Chương 38: Có qua có lại

Đại Anh Hùng

Chương 38: Có qua có lại

Không gian xung quanh lúc này hoàn toàn yên tĩnh, tuy rằng ba tên kia đã bỏ chạy, nhưng dù gì thì chúng cũng là người của đại thế gia. Hết thảy đều lần lượt thu dọn đồ đạc rồi kiếm chỗ khác mà đi, kẻo đến lúc ba tên kia gọi người quay lại thì bị liên lụy.

Dương Phong hắn cũng không có thèm để ý, hắn cũng chẳng ở lại đây lâu. Đoạt được Lưu Ly thảo là hắn cảm thay may mắn lắm rồi.

Gia đình kia phản ứng cũng rất nhanh, nam tử cùng con trai nhỏ vội thu dọn đồ đạc, nữ tử kia lại lấy ra một tấm bản đồ rồi đưa cho Dương Phong rồi nói:

- Vị đại ca này. Giá của chỗ thảo dược kia quả thực không đến năm trăm vàng. Đây là tấm bản đồ trong đó có đánh giấu những nơi có nhiều thảo dược, tặng cho anh. Anh mau đi đi. Chúng tôi cũng đi đây, sau này có duyên thì sẽ gặp lại.

Nói xong cô gái này cùng gia đình mình liền kéo nhau chạy mất tăm, không chậm trễ một khắc. Đoán chừng là rời khỏi Long môn trấn.

Dương Phong cười nhạt, hắn nhìn tấm bản đồ trên tay rồi nói:

- Người con gái này thật cũng quá cực phẩm a, cho người mù một tấm bản đồ. Thật hết nói.

Không biết là cô ta cố tình hay là giả vờ không biết. Dù sao thì cũng chẳng quan trọng. Cầm tấm bản đồ trên tay, Dương Phong sờ từng đường vẽ lồi lõm, từng cái vết ấn của nét vẽ. Một tấm bản đồ tưởng tượng được dựng lên trong đầu hắn. Khỏi cần nói, giả như hắn không có thần thức thì tấm bản đồ này vô dụng.

Dương Phong căn cứ theo tấm bản đồ mà lần mò. Không biết đã qua bao lâu, hắn đi qua đã mấy cái vực đã lớn, phải nói rằng vùng núi Vũ Di này tuyệt nhiên rộng lớn vô cùng. Linh thảo cũng không ít, vừa đi hắn vừa cố gắng hái nhiều linh thảo nhất có thể.

Bỗng nhiên hắn cảm nhận được ở một vách đã không xa có hai người đang đánh nhau. Dương Phong nấp một chỗ dùng thần thức của mình quan sát. Hai người này gồm một hán tử trung niên và một thiếu phụ, nhìn sơ qua thì cũng có thể thấy được hai người này tuyệt đã ngoài bốn mươi. Hơn nữa võ công vô cùng thâm hậu. Dù là rất xa nhưng Dương Phong lại có thể cảm nhận được uy lực hùng hậu từ pha tấn công của cả hai phía. Từng nhát chém phát như muốn xé nát các tảng đá xung quanh.

Kiếm khí của người thiếu phụ kia liên lục phát ra, không ngừng xé gió mà phóng tới hán tử trung niên kia. Người kia cũng không phải vừa, y thân thủ lanh lẹ, thoáng chốc đã né được toàn bộ kiếm khí, hơn nữa còn phản đòn. Y chém gia một đao mang theo hỏa lực hùng hậu thẳng tới người thiếu phụ kia. Đòn thế như vũ bão, chỉ thấy người thiếu phụ kia giương kiếm đỡ đòn, đao khí vừa chạm kiếm thì nổ ầm một tiếng thật lớn. Người thiếu phụ kia bi văng xa mấy trượng, cả người lảo đảo, quần áo trên người cơ hồ đã bị cháy xém một chút khiến cho đôi gò bồng đào vừa to lại vừa trắng muốt lấp ló qua từng lớp vải.

Hán tử trung niên kia cười ha hả, y lạnh giọng nói:

- Hồng Đăng, ngươi khôn hồn đem vật ấy ra đây, ta liền tha ngươi một cái mạng, hơn nữa chuyện ngươi giết hại đồng môn sư tỷ ta tuyệt cũng không có nói ra. Còn nếu ngươi vẫn ngoan cố, ta tuyệt cho ngươi một kết cục rất khó coi. Bổn thiếu gia lâu rồi cũng chưa có được gần đàn bà để thỏa mãn a.

-Vô liêm sỉ.

Hồng Đăng lập tức nổi nóng quát lớn. Xong cũng không có động thủ, người phụ nữ này hẳn hiểu rằng mình đang trong thế yếu. Nếu cứ tiếp tục chạy trốn thế này thì đến một lúc nào đó liền đuối sức rồi bị giết chết. Nghĩ vậy người phụ nữ này lại nói:

- Làm sao ta biết ngươi sẽ giữ lời hứa, Hỏa đao môn các ngươi toàn là một phường ác nhân. Bản thân Khấu Trường ngươi giết người không ít, chẳng lẽ lại có thể tha cho ta sao?.

