Chương 37: Gặp chuyện bất bình

Đại Anh Hùng

Chương 37: Gặp chuyện bất bình

- Các anh đừng khinh người quá đáng...

Một giọng thiếu trong trẻo vang lên trong đám người.

Sau đó lập tức có người cười lạnh một tiếng.

- Hừ, hẳn là khinh người quá đáng? Thiên Ấn thế gia xưa nay tốt xấu gì cũng được coi là một đại gia tộc ở Long môn trấn, lại đi so đo với loại tiểu nhân các ngươi sao?. Vừa rồi quanh đây mọi người đều nhìn thấy. Chính là vợ chồng các ngươi không tuân thủ quy tắc trước, nói một đằng làm một nẻo, còn dám nói Thiên thiếu Y ta khinh người?

Dương Phong tò mò, hắn là đứng xem chứ cũng không có bỏ đi. Thần thức của hắn quét sơ qua thì liền biết được hai tên này hẳn là vào Hoàng cấp sơ kì. Khoác trên người hai bộ hộ thân đắt tiền, sau lưng mỗi tên đeo một thanh đao sắc bén. Rõ ràng thân thế không hề nhỏ. Dương Phong cũng không muốn nhiều chuyện, dính vào vụ này chỉ thêm rắc rối.

Đang lúc hắn định rời đi thì thần thức của Dương Phong quét đến vật mà người con gái kia cầm trên tay, hắn lập tức khựng lại. Ngay sau đó hắn chen vào trong đám người.

Một bên là hai người nam tử này đang giằng co, bên cạnh là một thiếu niên trẻ tuổi, trông rất bảnh bao, nhưng lại toát ra một vẻ cao ngạo khiến người ta ghét vô cùng. Y chỉ đứng ve vẩy chiếc quạt rồi lệnh cho thuộc hạ đoạt đồ vật trên tay người. Đối diện ba người này là một nam một nữ cùng một đứa nhóc khoảng chừng mười tuổi. Thoạt nhìn bọn họ có vẻ giống một gia đình. Khuôn mặt người con gái kia có chút thanh tú nhưng lại tái nhợt, mà người thanh niên kia trông cũng rất ốm yếu. Càng không nói đến đứa nhóc. Đoán chừng cả ba đã nhịn đói chịu khổ không ít.

Sở dĩ Dương Phong chen vào vì trên tay người con gái kia là một đám Lưu Ly thảo to đùng, đoán chừng phải hơn mười cây.

Lưu Ly thảo là loại dược liệu chính để luyện chế ra đại bồi khí đan. Loại này hắn cầu cũng không được vì Lưu Ly thảo sinh trưởng ở nơi có nhiều linh khí. Mà nơi đây thì đào đâu ra linh khí, không hiếm mới là chuyện lạ. Lưu Ly thảo này hắn nhất định phải lấy cho bằng được. Nghĩ vậy Dương Phong lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Dương Phong chủ động đứng ra quản chuyên bao đồng.

Dương Phong thoạt nhìn rất bình thường, hơn nữa hai mắt bị mù nên liền bị ba tên kia ném cho cái ánh mắt khinh thường. Quả là một tên chán sống, muốn quản chuyện thiên hạ.

Tên thiếu niên bảnh bao lớn giọng quát:

- Nơi này không có việc của mày, cút cho tao.

Cô gái kia thấy có người muốn giúp liền vội vàng đứng ra nói:

- Gia đình tôi vốn thu nhập dược liệu làm nguồn sống, thời gian hắc hổ hoành hành, chúng tôi sống vô cùng khó khăn. Lần này may mắn hắc hổ bị tiêu diệt, lại vô tình tìm được hơn mười cây Thanh Hỏa thảo. Loại này vốn rất tốt để chữa bệnh và làm tăng tuổi thọ. Nhưng không ngờ ba người này ỷ vào gia thế lớn liền muốn thông qua ép giá để mua dược liệu của chúng tôi. Chúng tôi không muốn bán, không ngờ bọn họ lại định cưỡng đoạt.

Người nam tử bên cạnh kéo nữ tử này lại nói:

- Thu Hằng, hay là chúng ta bán cho bọn họ đi, những người này không đắc tội được đâu.

Dương Phong thu nội diễm, dùng chân nguyên phát mạnh, ha hả cười một tiếng khiến cả một góc trong rừng rung động. Chính là hắn cũng không ngờ chân nguyên nội lực của mình lại mạnh đến vậy.

- Hóa ra là cưỡng đoạt mua bán? Chẳng lẽ lại không còn đạo nghĩa phép tắc, muốn chiếm đoạt là chiếm đoạt sao, thật là không biết xấu hổ.

Anh ăn nói cho cẩn thận, chúng tôi là người của Thiên Ấn thế gia, anh phải chăng là muốn chống đối chúng tôi?

Một tên thiên ấn đệ tử thế gia vừa rồi trả lời, uy thế cũng giảm hẳn vì nhìn ra được Dương Phong cũng không phải loại dễ đối phó. Song giọng nói vẫn mang chút uy hiếp Dương Phong.

