Chương 28: Hiểu biết của Lý Tĩnh

Đại Anh Hùng

Chương 28: Hiểu biết của Lý Tĩnh

Dương Phong thấy Lý Tĩnh đồng dạng giống mình, hắn cười ha hả rồi nói:

- Được, ngươi và ta sau này cùng là bằng hữu chí cốt. Bất quá ta cũng phải nói trước, chúng ta lần này đi là nguy hiểm. Ta không chắc có thể bảo vệ được cho ngươi, thấy không được liền rút ngay lập tức, không cần lo cho ta.

Lý Tĩnh gật đầu, y nhỏ giọng nói với Dương Phong:

- Dương huynh ngươi an tâm, ta thật ra cũng từng là một thiếu gia của một gia tộc lớn, từ nhỏ cũng được học chút võ, chút ít công phu trốn chạy, ta liền là biết một ít.

Dương Phong gật đầu đồng ý, Lý Tĩnh này lai lịch quả thật cũng không đơn giản, sau này có cơ hội hắn sẽ tìm hiểu sau.

Quả thật là phải nể sức mạnh của đồng tiền, chỉ hơn một nén nhang đã có gần mười mấy người đăng kí. Đủ cho thấy mặc dù vô cùng nguy hiểm, nhưng là thù lao cao vẫn có người không tiếc tính mạng mình mà tham gia đấy.

Một tên quản binh lớn tiếng thông báo:

- Những vị nào đã đăng kí thì quay về chuẩn bị, một tiếng sau chúng ta liền tập trung trước cổng Trương gia.

Dương Phong cũng chẳng có gì chuẩn bi, ngoài một thanh đao mới được phát thì nó chỉ có mỗi một thanh kiếm nhỏ mà lần trước hắn lấy được ở trong mật thất sơn cốc. Đôi khi Dương Phong cũng tử hỏi tại sao thanh kiếm đang to đùng bỗng nhiên lại biến teo nhỏ thành một thanh trùy thủ như vậy. Trong lúc chờ đợi, không có việc gì làm, Dương Phong cũng muốn biết một chút về tình hình của trấn, hắn lên tiếng hỏi Lý Tĩnh:

- Lý Tĩnh, người có hay không là biết rất rõ về tình của Long môn trấn, có thể kể một chút cho ta hay.

Lý Tĩnh gãi gãi đầu, y chậm dãi nói:

- Ta vốn là đang trốn chạy truy sát, hai tháng trước đến Long môn trấn liền hết lộ phí, đành phải ở tạm nơi đây kiếm chút việc làm rồi tính. Long Môn trấn thật ra ta cũng biết chút ít.

Đoạn y nhỏ giọng lại rồi bắt đầu kể:

- Long môn trấn nghe nói có ba gia tộc lớn là Trương gia, Thiên gia và Mã gia. Ba nhà này luôn là rất ganh ghét nhau. Cạnh tranh buôn bán luôn là rất khóc liệt, chỉ là dạo này hết thảy đều ngừng xung đột vì nghe nói Kim quân đang tập trung binh lực, chuẩn bị tấn công Triệu Quốc chúng ta. Người dân trong trấn cũng đã tìm cách rời đến thành Tô Châu. Nơi đấy có nhiều quan binh trấn thủ, hơn nữa tường thành cũng rất cao và vũng chắc, khó công phá. Ta dự định là kiếm một chút tiền rồi cùng Dì An trốn đến Tô Châu.

Thấy Dương Phong chăm chú nghe, y lại tiếp tục kể:

- Lần này Trương gia tổ chức đi săn hắc hổ ta đoán không sai thì hẳn là Nhị thiếu gia của Trương gia Trương Chí Lâm. Nghe nói người này võ công cao cường, đã vào Hoàng cấp hậu kì.

Dương Phong ngạc nhiên, hắn vốn ở Vân gia nên cũng biết rõ một cái Hoàng Cấp bất quá cũng chỉ tính là bình thường thôi. Sao có thể xem là cao thủ. Dương Phong bèn hỏi:

- Hoàng Cấp không lẽ khó đạt đến vậy sao, hơn nữa lần này đi săn hắc hổ chẳng lẽ tên Trương thiếu gia đó lại không đem theo Địa Cấp cường giả bảo hộ?

Lý Tĩnh bịt miệng, y tí nữa thì nhịn không được mà cười phá lên, Y nói:

- Dương huynh đệ à, bộ ngươi tưởng võ giả lên địa cấp dễ vậy sao?. Theo ta biết thì người bình thường đạt đến Kim cấp cũng cần ba đến năm năm, từ Kim cấp đến Hoàng cấp cũng cần năm đến bảy năm, từ Hoàng cấp đến Huyền cấp lại cần bảy năm đến mười năm. Ngươi nói xem, cho dù là thiên tài thì cũng cần ít nhất mười ba năm luyện võ mới có thể đạt đến Huyền cấp. Đoán chừng ngươi tư chất thông minh trác tuyệt, luyện võ từ nhỏ thì ít nhất phải hơn hai mươi tuổi mới có thể đạt đến Huyền cấp, còn muốn đến địa cấp thì phải hơn ba mươi tuổi.

