Chương 30: Anh hùng hạ sát mãnh hổ

Đại Anh Hùng

Chương 30: Anh hùng hạ sát mãnh hổ

Lúc này chỉ còn lại duy nhất ba người là Dương Phong, Lý Tĩnh và Trương Chí Lâm. Tất cả đều không hẹn mà cùng chạy một lúc ba hướng khác nhau ngay khi hai tên Huyền cấp bị hắc hổ giết chết. Rõ ràng cả ba đều nhận thức được rằng tuyệt không có khả năng giết con ác thú này, biện pháp duy nhất bây giờ là chạy.

Dương Phong miệng mang vết thương cũng phải cười khổ, đúng là mạng sống của bản thân vẫn là trên hết, thế nhưng là hắn cũng cố tình tạo cơ hội cho hai người kia rồi. Hắn tin rằng bằng vào chân nguyên dồi dào và sức mạnh của Luyện khí tầng hai, hắn đủ khả năng để chạy thoát. Chính vì vậy mà Dương Phong lúc xuất phát có chậm hơn một chút, chủ yếu vẫn là dụ con ác thú chạy theo mình.

Đáng tiếc là Dương Phong hoàn toàn sai lầm, cho dù Dương Phong là người chạy trước hắc hổ cũng sẽ đuổi theo y, bời vì chính mùi máu trên cơ thể Dương Phong như kim chỉ đường cho con ác thú. Một điều hoàn toàn sai lầm nữa là tốc độ của con ác thú cũng rất nhanh. Chỉ thoáng một lúc nó đã đuổi tới sau lưng Dương Phong.

Dương Phong lúc này cũng không chạy nổi nữa, hắn chỉ có thể xoay người mà đối mặt với con ác thú. Hắc hổ giường như cũng không vội vàng, nó nhìn chằm chằm vào Dương Phong, lượn qua lượn lại rồi gầm lên một tiếng. Mùi hôi thối từ miệng của ác thú càng làm Dương Phong sởn tóc gáy hơn. Hắn nắm chắc thanh đoản kiếm trong tay, tập trung hết toàn bộ tâm trí vào thần thức. Từng chuyển động của cả hai bên đều bị đối phương nắm bắt. Con hắc hổ nằm rạp xuống đất, không cử động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương như đang muốn chơi trò mèo vờn chuột. Chỉ cần Dương Phong bỏ chạy nó liền lao tới tóm gọn, nhai cả sương.

Dương Phong cảm nhận được điều này, hắn cũng không có ý định chạy, tư thế đứng yên bất động, tập trung toàn bộ tinh thần vào đối phương. Chỉ cần một sơ xảy liền lập tức hắn mất cái mạng nhỏ này.

Tiếng gió thổi nhẹ nhàng khiến hàng trúc lung lay theo gió, hai bên vẫn bất động. Hắc hổ bắt đầu cảm thấy khó chịu, con mồi của nó cứ đứng im như vậy thật khiến nó mất kiên nhẫn. Chỉ trong vòng một hơi thở, nó quyết định chấm dứt trò chơi này. Cả người hắc hổ vọt lao lên như nhanh như tia chớp, hai chân trước của nó vồ lấy Dương Phong như thể Dương Phong chỉ là một con chuột sợ hãi nằm chờ chết.

Ngay lúc mãnh hổ phóng tới, Dương Phong đã cảm nhận được rõ ràng từng chuyển động của ác thú, hắn lấy hết sức bình sinh, chân đạp vào tảng đá sau lưng, tung người bay lên trên không trung lộn nhào một vòng hạ trên lưng ác thú. Dương Phong tranh thủ cơ hội nắm chặt lấy bộ lông của hắc hổ mà giữ thăng bằng, hắn dùng một tay còn lại đâm liên tục vào người hắc hổ. Hắc hổ gào lên trong đau đớn, nó giẫy dụa, cố gắng hất văng Dương Phong sang một bên nhưng không thành.

Dương Phong thừa biết ý định của nó, hắn càng dốc sức đâm nhiều nhát hơn, còn một tay kia thì kiên quyết nắm chặt lấy lông ác thú. Nhìn từ xa thật giống một người đang cưỡi trên một con mãnh hổ, vô cùng oai phong lẫm liệt. Chỉ có Dương Phong và ác thú biết một trận kịch chiến đang xảy ra. Nó giẫy dụa, cố gắng bật Dương Phong ra ngoài như một con ngựa hoang chưa thuần hóa. Điều kì lạ khiến Dương Phong bất ngờ là từng nhát kiếm đâm vào ngọt sớt, rõ ràng là độ bén của thanh đoản kiếm này vượt xa xa các vũ khí khác. Hơn thế nữa thanh bảo kiếm tựa hồ như đang hút máu của con hắc hổ, từng dòng hắc huyết của con ác thú bị hút vào viên ngọc màu đên trên chuôi kiếm.

