Chương 36: Chuyện này không thể giúp

Đại Anh Hùng

Chương 36: Chuyện này không thể giúp

Dương Phong nhìn Hạ Băng rồi nhắm mắt tính toán. Quả thật là vậy, cũng sắp đến cái ngày mà hắc long ăn mòn linh căn trong cơ thể hắn. Nhớ lại lần cuối cùng phát tác trong sơn cốc, Hạ Băng đã trói hắn lại gốc cây nhưng lửa đen xung quanh thân thể hắn liền thiêu đốt luôn cả cái cây. Cũng may là Hạ Băng nhanh trí trốn dưới hồ nước, bằng không hắn có thể đã làm chuyện có lỗi với nàng. Lần này hắn quyết định phát tác dưới nước, như vậy sẽ an toàn hơn.

Dương Phong bỗng sực nhớ ra hắc hỏa xung quanh hắn, liệu có thể nào dùng nó để luyện đan?. Mặc dù trong phiến thạch có đề cấp đến 108 loại địa hỏa, 36 loại thiên hỏa, 12 loại dị hỏa nhưng hết thảy đều không có mảy may đề cập đến hắc hỏa. Hắn cũng không rõ liệu hắc hỏa mà hắn tỏa ra mỗi lần thăng cấp hay phát tác có thể là tu chân hỏa hay không. Nhưng việc này có thể thử, biết đâu lại có một tia hy vọng. Dương Phong trong lòng vui sướng, lại càng nể phục vị cao nhân kia, có thể nhận diện đủ các loại dị hỏa trong trời đất tuyệt nhiên không phải loại tầm thường.

Dương Phong vui sướng quá mà quên mất tất cả, hắn liền ôm trầm lấy Hạ Băng rồi nói:

- Cám ơn Băng nhi, Băng nhi quả thật là ngôi sao may mắn của ta.

Hạ Băng mắt trợn tròn ngạc nhiên, nàng thật sự không hiểu đầu đuôi sự việc. Bất quá cái cảm giác được Dương Phong ôm vào lòng khiến Hạ Băng toàn thân nhũn ra, chân tay vô lực. Nàng tim đập thình thịch, cũng không có đẩy Dương Phong ra mà hai tay mềm mại thon gọn lại vòng ôm lấy Dương Phong càng chặt hơn. Bộ ngực mềm mại của Hạ Băng áp sát chặt vào Dương Phong khiến thân thể hắn cũng nóng bừng. Dương Phong mặc dù biết mình thân phận thấp hèn nhưng chính là hắn cùng Hạ Băng lại tâm đầu ý hợp. Không biết từ lúc nào trong lòng hắn lại có hình ảnh của Hạ Băng... Ước muốn mãnh liệt của hắn là có thể được nhìn nàng dù chỉ một lần, để có thể lấp đầy đủ hình dáng khuôn mặt của nàng trong tim hắn. Như vậy hắn cũng mãn nguyện lắm rồi...

Đang lúc cao trào thì lúc này Lý Tĩnh xộc vào khiến cho Hạ Băng cùng Dương Phong giật mình xấu hổ buông nhau ra. Dương Phong trong lòng thầm hận, cái tên Lý Tĩnh này lúc nào không đến lại đến ngay lúc này, thật là tức chết mà.

Lý Tĩnh biết mình thật thố, y vội lui ra ngoài rồi nói:

- Vừa rồi ta thấy cửa không khóa nên tưởng chỉ có mình Dương đệ ở bên trong, thật tình là có chút thất lễ, mong hai người bỏ qua.

Dương Phong cũng lảng tránh, hắn xấu hổ ra mặt, làm sao còn dám nhắc tới chuyện này. Đành tranh thủ đánh trống lảng chuyển đề tài:

- Lý huynh, chẳng hay người hôm nay đến đây là có sự tình chi?

Lý Tĩnh không chần chừ, y đáp:

- Chẳng là chuyện hắc hổ núi Vũ Di bị diệt trừ đã bị lộ ra ngoài, mọi người đều đã biết Trương Thiếu gia tụ tập người giết hắc hổ đã thành công. Hết thảy đều quy ra đại ca chúng ta là anh hùng giết hắc hổ. Mọi người trong Long Môn trấn ai ai cũng đang vui mừng hò hét tôn vinh Lâm ca.

Dương Phong nghe vậy ngạc nhiên hỏi:

- Ô, vậy là sự tình tốt, có gì đâu mà ngạc nhiên a. Miễn không phải tra ra lên đầu đệ là được rồi, còn mọi người nghĩ nhị ca hay đại ca là anh hùng thì có sao đâu. Hai người quả thật cũng đáng mặt trang anh hùng hảo hán mà.

Lý Tĩnh cũng cười ha hả, y nói:

- Nhị ca đây thì cũng không sao, thế nhưng Lâm ca thì có chút rắc rối.

Dương Phong ánh mắt nghi ngờ hỏi:

- Lại còn có chuyện gì làm khó được đại ca, tiểu đệ đây liền muốn giúp.

