Chương 34: Vu oan giá họa

Đại Anh Hùng

Chương 34: Vu oan giá họa

Trương Chí Lâm không suy nghĩ nhiều, y liền đáp:

- Có việc gì đệ cứ nói, ca giúp được liền giúp, tuyệt không thoái thác.

- Đệ muốn mang theo dì An cùng Ninh Lan đứa bé này cùng đi Tô Châu, họ ở đây luôn bị Thiên gia dòm ngó, chỉ sợ đệ cung Lý ca đi rồi không ai lo chu toàn cho bọn họ.

Trương Chí Lâm nói:

- Được, không thành vấn đề, chỉ là một cai Thiên Ấn thế gia nho nhỏ mà cũng phách lối, chỉ giỏi bắt nạt thường dân bá tánh. Đệ yên tâm, chúng ta mang theo họ đến Tô Châu, rồi lại cho họ chút tài sản, đảm bảo cuộc sống ở Tô Châu sẽ không gặp khó khắn. Hơn nữa cũng an toàn hơn rất nhiều.

Dương Phong gật đầu không nói gì, hắn biết như vậy là tốt nhất. Hắn cũng không hề muốn bọn họ vào Trương gia sinh sống, ai biêt được sau này như thế nào. Trương Chi Lâm tốt nhưng chưa chắc Trương gia đã tốt, vẫn có khả năng cao bị ủy khuất. Thà rằng tự thân mình lo cho mình, như vậy vẫn hơn.

Bỗng nhiên lúc này một tên hộ vệ của Trương Chí Lâm chạy vô phòng bẩm báo:

- Bẩm nhị thiếu gia, dược y đan các của chúng ta bị một số tên gây chuyện, hiện đang ầm ỹ tại Long môn phường thị, thỉnh thiếu gia chủ ý?

Trương Chí Lâm đập bàn một phát rõ to, y nói:

- Đi, mau dẫn ta đi, để ta xem kẻ nào lại dám to gan như vậy?

Dương Phong cùng lý tĩnh cũng vội theo sau.

Chẳng bao lâu thì cả đám người đã đến Trương gia y dược đan các. Lúc này phía trước có một đám lâu la đang đập bàn, phá nát biển hiệu. Phía xa một thanh niên đứng nhìn, người nay là Mã đại thiếu gia Mã Siêu, trưởng tử của Mã Trí Viễn.

Trương Chí Lâm vừa thấy cảnh tượng này liền chạy lại quát to:

- Mã Siêu, ngươi thật to gan, dám ở đây làm càn?

Chỉ một vài thủ cước, Chí Lâm đã đánh lui đám thuộc hạ của Mã Siêu. Mã Siêu ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Chí Lâm nói:

- Được được, ngươi giỏi, để xem ngươi giải quyết chuyện này kiểu gì?

Mã Siêu không nói không rằng, y chỉ vào một đám dân đen đang ngồi trước cửa tiệm của Trương gia, mặt tái nhợt, tay ôm bụng khóc khổ. Trương Chí Lâm lúc này thấy lạ mới gọi một tên quản gia ở đấy lại rồi hỏi:

- Ở đây rốt cuộc là có chuyện gì, mau nói rõ ta nghe.

Tên quản nô kia run sợ, không dám chần chừ, y nói:

- Bẩm nhị thiếu, nửa ngày trước đám người này tới đây mua thuốc, rõ ràng là tình trạng trúng thực độc nhẹ, thuốc cùng đan dược của chúng ta hoàn toàn không có vấn đề, thế nhưng nửa canh giờ sau canh giờ sau lại ôm bụng đến nói đan dược của chúng ta có vấn đề. Tiểu nhân đã cho đại phu khám lại nhưng là vẫn đồng một kết quả.

Mã Siêu ở xa nghe thấy liền đắc ý nói:

- Quả là một cái gia tộc buôn gian bán lận, ngươi nói xem ta đem đập đi cái đan các này là đúng hay sai?

Trương Chí Lâm nghe vậy thì mặt mày tím tái, y cũng không biết phải xử lý tình huống này ra sao. Phải chi huynh trưởng y có mặt ở đây thì sự tình này liền một giải quyết chỉ tiếc là người anh trai này của y hiện đang trên kinh thành sắp xếp việc buôn bán. Đang lúc không biết làm sao thì Dương Phong bỗng lên tiếng hỏi:

- Có thể hay không liền cho ta khám một chút?

Dương Phong cũng không đợi Mã Siêu đồng ý mà đã bước ngay đến chỗ những người bị trúng độc. Hắn liền dùng thủ pháp, bắt chặt lấy tay của một tên mà kiểm tra. Quả nhiên là trúng độc, chỉ là độc mới trúng gần đây, hoàn toàn chưa đến một canh giờ. Dương Phong lại tiếp tục dùng thần thức rà xét xung quanh hết thảy những kẻ bị trúng độc này, xong y chắp tay nói với Trương Chí Lâm cùng mọi người:

- Đại ca, những người này quả nhiên là trúng độc.