Như cảm thấy bất ổn, sinh lực càng ngày càng yếu đi, con hắc hổ liền đổi tư thế, nó lăn ra hòng đè bẹp Dương Phong hay chí ít cũng khiến đối phương phải thả nó ra. Dương Phong tinh thần tập trung cao độ, liền nhận ra ngay ý định của nó, hắn ngay thời điểm ác thú lăn mình liền lập tức đạp không mà bay ra ngoài.

Hắc hổ cựa mình bật dậy, một lần nữa nó lại đối mặt với Dương Phong. Thời khắc này cả hai đều có thể bỏ đi. Dương Phong tuy thể lực vẫn còn nhưng không hoàn toàn có thể hạ sát được con ác thú này. Hắc hổ cũng vậy, nó dính nhiều vết thương trên người, lại còn bị bảo kiếm hút máu. Rõ ràng là không thể đuổi theo Dương Phong. Thế nhưng cả hai vẫn bất động, không kẻ nào chịu nhịn kẻ nào, tất cả ý nghĩ trong đầu lúc này là làm thế nào để hạ sát đối phương một cách chắc ăn nhất.

Đang tập trung tinh thần thì bỗng Dương Phong cảm nhận được thanh kiếm trong tay giường như dài ra thêm bốn năm tấc. Dương Phong cả mừng, thật không ngờ trong lúc này thanh kiếm lại biến hóa lớn như vậy. Đoán chắc là do tác dụng của hắc hổ huyết. Thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Hắc hổ đưa chân trước vồ nhử Dương Phong, nhưng hắn vẫn bất động. Động tác của hắc hổ đã chậm đi rất nhiều, vết thương thì không ngừng rỉ máu. Đó chính là điều mà Dương Phong đợi, một khi hai bên đều bị thương, bên nào vết thương nặng hơn thì càng bất lợi về dài hơn. Hắc hổ cũng biết điều này, nó một lần nữa lại lấy hết sức bình sinh mà phóng tới. Một tay vồ Dương Phong, tay còn lại chờ đợi Dương Phong bay lên liền vồ phát nữa, Dương Phong ắt phải chết.

Thế nhưng Dương Phong đâu có dại, bổn cũ là không xài đến lần thứ hai. Dương Phong cũng dùng hết sức mình mà phóng tới, hắn vừa né móng vuốt của ác thú, một tay vung kiếm nhắm ngay đôi mắt mà chém tới. Hắc hổ không ngờ Dương Phong lại lao thẳng tới mình như vậy, nó vội vung tay còn lại tát tới Dương Phong, chỉ tiếc là tát sượt nhẹ qua chứ không thể cản phá được.

Chỉ nghe "Phụt" một tiếng, hắc hổ liền bị Dương Phong chém mù hai mắt. Cơ thể đồ sộ của hắc hổ lao tới liền đập Dương Phong khiến hắn văng xa hơn mười trượng rồi thổ huyết. Hắc báo gầm lên trong đau đớn, nó lùi lại vài bước rồi lại vồ lấy Dương Phong một cách điên cuồng mặc cho không thấy Dương Phong ở đâu. Thứ duy nhất giúp nó lúc này là khứu giác. Dương Phong sao không biết điều này, trong lúc Hắc hổ đang lùi xa định thần lại, Dương Phong bèn cởi chiếc áo đẫm máu của mình ném qua một bên cánh xa vài trượng, sau đó lại cầm trên tay một tảng đá nhỏ.

Cả hai đứng im chờ đợi, chắc chắn là Hắc hổ đã mù hẳn hai mất rồi, Dương Phong lúc này mới ném mạnh tảng đá nhỏ về phía chiếc áo. Quả nhiên là hắc hổ lập tức lao lên vồ vào vị trí ấy. Chớp thời cơ ngàn năm có một, Dương Phong phi thân lên cao chém mạnh một kiếm ngay giữa ấn đường hắc hổ. Máu phụt lên tóe tung, ác thú gào rú lên một tiếng thật thê thảm vang vọng khắp ngọn núi Vũ Di sau đó gục xuống mặt đất mà chết.

Dương Phong lúc này thở phào nhẹ nhõm, trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ duy nhất. "Cuối cùng cũng chiến thắng". Tại trên người hắn khắp nơi đều là vết thương, mất máu quá nhiều, Dương Phong gục xuống bất tỉnh nhân sự.

Trước đó không lâu, phía dưới chân núi lúc này có hai hán tử chạy bán sống bán chết ra khỏi khu rừng. Lý Tĩnh cùng Chí Lâm đồng cảnh ngộ, vừa nhìn thấy nhau cả hai liền thốt lên câu:

- Là ngươi?

Lý Tĩnh lúc chạy trốn cũng hiểu ý tứ của Dương Phong, trên đường đi y cố gắng chậm lại một chút đợi Dương Phong nhưng mãi cũng không thấy đâu. Vừa hay thấy Chí Lâm, hắn bột miệng hỏi:

- Ngươi có thấy người anh em của ta đâu không?