Lý Tĩnh lúc này càng cười to hơn, y nói:

- Tam đệ chỉ sợ muốn giúp cũng không được, hay là trước tiên cứ hỏi Hạ Băng muội muội thỉnh ý trước đã.

Hạ Băng cùng Dương Phong nhất thời đều ngạc nhiên, Dương Phong lại hỏi:

- Ta giúp đại ca tại sao còn phải xin phép Băng nhi nữa?

Lý Tĩnh cũng không vòng vo, y vội giải thích:

- Lâm ca vì diệt được hắc hổ nên danh tiếng lẫy lừng, bây giờ các gia tộc lớn bé xung quanh Long môn trấn đều đem tiểu thư của mình đến Trương gia ra mắt, chủ ý muốn kết thân. Bây giờ y đang trong tình trạng bị mỹ nữ vây quanh bốn bề, khó lòng thoát chết.

Dương Phong nghe vậy toát mồ hôi hột, hắn quay sáng nhìn Hạ Băng thì thấy nàng đã xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, hơn nữa còn lẩm bẩm nhỏ: "Ngươi muốn đi giúp thì đi luôn đi...".

Dương Phong gãi gãi đầu, mặt xấu hổ vội nói với Lý Tĩnh:

- Nhị ca, căn bản cái chuyện này là ta giúp không nổi, hay vẫn là huynh đi giúp đi.

Lý Tĩnh cười ha hả, y lại nói:

- Lâm ca do lần trước sử lý tốt chuyện ở đan dược các nên càng được phụ thân y tin tưởng hơn, càng ngày càng giao nhiều việc cho y. Đã vậy lại còn chuyện kết thân. Đại ca bảo với ta rằng người muốn đi Tô Châu sớm hơn dự định, nhắc đệ chuẩn bị mọi việc, mười ngày sau chúng ta liền rời đi.

Dương Phong gật đầu, nguyên lai là như vậy. Hiện tại còn mười ngày, cũng đủ thời gian để chuẩn bị. Hắn tính sẽ lên núi Vũ Di một chuyến nhằm hái linh thảo, sau đó lại thuê người đúc một cái lò luyện đan đơn giản.

Ngay sáng hôm sau, Dương Phong một mình lên núi Vũ Di hái thảo linh dược. Lần này cảnh vật mọi thứ đều thay đổi, đường lên núi bỗng nhiên tấp lập lên hẳn. Rất nhiều người biết được tin hắc hổ đã bị giết chết thì liền quay trở lại vùng này, kẻ thì lên núi săn bắn, kẻ thì hái thảo dược, kẻ thì vác mỏ đi đào khoáng sản. Có thể nói khoang cảnh trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.

Dương Phong cũng tranh thủ hái một chút thảo dược, linh dược. Không quá khó để hắn nhận ra được rất nhiều loại linh dược được ghi trong phiến ngọc thạch. Đối với hắn mà nói, có thể luyện chế được bồi khí đan là mãn nguyện lắm rồi. Tất cả các loại linh thảo để luyện chế bồi khí đan hắn đều đã tìm thấy, chỉ duy nhất có hai loại linh thảo mà hắn không tìm thấy đó là Ngân Diệp thảo và Song hỏa ly thảo.

Ngân diệp thảo là một loại có trắng có linh khí, thường mọc ở những nơi cao như vách núi dựng đứng hoặc trong hang động tối tăm. Loại này chỉ cần trong tầm thần thức, Dương Phong liền có thể phát hiện ra chúng. Vì linh khí ở đây vốn yếu ớt, một người tu chân hoàn toàn có thể nhận rõ sự khác biệt này, Dương Phong cũng không ngoại lệ. Chỉ đáng tiếc là đã tìm hơn mấy canh giờ vẫn không thấy.

Song hỏa ly thảo ngược lại không có linh khí, hình dạng vốn không khác lắm so với cỏ bình thường. Khác biệt ở chỗ song hỏa ly thảo chỉ có hai lá chụp vào nhau, hình chiếc lá giống như ngọn lửa màu đỏ. Loại cỏ này có nhiều công dụng, chủ yếu vẫn là để chữa bệnh nan y và giải độc. Vốn dĩ cũng chẳng có gì khó trong việc tìm kiếm, chủ yếu là do Dương Phong hắn mù hai mắt, hoàn toàn không cảm nhận được màu sắc. Hơn nữa cỏ dại nhiều như vậy, hắn không thể nào dùng thần thức mò tìm hình thể như các loại thảo dược khác được. Dương Phong nghĩ thầm: "Có lẽ sau này phải đưa Hạ băng đi cùng mới được, tiện thể để nàng thăm thú một chút cảnh vật bên ngoài". Đang miên man suy nghĩ, hắn đã đi gần tới chân núi lúc nào không hay.

Ở một chỗ đông người gần chân núi, có hơn hai ba chục người ngồi đồng dạng như một cái chợ. Hết thảy đều mong muốn bán ra các loại dược thảo của mình. Ắt hẳn những người này đều là muốn kiếm chút ít xong lại lên núi tìm thảo dược đem bán. Dương Phong bỗng nhiên bị thu hút bởi những tiếng ồn ào ở một khu cách đó không xa.