Trương Chí Lâm sắc mặt sa sầm, ngay đến cả tam đệ của y cũng nói vậy thì y còn làm thế nào được nữa. Y nói:

- Vậy được rồi, chúng ta liền bồi thường, mỗi người mười vàng, nhiêu đó cũng quá đủ cho họ chữa trị.

Đám người bị trúng độc hết thảy đều vui mừng, đám dân xung quanh đó cũng bát nháo không thôi, làm vậy chẳng khác nào Trương gia đan dược hoàn toàn là giả, sau này còn ai dám mua nữa. Mã Siêu đứng một bên cười lạnh, ngay khi Y định bỏ đi thì Dương Phong lên tiếng:

- Ta cũng chưa có nói hết, xin hỏi các vị hay phải chăng làm ăn rất vất vả, hơn nữa lần này trúng độc còn tốn kém không ít tiền mua thuốc? Nếu thực sự như vậy ta liền có thể tăng thêm bồi thường cho các vị a.

Cả đám dân bị trúng độc nghe vậy cùng đồng thanh nói:

- Đúng vậy, chúng tôi làm nông, sống chật vật tiền kiếm không được bao nhiêu, đã bị trúng độc lại còn mua phải thuốc giả, thật là đau khổ vô cùng...

- Phải rồi, nhà tôi cũng mẹ già con thơ, kiếm ăn ba đồng ba cộc, khó khăn, lắm bữa còn nhịn đói cho qua ngày...

Đợi cả đám than vãn xong Dương Phong mới tiếp tục nói:

- Ồ, cho tại hạ hỏi vậy tại sao trong túi của các vị nhất thời cùng đều có mười tiền vàng, không phải các vị sẽ cùng đồng thanh nói đó là tiền tiết kiệm dành dụm được đó chứ?

Sắc mặt cả đám tái mét, vẫn không hiểu sao người thanh niên này lại biết trong túi họ có mười tiền vàng. Đám người xung quanh ánh mắt đều tỏ vẻ nghi ngờ với lời nói của người thanh niên mù, ngay đến cả Trương Chí Lâm và Lý Tĩnh nhất thời đều ngạc nhiên.

Dương Phong lại tiếp tục nói:

- Vừa rồi quả thật là các vị có trúng độc, độc cũng là thực độc nhưng lại mới phát tác chưa đến một canh giờ. Còn theo như ta được biết thì các vị khám cùng mua thuốc tại Trương gia là nửa ngày trước, sự tình này thật cũng quá là vô lý đi a. Theo ta thấy các vị nên cùng ta tới quan huyện sử lý sự tình làm rõ trắng đen.

Đám thường dân bị trúng độc mặt mày tối tăm, Mã Siêu bỗng nhiên quát:

- Tiểu tử ngươi rõ ràng là một tên mù ăn nói hồ đồ, không chứng cứ. Xem ra hôm nay bổn thiếu gia phải đích thân dạy ngươi một bài học.

Trương Chí Lâm quát to:

- Làm càn, Mã Siêu, ngươi đừng tưởng có gia tộc chống lưng thì ta không dám làm gì ngươi. Ngươi thử động tay động chân vào đệ đệ ta xem, đảm bảo Mã Siêu ngươi lết cũng không về nổi tới nhà.

Mã Siêu rùng mình, y năm nay đã hai mươi nhưng chỉ mới là Hoàng Cấp sơ kì, hoàn toàn không phải là đối thủ của Chí Lâm. Thấy vậy y cũng kìm lại cơn nóng giận, phát tay hừ một cái.

Dương Phong cười nhạt, loại công tử này lúc nhỏ hắn cũng thấy không ít. Lại nói tiếp:

- Các vị, tại hạ vô tri những cũng có thể đoán được một chút sự tình, nếu không sai thì hẳn các vị trúng độc đây đã khỏi hẳn từ sớm, nhưng lại tham lam nghe lời xúi dục của kẻ xấu công kích vào Trương gia. Hẳn kẻ này đã chi cho mỗi người mười tiền vàng, khiến các vị sớm trúng độc lại rồi mới đem các vị tới đây mà kiện cáo.

Mỗi một câu của Dương Phong như đánh vào tâm trí của hết thảy mọi người có mặt ở đây, ai cũng bắt đầu xì xào bán tán, trong đám thường dân trúng độc lại có kẻ muốn lập tức rời khỏi. Lúc này Dương Phong lại lớn giọng lên tiếng:

- Các vị nếu đã cảm thấy ân hận vì làm như vậy thì tùy thời đều có thể rời khỏi đây. Bất quá ta nói cho các vị hay, kẻ cho các vị tiền vàng hẳn cũng chẳng tốt lành gì, độc trong cơ thể các vị sớm sẽ giết chết các vị hòng diệt khẩu. Ngoài Trương gia đan các ra chẳng ai có thể cứu nổi các vị cả