Tên thiếu niên bảnh bao kia bỗng đi ra ôm quyền nói:

- Vị bằng hữu này, chúng tôi cũng căn bản không ép uổng ai cả. Ba người này rõ ràng là vừa rồi muốn bán Lưu Ly thảo, một người trước đó ngỏ ý mua, sau đó tôi đến sau liền nói người nào trả giá cao hơn thì được. Chính là bọn họ cũng đồng ý với ý kiến này. Nhưng sau khi tôi ra giá, không ai trả giá cao hơn, thì liền là chúng tôi mua được. Sau đó bọn họ nói chúng tôi ép giá, không muốn bán, phải chăng những người này khổ quá nên đã hóa rồ, còn muốn tham lam?. Vị bằng hữu này anh nói xem công bằng một chút.

Dương Phong không tin là ba người này lại là phường tham lam đến vậy, mặt điềm tĩnh, hắn hỏi:

- Không biết các anh đã trả giá bao nhiêu tiền vậy?

- 50 tiền vàng.

Tên thiếu niên kia do dự một lúc sau cùng vẫn nói ra.

Dương Phong nghe xong trong lòng thầm chửi. Công bằng cái rắm, chỗ Lưu Ly thảo này dù cho người khác đem đi luyện thuốc thì giá cũng phải hơn ba trăm tiền vàng. Còn đối với hắn thì một ngàn vàng cũng đáng. Vậy mà tên rắm chó này lại chỉ trả có một trăm tiền vàng, chẳng khác nào vừa ăn cướp vừa kêu oan.

Dương Phong nhìn xung quanh, hết thảy mọi người đều lảng tránh. Một khoản lời thế này mà không ai muốn trả giá cao hơn, đoán chừng là e ngại Thiên Ấn thế gia. Có thể thấy được ba tên khốn này rất là càn rỡ, đoán chừng sau khi ra giá, không ai dám trả cao hơn nên mới tỏ vẻ ngang ngược như vậy.

Dương Phong cũng không có sợ Thiên Ấn thế gia, hai ngày nữa hắn rời khỏi đây rồi nên cũng chẳng phải ngại đắc tội. Dương Phong liếc mắt nhìn gia đình nghèo kia cười nhạt nói:

- Mấy người này nói không sai, quả thật hai vị đã muốn bán thì ắt hẳn người ra giá cao nhất liền được. Vì gì lại từ chối?

- Tên mù này, ngươi...

người nữ tử vừa rồi còn chút hy vọng vào Dương Phong, chỉ có điều cô không ngờ người này lại cùng một phường với những người kia, chỉ muốn lấy lòng Thiên Ấn thế gia.

Tên thiếu niên bảnh bao kia cười ha hả, vừa rồi y còn lo lắng Dương Phong sẽ gây khó dễ, thật không ngờ lại là một con chó muốn lấy lòng y.

Mọi người xung quanh nhìn đều lắc đầu, chuyện này cũng quá bình thường đi. Nhìn mãi thì cũng thành quen, ở Long môn trấn này mà chẳng may đắc tội với các thế gia thì chẳng phải tự tìm cái chết sao. Chỉ có điều mọi người đều không ngờ tới là nụ cười của ta thiếu niên kia còn chưa dứt, Dương Phong đã cầm một túi tiền hơn năm trăm tiền vàng đưa cho người nữ tử nọ rồi nói:

- Tại hạ trả năm trăm tiền vàng. Giá như vậy hẳn là cao hơn so với bọn họ. Nếu cô hài lòng thì liền đưa tôi chỗ Lưu Ly thảo kia.

Người nữ tử này ngạc nhiên vô cùng, hóa ra người thanh niên bị mù này quả nhiên bị mù thật. Tuyệt nhiên dám đắc tội với Thiên Ấn thế gia, lại còn trả giá cao như thế. Chỗ Lưu Ly thảo này giá cao nhất cũng chỉ tới một ba trăm tiền vàng mà thôi.

Thấy Dương Phong đưa túi tiền chờ đợi, người nữ tử này cũng kịp phản ứng, cô đưa Dương Phong chỗ Lưu Ly thảo rồi cảm kích nói:

- Đa tạ, đa tạ vị đại ca này, chúng tôi là rất vừa lòng.

Lúc đó tên thiếu niên bảnh bao mặt giận giữ, lập tức hạ lệnh cho hai tên còn lại xông lên chém Dương Phong.

Sắc mặc Dương Phong trầm xuống. Ngay khi đao kia vừa chém tới, hắn đã xoay người né tránh rồi nhanh như chớp, vung một chân đá hai tên Thiên Ấn thế gia kia văng mấy chục trượng. Dương Phong bắt lấy thanh đao dưới đất rồi chỉ thẳng vào mặt thanh niên bảnh bao kia khiến y lập tức đái cả ra quần.

Thấy cả ba tên này đồng thời bỏ chạy, Dương Phong cũng không có đuổi theo. Hắn không muốn muốn lấy mạng chúng, đối với hắn giết lũ cặn bã này thì giết bao nhiêu cho xuể. Hạng người này đi đâu liền cũng có thể kiếm được.