Chương 35: Không chịu thua thiệt

Đại Anh Hùng

Chương 35: Không chịu thua thiệt

Lúc này hết thảy cùng ồ lên bàn tán, những kẻ muốn bỏ trốn cũng không dám đi nữa, chân tướng sự việc lúc này đã rõ ràng, đám thường dân trúng độc nhao nhao tiến đến cầu khẩn.

- Thiếu hiệp đại ân đại đức cứu mạng, chúng tôi cũng vì nhất thời tham lam nên bị kẻ xấu xúi dục. Xin người rộng lượng mà tha thứ...

- Đúng vậy, là vị công tử này đã xúi chúng tôi, cho chúng tôi mỗi người mười đồng vàng rồi bảo chúng tôi ăn canh độc...

Mã Siêu ánh mắt như lửa đốt, y hận không thể đem cái tên mắt mù này ra chém thành trăm vạn mảnh, hoàn toàn phá hỏng hết kế hoạch của y. Đối với y, Dương Phong là một kẻ chắc chắn phải giết. Bất quá bây giờ không tiện ra tay. Y căm phẫn chỉ vào Dương Phong rồi nói:

- Các người đều là vu khống, ta có lòng tốt giúp các ngươi đòi lại công đạo, vậy mà các ngươi lại vu oan ta.

Một trong số đám dân bị trúng độc ôm lấy chân Mã Siêu mà cầu thuốc, liền lập tức bị y đạp một đạp. Mã Siêu quay người lủi mất trong sự tức giận.

Mã Siêu đi rồi lúc này Dương Phong cao giọng trấn an mọi người:

- Các vị, các vị, không cần quá sợ hãi, Trương gia y thuật cao minh không kém gì tại hạ, chỉ cần mọi người tin tưởng thì liền có thể tiến vào đan các chữa trị. Bất quá lần này phí chữa trị hơi cao một chút, năm vàng mỗi người. Vì tính mạng của các vị, hẳn các vị sẽ không chê đắt. Đồng thời cũng là trả lại một cái danh dự cùng tổn thất cho Trương gia. Các vị nào không đồng ý tùy thời đều có thể rời đi.

Cả đám dân sợ hãi nào ai dám đi, hơn nữa kiếm được một khoản năm vàng còn lại cũng đủ cho cả gia đình họ sống trong một tháng rồi. Tính mạng vẫn là chết hết, lời của vị thiếu hiệp vừa rồi hư hư thực thực, họa may đúng như vậy thì tiêu rồi. Không ai phàn nàn một lời, tất cả đều tranh nhau vào đan các.

Trương Chí Lâm lúc này đến cạnh Dương Phong vỗ vai bùm bụp, y phấn khởi nói:

- Thiệt là cảm tạ hiền đệ, đệ lại lần nữa cứu ca ca này một mạng rồi. Ta chút xíu nữa liền đem hết thảy danh dự của ông cha đổ sông đổ biển a. Thật là hổ thẹn.

Dương Phong cũng vỗ bả vai Chí Lâm rồi đáp:

- Chỉ là chút chuyện nhỏ, vẫn là không làm khó được đệ. Hơn nữa sự việc lần này cũng không tính là khó. Tên Mã Siêu này coi bộ sẽ không buông tha cho đệ a.

Lý Tĩnh gật đầu nói:

- Đúng vậy, tên này quả thật là rắm chó cũng không bằng, lại có tật thù dai. Ta xem chúng ta cũng nên đề phòng một chút. Lại nói tam đệ quả là thông minh, hơn nữa lại không chịu thua thiệt người, ta xem đám người tham lam kia cũng phải trả một chút phí tổn. Haha.

Trương Chí Lâm gật đầu nói:

- Phụ thân ta mà biết được hẳn là cười ra mặt, haha. Năm tiền vàng một lần chữa trị, quả thật là chỉ có tam đệ mới nghĩ ra được cái chiêu này.

Dương Phong thấy vẫn có điểm nghi vấn bèn hỏi:

- Đại ca, lần này tên Mã Siêu hẳn là nhắm vào Trương gia huynh nên mới cố ý làm vây?

Trương Chí Lâm lắc đầu nói:

- Không hẳn vậy, bất quá chỉ cạnh tranh trên thương trường mà thôi. Các đệ tới đây chưa lâu nên không biết, việc làm ăn buôn bán ở Long Môn trấn chủ yếu đều do ba nhà Trương, Thiên, Mã nắm giữ. Trong đấy gia tộc ta chủ yếu phát triển ở dược y đan các, đại ca ta lại là người thông minh quyết đoán hơn người, mấy tháng trước liền lấy được mối làm ăn với quan quân triều đình ở thành Tô Châu khiến cho gia tộc ta một bước liền áp đảo hai gia tộc còn lại.

- Mã gia cùng Thiên gia ắt hẳn là ganh ghét nên mới tìm cách hãm hại hạ uy thanh danh của Trương gia, may lần này có đệ. Sau lần này tạm thời chúng sẽ không dám manh động nữa. Trương gia ta không bao lâu sau liền rời về Tô Châu thành, không quản việc ở Long Môn trấn. Bọn chúng há có thể làm gì được.

