Chương 32: Kết bái huynh đệ

Đại Anh Hùng

Chương 32: Kết bái huynh đệ

Dương Phong lúc này thần trí đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn thật không ngờ hai người này còn có gan lớn dám quay lại nơi đây. Hắn bột miệng hỏi:

- Hai người chẳng phải đã chạy thoát rồi, sao còn quay lại?

Lý Tĩnh bèn kể:

- Ta vốn dĩ cùng Trương thiếu gia đã chạy thoát xuống dưới chân núi, đợi mãi vẫn không thấy ngươi, chúng ta liền quay lại tìm kiếm. Vừa hay thì đến nơi này, lúc ấy ngươi vết thương rất nặng, ta cũng vô phương cứu chữa. May mắn Trương huynh đây đem thuốc trị thương gia truyền cho ngươi uống nên cứu được một mạng.

Dương Phong nghe kể liền cả kinh, không nghĩ tới hai tên điên này lại quay lại vì hắn. Lý Tĩnh thì cũng thôi, hắn với y là bằng hữu, y quay lại thì xem như hắn kết giao không có nhầm người a. Thế nhưng không ngờ tới là Trương thiếu gia cũng quay lại, hơn nữa con cho hắn thuốc trị thương tốt như vậy. Dương Phong chắp tay cảm tạ nói:

- Đa tạ hai vị, nếu không có hai người chắc ta không qua nổi đêm nay.

Trương Chí Lâm gật đầu cười nói:

- Huynh đệ không cần khách sáo, ngươi cứu ta, ta cứu người hẳn là cũng nên a. Ngươi một mình hạ sát hắc hổ, cũng tính ra là một tên điên. Hai người bọn ta không sợ chết dám quay lại kiếm ngươi, cũng chính là hai tên điên. Hôm nay ba tên điên chúng ta tại đây tâm đầu ý hợp, người có hay không bằng lòng cắt máu ăn thề, kết làm huynh đệ.

Người có thể vì mình mạo hiểm tính mạng quay lại, tuyệt đối đáng quý. Dương Phong dứt khoát gật đầu. Hắn nói:

- Được, hôm nay được cùng hai người kết làm huynh đệ, đó là hạnh ngộ của Dương Phong này.

Trương Chí Lâm cười ha hả, giọng vui mừng nói:

- Hào sảng, hôm nay chúng ta lấy máu của hắc hổ thay rượu.

Y lấy một cái chén nhỏ từ trong túi hành trang của mình rồi hứng lấy huyết hổ. Sau đó cả ba người cùng quỳ ở một bãi trống gần đó làm nghi lễ kết bái.

Trương Chí Lâm dùng đoản kiếm rạch trên tay một ít máu rồi dõng dạc nói:

- Trương Chí Lâm ta hôm nay nguyện cùng Dương Phong và Lý Tĩnh kết bái huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày. Mong trời đất chứng giám.

Dương Phong cùng Lý Tĩnh đều đồng thời làm theo. Sau khi tuyên thệ, cả ba lần lượt uống bát máu hắc hổ sau đó cười ha hả làm trấn động cả khu rừng.

Trương Chí Lâm lên tiếng nói:

- Chúng ta nay đã là huynh đệ, ta năm nay vừa tròn hai mươi.

Lý Tĩnh chắp tay cười rồi nói:

- Lý Tĩnh ta mười bảy, vẫn là thỉnh huynh tiếng đại ca.

Dương Phong gãi đầu cười cười nói:

- Đại ca, nhị ca. Người tiểu đệ này mới mười năm. Ha ha.

Ba người nói chuyện vui vẻ cho tới gần sáng. Dương Phong kể lại toàn bộ sự việc cùng trận đánh với hắc hổ cho Lý Tĩnh cùng Chí Lâm nghe khiến cả hai không khỏi bàng hoàng hồi hộp. Dương Phong cũng tự ý thức được thực lực mình còn yếu. Trận này hết thảy đều bằng vào hắn ý chí sắt đá cùng một phần may mắn, nếu không cái mạng nhỏ này e rằng phải để lại nơi rừng rú này.

Lý Tĩnh bỗng nhiên hỏi:

- Đại ca, tam đệ, hai người nói xem chúng ta bây giờ phải làm gì?

Trương Chí Lâm đáp:

- Chúng ta trước hết lột lấy da, nanh kiếm của hắc hổ làm bằng chứng cho mọi người biết rằng tam đệ của chúng ta là anh hùng cái thế. Hơn nữa da cùng răng của hắc hổ tuyệt đối là đồ đáng giá ngàn vàng khó cầu a.

Dương Phong vội khua tay lên tiếng:

- Đại ca, nhị ca, chuyện tiểu đệ diệt hắc hổ có thể hay không đừng đề cập đến đệ. Không giấu gì hai huynh, đệ vốn xuất thân là tiểu nô của Vân gia ở thành Hoàng An. Năm ấy may mắn mà thoát được một cái mạng. Nếu chẳng may một trong số đám hắc y nhân năm đó nhận ra đệ thì đệ chết chắc. Vẫn là cẩn thận thì hơn.

