Chương 31: Lá gan không nhỏ

Đại Anh Hùng

Chương 31: Lá gan không nhỏ

Chí Lâm vừa thoát khỏi cái chết, bây giờ y mới kịp hoàn hồn. Nghe đối phương hỏi vậy, y mới sực nhớ ra vừa rồi hắc hổ không đuổi theo mình. Chắc hẳn là cái tên mắt mù kia đã phải chịu chết cứu hắn một mạng. Trương Chí Lâm bèn nói:

- Ta vừa rồi cũng lo chạy thục mạng, không dám quay đầu lại nhìn. Đa tạ bằng hữu của ngươi đã cứu ta một mạng. Bất quá chúng ta cũng nên rời khỏi đây ngay lập tức. Ai biết con ác thú kia có xông ra tận ngoài này hay không.

Lý Tĩnh thở dài một tiếng, hắn vốn dĩ đi cùng Dương Phong, Dương Phong tại nãy lại cứu hắn một mạng. Nếu hắn bỏ đi như thế này thì thật không còn chút mặt mũi nào về gặp mặt Hạ Băng cùng mọi người. Không được, có chết cũng phải đưa cái tên kia ra ngoài. Lý Tĩnh quay sang Trương Chí Lâm rồi nói:

- Ta với hắn là bằng hữu tốt, nay bỏ hắn lại một mình như vậy không chút cam tâm. Hắn vừa rồi cũng cứu ngươi một mạng, ngươi có hay không cùng ta quay lại kiếm hắn. Nếu quả thực hắn chết rồi thì ta cũng phải tìm thấy xác. Bằng không ta không còn mặt mũi nào mà về gặp gia quyến hắn nữa.

Chí Lâm cả kinh, Y liền chửi:

- Mi có bị điên không?. Lỡ như gặp phải con hắc hổ vừa rồi thì có đem theo ba bốn chục người cũng chết hết chứ đừng nói đến hai người.

Lý Tĩnh lạnh giọng nói:

- Ta biết là nguy hiểm, nhưng vẫn phải đi một chuyến. Trương thiếu gia, nếu là ngươi sợ hãi thì liền rời đi, ta cũng không có cấm cản. Dù gì ta và hắn cũng chỉ vì đồng tiền mà đi cùng ngươi. Đến đây hợp đồng liền chấm dứt a.

Trương Chí Lâm mặt đỏ bừng, nói như vậy chắc khác nào chửi xéo vào mặt hắn, nói rằng hắn gan bằng con thỏ. Tử nhỏ trong gia tộc y vốn được xem là phường háo thắng, vô cùng lì lợm và gan dạ. Thứ trò nguy hiểm nào y cũng muốn chơi muốn thử. Chỉ là thử món thịt hắc hổ này coi bộ hơi quá với sức y. Trương Chí Lâm suy nghĩ một hồi, y bỗng hỏi:

- Ngươi làm sao biết được người bạn kia của ngươi phải hay không đã bị ăn thịt, chúng ta đi vào đấy chưa chắc đã tìm thấy hắn, có khi lại còn bỏ mạng. Theo ta thấy hay là chúng ta cứ đợi ở đây một lúc, biết đâu hắn còn sống liền sẽ tới.

Lý Tĩnh vốn cũng thông minh, hắn sao lại không hiểu ý của Trương Chí Lâm. Y cố tình gộp cả hắn vào phần là vì không có mặt mũi nào rời khỏi nơi đây một mình. Trương Chí Lâm trước nay luôn cao cao tại thượng, chuyện bỏ về lần này mà lọt vào tai kẻ khác tuyệt đối sẽ trở thành trò cười cho hai thế gia còn lại. Lý Tĩnh cũng không thèm vạch mặt, hắn dứt khoát nói:

- Ta có linh cảm như vậy, người như Dương Phong tuyệt đối không thể nào chết dễ dàng như thế được.

Nói rồi y liền xoay người hướng về núi Vũ Di mà phóng tới. Chỉ là mới đi được vài bước thì bỗng nghe từ trong núi tiếng gầm vang to vọng bốn phía rồi tắt hẳn. Lý Tĩnh cả kinh, thần hồn toán loạn, thanh đao trong tay cũng run bần bật. Trương Chí Lâm đột nhiên lại phóng tới, giọng diễu cợt nói:

- Đi thôi, ta nãy thấy ngươi còn to mồm lắm mà, sao bây giờ lại sợ mất mật ra thế kia.

Lý Tĩnh lau mồ hôi trên chán, không ai rủ ai, cả hai cùng tiến về phía trước.

Những vết tích chiến đấu trong rừng vẫn còn rõ mồn một cho dù lúc này mặt trời đã dần khuất núi. Ánh chiều tà phảng phất xuyên qua từng kẽ lá soi chiếu xác người ngổn ngang cùng mùi máu tanh nồng nặc. Mỗi một cơn gió thổi qua liền đem theo cảm giác rùng rợn, tựa như cái chết đang đến gần.