- Cái đó là còn tùy cơ duyên mỗi người. Có khi gặp bình cảnh, muốn phá vỡ cảnh giới cần thời gian rất lâu. Như gia tộc ta trước kia bất quá cả gia tộc cũng chỉ có ba trưởng lão ngũ tuần đạt Địa cấp sơ kì. Một cái gia tộc lớn ở Long môn trấn sao có thể so sánh được với các đại gia tộc ở Kinh thành. Lần này đi săn hắc hổ tối đa cũng chỉ có huyền cấp mà thôi.

Dương Phong nghe mà trong lòng hít hà, nói vậy chẳng phải Vân gia từng là một đại gia tộc rất chi hùng mạnh đó sao. Vậy mà nói diệt liền bị diệt. Xem ra thảm án Vân gia bảy năm trước tuyệt không đơn giản. Hắn trong đầu cũng mang máng hình dung được tình thế của chính mình. Tuyệt đối không được lộ rõ thân phận, một khi lọt đến tai đám hắc y nhân năm xưa, chỉ có con đường chết.

Thấy Dương Phong không nói gì, Lý Tĩnh bèn lên tiếng hỏi:

- Dương huynh đệ, ta thấy người cũng học võ công, không biết đã đến cảnh giới nào?

Dương Phong ngớ người, chính hắn cũng không biết phải trả lời làm sao cho ổn thỏa. Cái hắn luyện tuyệt không phải võ học mà là tu chân công pháp. Chỉ là không biết tu chân luyện khí sơ kì tầng hai thì so với võ học ở mức độ nào. Nó gượng cười trả lời:

- Ta thật ra cũng chỉ có vài món mèo cào, đoán chừng mới chỉ là Kim cấp. Haha.

Lý Tĩnh cũng cười ha hả, y nói:

- Thật khéo trùng hợp, ta trước do lười biếng luyện tập nên cũng chỉ đạt đến Kim cấp hậu kì, còn xa xa mới đột phá Hoàng cấp. Nhưng ta lại biết một vài pháp kĩ phòng thân, tùy thời đều có thể chạy trốn.

Dương Phong ngạc nhiên hỏi:

- Pháp kĩ? Phải hay không là mấy chiêu thức võ công?

Lỹ Tĩnh bèn giải thích:

- Đúng vậy, ngươi có nội công mà không có pháp kĩ thì cũng vô dụng, vỉ như cầm đao kiếm lại không có chiêu thức thì làm sao mà đả thương đối phương?. Nói nôm na thì pháp kĩ là tuyệt học võ công, chiêu thức các loại a.

Dương Phong lúc này bỗng hiểu ra nhiều thứ. Ví như Đạo dẫn chi thuật hẳn cũng tính là một pháp kĩ. Tuy đã luyện khí tầng hai nhưng vẫn chưa có một kĩ năng nào phòng thân, Dương Phong tự nhủ, sau này có thời gian liền tìm vài pháp kĩ phụ hợp có trong phiến thạch học tập phòng thân.

Cả hai đang miên man nói chuyện thì cũng nhận ra người đến đã đông đủ. Một toán đệ tử trong Trương gia phủ liền xuất hiện, người thanh niên mặc bạch y, dáng người thanh tao nho nhã đi giữa, đoán trừng hẳn là Trương nhị thiếu gia Trương Chí Lâm. Y sau lưng đeo một thanh kiếm khá là đẹp, chuôi kiếm được khảm rất nhiều viên ngọc quý. Quả đúng là nhìn tiêu soái vô cùng.

Y đứng trước tất cả những người tham gia săn hắc hổ lần này rồi giõng giạc nói:

- Tại hạ là Trương Chí Lâm, ta nghe nói hắc hổ làm càn trên vùng núi Vũ Di, sát hại vô số thường dân bá tánh, ảnh hưởng đến người dân ở Long Môn trấn. Hôm nay ta quyết định diệt trừ con ác thú này. Mọi người có can đảm theo ta liền đều có thưởng. Ai bây giờ sợ hãi thì liền có thể rút lui, ta tuyệt không gây khó khăn. Nhưng nếu trong lúc ác chiến mà bỏ chạy thì đừng trách ta không khách khí.

Nghe đến đây một số bắt đầu tỏ ra sợ hãi, chung quy trong đầu ai cũng đều nghĩ như Dương Phong và Lý Tĩnh, nếu đối đầu không lại liền bỏ chạy, cũng không mất mát cái gì. Dương Phong cùng Lý Tĩnh hai kẻ đều gan to bằng trời, há có thể vì một lời nói mà lung lay ý chí. Sau cùng thấy có vài người đã rút lui, Trương Chí Lâm lại lớn tiếng nói:

- Mỗi người theo ta đều đã được phát một thanh đao tốt. Nếu hôm nay hạ sát được con ác thú, thì ngoài hai đồng tiền vàng, mỗi người đều được thưởng thêm mười đồng tiền vàng nữa. Nếu mọi người không có ý kiến gì nữa chúng ta liền xuất phát.

Chờ tất cả mọi người lên ngựa, Trương Chí Lâm lúc này mới hô to:

-Xuất phát