Dương Phong gật đầu không phản bác. Hắn cũng nghe nói nơi này quân Kim đã nhòm ngó bấy lâu nay, chẳng mấy chốc sẽ tiến đánh. Trương gia quyết định rời về thành Tô Châu quả thật sáng suốt. Huynh trưởng của Trương Chí Lâm con người rất là quyết đoán, thật không đơn gian a. Dương Phong sực nhớ đến một điều, hắn buột miệng hỏi:

- Đại ca, ta có cảm giác như viên thuốc huynh cho ta uống có một thứ gì đó rất khác thường, giống như là có linh lực, tuyệt đối không phải do người thường luyện chế ra.

Trương Chí Lâm nhất thời kinh ngạc, y thốt lên:

- Tam đệ, sao đệ lại biết, viên thuốc mà ta cho đệ uống vốn là bảo mệnh đan dược tổ tiên truyền lại. Mỗi người con trong gia tộc chỉ được một viên mà thôi. Còn chuyện đan dược ở đâu mà có thì ta hoàn toàn mù tịt.

Dương Phong cũng không hỏi thêm, loại chuyện này hắn sẽ tìm hiểu sau.

Những ngày sau đó, Dương Phong đều ở tại phòng tu luyện. Lúc rảnh rỗi hắn thường trò chuyện với Hạ Băng, dì An cùng Ninh Lan. Nhờ có số tiền vàng mà Chí Lâm đưa cho hắn, cuộc sống cũng thoải mái hơn. Thời điểm mà hắn đưa một ngàn tiền vàng cho dì An không khỏi khiến nàng ta hoảng hốt. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ thấy một khoản tiền lớn đến vậy. Phải biết số tiền này tương đương với việc hai dì cháu đủ tiêu sài hai ba chục năm a.

Dương Phong cũng thỉnh thoảng hay ghé chỗ ông lão Tôn Tư Mạc chơi. Biết hắn thích y thuật, ông lão cũng không ngại mà truyền thụ lại hết toàn bộ vốn kiến thức của mình cho hắn. Vốn thông minh lanh lợi, lại học nhanh nhớ lâu, chẳng bao lâu thì hắn liền nắm được tám chín phần. Đến mức mà ông lão phải ngạc nhiên với cái tốc độ nắm bắt của hắn. Dương Phong cũng không học chùa, những gì hắn biết về đạo dẫn chi thuật hắn đều nói cho ông lão biết hết. Tôn Tư Mạc cũng biết một chút võ công nên Dương Phong cũng không cần chỉ nhiều, cốt là có thể dùng nội lực thay thế chân nguyên sử dụng Đạo dẫn chi thuật mà thôi. Hiệu quả có thể kém đi một chút nhưng tuyệt là một phương pháp hết sức hữu hiệu trong chữa bệnh.

Có một điều mà hắn luôn cảm thấy bực mình là cho dù đã lục lọi tìm tòi mọi thứ nhưng vẫn là không có thông tin gì đề cập đến việc mắt hắn bị mù, làm sao để chữa khỏi. Dương Phong cũng chỉ đành tạm thời cắn răng cho qua.

Ngoài thời gian đó ra thì thỉnh thoảng Lý Tĩnh cùng Trương Chí Lâm cũng hay ghé chỗ hắn chơi, ba người nói chuyện rất tâm đầu ý hợp. Nhờ chỉ điểm của Trương Chí Lâm, hiện tại Lý Tĩnh cũng đã đạt được Hoàng Cấp sơ kì. Còn Trương Chí Lâm thì vẫn tạm thời dậm chân ở Hoàng cấp hậu kì, có vẻ như việc đột phá cảnh giới là vô cùng khó khăn.

Dương Phong bỗng nhớ tới trong phiến ngọc thạch có đề cập tới một loại bồi khí đan, có thể giúp người cấp bậc luyện khí đột phá bình cảnh, gia tăng công lực. Chỉ không biết có áp dụng cho người luyện võ hay không mà thôi. Dương Phong lại nghĩ, nếu quả thực luyện ra loại đan dược này thì hắn liền có thể sử dụng, còn việc võ giả có đề thăng thực lực được hay không thì còn phải tùy vào vận số của hai người ca ca hắn vậy.

Nghĩ vậy trong lòng, hắn bèn quyết tâm học luyện đan. Theo như trong phiến đá đề cập tới, muốn luyện đan bắt buộc phải có lò luyện đan cùng đan hỏa. Thế nhưng một cái hắn đều không có. Lò luyện đan bất quá hắn có thể thuê người làm bắt trước theo miêu tả trong phiến ngọc thạch, thế nhưng đan hỏa thì hắn đi đâu kiếm ra đây. Đang vò đầu bứt tai suy nghĩ thì Hạ Băng điều khiến cái xe lăn tiến lại bên cạnh hắn. Nàng vu vơ nói:

- Phong ca, người đang suy nghĩ cái gì mà mặt âm u đáng sợ vậy, không phải lại sắp phát tác đấy chứ.