quanh nhưng chung quy vẫn là chữ không đọc được. Có người hướng dẫn vẫn tốt hơn chút. Chẳng bao lâu thì Lý Tĩnh đã xuất hiện, Dương Phong sau khi nhờ Dì An chiếu cố Hạ Băng liền lập tức lên đường cùng Lý Tĩnh vào trong trấn.

Tại toàn bộ Long môn trấn thì Long môn phường thị là tấp lập nhất, nơi đây người người qua lại, chen chúc bán các loại mặt hàng, vô cùng náo nhiệt, kể ra cũng không kém lắm so với thành Hoàng An.

Tại một tòa nhà không xa, một bảng hiệu to được dựng sẵn trước cửa, đề bốn chữ to lớn "Mãng thương công hội". Nơi này là nơi Lý Tĩnh và Dương Phong hắn muốn tới tìm việc làm địa phương, trong này vô luận là tìm việc làm hay muốn kiếm nhân lực, bảo tiêu hay mua bán nha hoàn đều là có thể a. Mọi người tất cả đêu sẽ chọn Mãng thương công hội.

Đi vào công hội, có thể thấy được vô số thông báo tuyển dụng bảng gỗ. Có chút ít thì là tuyển người khuân vác ở bến sông, lại chút ít thì đào mỏ, là lâm thời chiêu nhân địa phương. Cao hơn nữa thì có những bảng nhiệm vụ treo thưởng. Nơi này quả thực như một cái phường thị đa năng a, đủ loại thành phần.

Công hội thật sự quá lớn, hơn hai ngàn người trong đó đi đi lại lại vẫn cảm thấy rất trống trải. Lý Tĩnh cùng Dương Phong đi qua đi lại hơn nửa vòng, Lý Tĩnh đọc từng bảng công việc kèm tiền thưởng, nhưng chưa có cái nào làm Dương Phong vừa ý. Hắn cảm thấy với nhiêu đó thù lao thì còn không đủ nuôi ăn một gia đình chứ đừng nói đến việc tích góp lộ phí về Dương Châu.

Được Lý Tĩnh cho hay, Dương Phong chung quy cũng hiểu thông dụng tiền tệ gồm vàng bạc đồng tiền. Một đồng vàng bằng một trăm đồng bạc, một đồng bạc lại bằng một trăm tiền đồng. Dương Phong nghe Lỹ tĩnh đọc sơ qua mấy việc đều lắc đầu. Giả như tuyển người đào mỏ cũng chỉ mười đồng bạc một tháng, vị chi ra là chưa tới bốn mươi đồng trên ngày, còn không đủ cho hắn ăn cơm chứ đừng nói nuôi Hạ Băng.

Một bàng thông báo làm Dương Phong cảm thấy được là Nam Sơn mỏ phường tuyển mười cái nhân sư đào khoáng vật, thù lao mỗi tháng năm mươi đồng bạc. Đoán chừng công việc cũng khá mệt nhọc và nguy hiểm, nhưng hắn không quan tâm lắm, miễn sao thù lao cao là tốt nhất.

Chính là nhân sư đào khoáng vật, Dương Phong cùng Lý Tĩnh đi hướng Nam Sơn mỏ phường. Ngay tại thời điểm cả hai định xếp hàng đăng kí thời điểm, bỗng hắn nghe được từ phía xa truyền đến. "Cần tìm người thủ hộ Trương công tử săn bắt hắc hổ trên núi Vũ Di, mỗi người hai tiền vàng, bắt được hắc hổ liền có thưởng trọng thưởng, mỗi người mười tiền vàng".

Dương Phong lập tức ngừng lại bước chân, hắn vừa nghe hai tiền vàng thù lao liền biết việc này nguy hiểm, nhưng bây giờ sức mạnh đồng tiền hấp dẫn hắn hơn bao giờ hết. Hơn nữa hắn cũng đã đến luyện khí sơ kì tầng hai, há nào sợ một con hắc hổ. Dương Phong liền quay ra hỏi Lý Tĩnh:

- Vì sao chỉ là săn một con hắc hổ mà thù lao lại cao như vậy?

Lý tĩnh cả kinh quay ra Dương Phong liền nhỏ giọng nói:

- Dương huynh đệ, chớ có thấy thù lao cao liền ham hố, ta nghe nói trên núi Vũ Di có một con hắc hổ đã thành tinh, vô cùng dũng mãnh, nó đã ăn thịt hơn trăm người rồi. Rất nhiều nhóm cố gắng săn bắt hắc hổ nhưng đều bỏ mạng, không thấy trở về.

Dương Phong nghe Lý Tĩnh nói vậy lấy làm ngạc nhiên, không ngờ lại có loại hắc hổ này. Nhưng hắn cũng không lo sợ lắm, tin rằng Dương Phong hắn muốn chạy thoát cũng không hẳn là khó. Hơn nữa nếu muốn kiếm nhiều tiền, gian khổ là khó tránh khỏi. Nghĩ vậy hắn bèn nói với Lý Tĩnh:

- Lý huynh đệ, ta muốn liều mình một chút, xem thử vận may. Ngươi nếu sợ thì không cần đi theo ta.

Lý Tĩnh bị đánh vào lòng tự trọng, y vốn luôn là người gan dạ nhất, kể cả khi gia tộc bị diệt vong y vẫn không mảy may run sợ, tìm đường trốn thoát. Thân cũng từng là một thiếu gia của đại gia tộc, nay bị xem thường sợ hãi sao y có thể chịu được. Lý Tĩnh bèn nói:

- Dương huynh người không sợ ta cũng không sợ, có chăng chỉ là một con hổ cỏn con. Chúng ta cùng đi.