Lý Tĩnh cùng Trương Chí Lâm lần mò trong sự sợ hãi, lựa theo vết chân của hắc hổ mà tiến tới. Chẳng bao lâu thì cả hai phải bàng hoàng với cảnh tượng khó tin vô cùng. Phía xa gần một tảng đá lớn, hắc hổ thân cao hơn một trượng nằm im bất động, phủ phục trên mặt đất. Một thanh kiếm nửa trắng nửa đen cắm ngay giữa ấn đường của nó khiến máu chảy thành dòng thẳng xuống nơi thấp hơn. Ngay miệng hắc hổ có một thiếu niên đang gục dưới đất, toàn thân y máu me be bét, vết thương khắp nơi. Người này không ai khác chính là Dương Phong.

Lý Tĩnh cùng Trương Chí Lâm liền ngay lập tức vọt đến Dương Phong bên người. Lỹ Tĩnh lay Dương Phong dậy nhưng hoàn toàn không thấy y trả lời, liền lập tức đoán ra Dương Phong bị thương rất nặng. Y bèn xé áo băng bó vết thương. Trương Chi Lâm thì cầm đao kiểm tra xung quanh động tĩnh. Hết thảy đều vô cùng cảnh giác, ai biết được còn con hắc hổ nào hay không.

Một lúc sau Lý Tĩnh nói với Chí Lâm:

- Ngươi xem, chúng ta bây giờ phải làm thế nào?. Bằng hữu của ta bị thương quá nặng, chỉ sợ không trụ nổi qua đêm nay.

Trương Chí Lâm gật đầu, y liền móc trong túi áo một bình sứ nhỏ rồi đổ ra một viên thuốc. Y nói:

- Đây là thuốc trị thương gia truyền của Trương gia chúng ta. Ta chỉ có một viên này duy nhất cơ hội, sống được hay không phải xem vận khí của hắn.

Lý Tĩnh liền lập tức bỏ vào miệng rồi đặt Dương Phong sang một bên nằm nghỉ. Gật đầu với Chí Lâm một cái, trong lòng hắn cũng yên tâm hơn nhiều. Trương Chí Lâm quả thật cũng là một kẻ đáng kết giao. Ngoài cái gan to ra y cũng khá rộng rãi và thẳng thắn. Nếu thật sự Trương Chí Lâm ham danh tiếng lợi ích, y có lẽ đã ra tay hạ thủ Lý Tĩnh cùng Dương Phong rồi. Không cần phải mất công đem thuốc gia truyền cho Dương Phong trị thương. Nghĩ vậy Lý Tĩnh bèn nói:

- Trương thiếu gia quả thật rộng lượng, ta đã hiểu lầm ngươi rồi. Người đại nhân đại lượng, đừng so lòng dạ tiểu nhân. Ta đây xin thay người bằng hữu này đa tạ ơn cứu mạng.

Trương Chí Lâm khua tay dứt khoát nói:

- Không cần phải cảm tạ, bình sinh ta tính tình ngông cuồng tự cao tự đại nhưng lại rất thích kết giao với những anh hùng hào hiệp trượng nghĩa. Ngươi có thể vì bằng hữu mà không ngại nguy hiểm, cũng được xem là một hảo hán. Càng không phải nói đến Dương Phong, vị bằng hữu này của ngươi, y chẳng những cứu chúng ta mạng hai, hơn thế nữa lại một mình hạ sát được ác hổ núi Vũ Di. Ta là chân thành một lòng ngưỡng mộ, nguyện ý kết giao làm bằng hữu.

Lý Tĩnh tâm tình vui vẻ, y nói:

- Trương huynh cũng là người có lá gan lớn, lại tính tình thẳng thắn, Lý Tĩnh ta cũng rất khâm phục. Chi bằng ngay núi Vũ Di này chúng ta ba người kết giao làm huynh đệ. Ngươi thấy thế nào?

Trương Chí Lâm cười ha hả, dứt khoát nói:

- Được, đợi người anh em này tỉnh lại chúng ta liền kết giao huynh đệ. Một lời đã định.

Dương Phong sau khi được Lý Tĩnh cho uống thuốc thì bỗng nhiên cảm thấy chân nguyên của mình hồi phục một cách đáng kinh ngạc. Thuốc vừa vào miệng liền tan ngay lập tức, hóa thành một luồng khí nóng chạy khắp toàn thân, tự động chữa trị các vết thương. Chẳng bao lâu thì Dương Phong dần tỉnh lại, hắn cố gắng cử động nhưng toàn thân tê dại, đau nhức khắp nơi. Chỉ đành cố gắng phóng thần thức rò xét xung quanh. Điều hắn không ngờ tới là toàn thân hắn đều được băng bó, không xa là hai hán tử đang ngồi cạnh đống lửa nói chuyện.

Lý Tĩnh cùng Chí Lâm thấy Dương Phong cử động thì liền chạy tới bên giọng gấp gáp nói:

- Dương huynh, người đã tỉnh?. Thật là may mắn quá đi a.