Trương Chí Lâm cùng Lý Tĩnh kinh ngạc hô to:

- Đệ là người cuối cùng sống sót sau thảm án Vân gia bảy năm về trước?

Dương Phong gật đầu xong lại nói:

- Không phải chỉ mình đệ, Hạ Băng chính là thiên kim tiểu thư của Vân gia. Vốn là đệ định ở lại trấn kiếm chút tiền sau đó liền đưa nàng về Dương Châu đoàn tụ với gia đình.

Trương Chí Lâm gật đầu, vỗ ngực tự tin nói:

- Đệ yên tâm, chúng ta sau này là người một nhà, chuyện của đệ cũng là chuyện của ta. Chút lộ phí đi thành Dương Châu ta liền có thể lo được. Bất quá bây giờ đi thành Dương Châu không phải dễ, mọi cửa ai đều bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, hơn nữa khả năng bại lộ cũng rất cao. Ta thấy trước hết đệ cứ tạm trị thương ở đây một thời gian, sau đó tính toán kĩ rồi liền đi cũng không muộn.

Dương Phong gật đầu, hắn cũng tính vậy. Một mình hắn còn có thể lựa thời mà trốn tránh, mang theo Hạ Băng mà bị bại lộ thì tuyệt không có khả năng chạy trốn khỏi sự truy sát. Nghĩ vậy hắn bèn chắp tay nói:

- Vậy tiểu đệ xin đa tạ đại ca.

Trương Chí Lâm võ vai Dương Phong rồi đáp:

- Đệ không cần khách sáo, đều là người một nhà, sau này có khó khăn gì cứ nói với ca.

Sau khi lấy những thứ cần thiết từ hắc hổ, cả ba liền lên đường trở về Long môn trấn.

Dương Phong trên đường đi vừa ngắm thanh bảo kiếm vừa ngẫm nghĩ: "Đợt này quả thật thu hoạch không nhỏ. Tuy xém chút bỏ mạng nhưng chuyến đi lần này hắn lại phát hiện ra bảo kiếm của mình thật không hề đơn giản. Ngoại trừ sắc bén vô cùng thì nó còn có khả năng hút máu hắc hổ rồi tự mình phát triển biến thành một thanh kiếm dài nhọn. Sau này có thời gian hắn sẽ tìm hiểu từ từ.

Ngoài ra trên đường đi còn thấy một số loại linh thảo có khắc trong phiến đá ngọc thạch. Dương Phong định hái chúng nhưng lại nghĩ tới mình chưa hề biết cái gì là luyện đan nên đành bỏ qua. Có cơ hội liền tới sau, tin rằng kẻ không biết sẽ không động đến chúng.

Tối hôm đấy Hạ Băng làm một mâm cơm nhỏ, tuy thức ăn không có nhiều nhưng hết thảy đều là tự tay nàng làm. Trời đã mờ tối vẫn là không thấy bóng dáng Dương Phong, Hạ Băng thất vọng, nàng tựa mình vào góc tường mà chờ đợi. Từ hồi nào đến giờ Dương Phong luôn luôn ở bên nàng, đột nhiên không có hắn ở bên cạnh, Hạ Băng cảm thấy vô cùng trống vắng. Chính là nàng cũng không hiểu cảm giác này là gì, phải chăng đó là yêu?. Mang theo tâm tình này, Hạ Băng ngủ quên lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, Dương Phong về đến nơi thì thấy Hạ Băng vẫn đang giựa vào góc tường mà ngủ. Bên cạnh nàng còn một bàn cơm bày sẵn chưa đụng đến, rõ ràng là Hạ Băng cả đêm qua đã đợi hắn về. Vết thương của Dương Phong giờ đã đỡ hơn nhiều, phải công nhận thuốc của Trương Chi Lâm quả thật rất thần kì. Hắn còn mơ hồ cảm giác được có một chút linh khí trong đó, có cơ hội phải hỏi về vấn đề này mới được.

Dương Phong ngồi xuống cạnh Hạ Băng, hắn để nàng tựa vào bờ vai hắn mà ngủ. Hạ Băng giường như cảm nhận được hơi thở ấm áp đều đặn bên mình, nàng liền tỉnh giấc. Nhìn thấy Dương Phong đang ngồi im bất động bên cạnh, trên người còn nhiều vết thương được băng bó sơ qua, Hạ Băng không kiềm được lòng, nàng ôm lấy Dương Phong mà nức nở.

Dương Phong mặc cho Hạ Băng ôm lấy mình, hắn cũng không có đẩy nàng ra. Đợi Hạ Băng trấn tĩnh lại hắn mới nói:

- Xin lỗi đã khiến Băng nhi lo lắng cho ta.

Hạ Băng dụi dụi mắt, nàng nhỏ giọng nói:

- Phong ca bảo đi kiếm việc làm mà, sao trên người lại toàn vết thương thế này? Có đau lắm không?.

Dương Phong vuốt ve khuôn mặt của Hạ Băng, hắn cảm nhận được rõ ràng dạo này nàng đã gầy đi nhiều lắm. Dương Phong kể sơ qua cho Hạ Băng nghe chuyến đi hôm qua của mình, nghe đến đoạn chiến đâu với hắc hổ, nàng càng nắm chặt lấy tay hắn hơn.