Khấu Trường cười ha hả vang vọng cả một vùng, y lạnh giọng nói:

- Cô nói không sai, bất quá loại đàn bà vì một người đàn ông mà có thể sát hại đồng môn sư tỷ như cô ta cũng không có hứng thú. Chỉ cần giao ra Ngũ hỏa thạch, ta liền để cô rời đi. Còn chuyện cô giết hại sư muội, ta cũng không muốn quản.

Dương Phong khinh bỉ chửi thầm, hai kẻ này đều chẳng tốt đẹp gì. Đều là dạng thú đội lốt người, tốt nhất là không nên để chúng phát hiện ra mình. Nghĩ vậy hắn bèn nằm im theo dõi tiếp.

Hồng Đăng rơi vào thế bí, sau một hồi phân vân thì liền lấy từ trong người ra một viên đá đỏ rực, to bằng nắm tay. Ả đáp cho gã hán tử kia sau đó liền lập tức xoay người bỏ chay.

Gã hán tử kia bắt được viên đá thì liền cười ha hả, y lớn giọng nói:

- Xem như hôm nay cô may mắn, tâm trạng của ta tốt.

Một lúc sau thì y cũng quay người rời khỏi.

Dương Phong chờ cả hai cùng biến mất lúc này mới dám lộ diện. Hắn xoay người theo hướng bản đồ mà đi, chẳng bao lâu thì đã đến một hố trời sâu thẳm, phía dưới lờ mờ sương ảnh. Điều bất ngờ là Dương Phong cảm thấy linh khí ở nơi này cực kì nồng đậm, hẳn là gia đình kia thu thập đươc Lưu Ly thảo ở gần đây.

Phía dưới này linh khí nồng đậm như vậy, biết đâu lại có linh thảo cao cấp hơn. Nghĩ vậy Dương Phong không một chút chần chừ, hắn cầm ngược thanh kiếm trong tay, leo một đoạn xuống dưới liền cắm chặt thanh kiếm vào hốc đá. Hơn chục lần nhảy như vậy, Dương Phong đã xuống tới đáy hố trời.

Cảnh tượng dưới đây khiến Dương Phong phải há hộc mồm ngạc nhiên. Khắp nơi đều rất nhiều dược thảo, tuy chi là linh thảo cấp thấp thế nhưng trong số đó lại có cả Ngân Diệp thảo cùng Song Hỏa Ly thảo. Dương Phong như bắt được vàng, hắn vội thu thập tất cả một cách cẩn thận, tỉ mỉ. Từng cây dược liệu được hắn bỏ vào trong rỏ sau lưng.

Bỗng nhiên Dương Phong cảm thấy được sự nguy hiểm, từ đằng sau lưng hắn, một con cự xà không biết ở đâu ra liền lao tới tấn công. Hắn lúc này vô cùng hoảng sợ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tại sao thần thức của hắn lại không thể phát hiện ra con vật này. Tất cả những gì Dương Phong có thể làm đó là nghe chuyển động của cự xà để định vị con yêu thú này.

Dương Phong ngay lập tức nhảy lùi vài bước né chiêu. Hắn năm chắc thanh kiếm trong tay, hai tai thì tập trung nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Lúc này Dương Phong không còn tâm trí nào mà tìm hiểu tại sao thần thức lại không hoạt động trong đây. Lúc này với hắn mà nói, mạng sống là quan trọng nhất.

Cự xà chăm chú nhìn Dương Phong như thể con chuột đã vào bẫy của nó. Tiếng rít trong miệng phát ra một cách đang sợ, như thể nó là chúa tể nơi đây, còn kẻ xâm nhập là con mồi được đưa tới. Phốc một phát, cả thân hình cự xà rướn tới mà đớp con mồi.

Dương Phong nghiêng người né tránh, ngay lập tức vung kiếm chém một nhát vào đầu cự xà khiến cự xà rống lên trong đau đơn. Nó bèn lùi lại mấy trượng.

Mặc dù không thể dùng thần thức để xác định cự xà, nhưng Dương Phong bị mù đã từ lâu, thính giác cùng khứu giác lại phát triển hơn người bình thường rất nhiều do luyện công pháp mà thành. Nên lúc này hắn cũng không cảm thấy áp lực. Dương Phong tỉnh táo hơn sau đòn tấn công vừa rồi, hắn lắng nghe tiếng động xung quanh, ngửi mùi máu tanh nồng nặc của Cự xà. Tất cả những gì hắn cần là chờ đợi. Chỉ cần cự xà chủ quan lao vào hắn một lần nữa, hắn sẽ không ngại mà chặt phăng cái đầu của con quái vật này.

Dường như biết ý định của Dương Phong, con mãng xà này không tấn công nữa mà lại chọn biện pháp chạy trốn. Nó không chui vào cái hang đen dưới hố trời nữa mà chọn một hướng khác, nương theo phiến gạch mà bò lên thoát ra khỏi giếng trời.