Chương 26: Đạo dẫn chi thuật

Đại Anh Hùng

Chương 26: Đạo dẫn chi thuật

Dương Phong bắt đầu truyền chân nguyên của mình vào cơ thể của người thiếu phụ. Hắn nhớ lại từng chữ mà lão tiền bối dậy, luồng chân khí nóng ấm bắt đầu chạy khắp kỳ kinh bát mạch trong cơ thể. Từng huyệt vị được hắn đả thông, những chỗ máu tụ cũng theo đó mà tan rã,. Chất độc trong cơ thể cũng luân chuyển theo ý vị của hắn, tập trung ở lòng bàn tay rồi theo vết thương mà rỉ những giọt máu đen ra ngoài.

Sắc mặt của người phụ nữ trở nên hồng hào lộ ra khuôn mặt không tính là xinh đẹp nhưng khá ưa nhìn. Ngược lại lúc này sắc mặt Dương Phong bắt đầu trở nên trắng bệch, hắn cảm thấy mệt mỏi. Rõ ràng việc sử dụng Đạo dẫn chi thuật khó và đòi hỏi nhiều chân nguyên hơn hắn tưởng tượng. Giả sử hắn chỉ là luyện khí sơ kì tầng một thì khó lòng mà cứu người. Hắn cố gắng gượng ép nốt chất độc trong cơ thể người phụ nữ kia ra ngoài rồi lăn ra đất thở dốc. Dương Phong nghĩ thầm trong đầu,lần này xem như may mắn mà thành công.

Ông lão thấy vậy lập tức tóm lấy cổ tay người thiếu phụ mà bắt mạch. Khuôn mặt của lão ngạc nhiên không thôi. Rõ ràng là chất độc đã hoàn toàn bị đẩy hết ra ngoài, hơn nữa nội thương do bị đánh đập cũng đã biến mất. Đây rõ ràng là có chuyện gì?. Ông lão thốt lên trong niềm hân hoang kinh ngạc:

- Thật là phi thường, quả nhiên là y thuật là vô tận. Lão phu sống đã ngần này năm mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Thiếu hiệp quả là đã làm lão phu mở rộng tầm mắt.

Nghe ông lão nói, tất cả ai nấy đều phấn khởi.

Một lúc sau thì người phụ nữ kia cũng tỉnh lại, bé gái ngay lập tức chạy lại ôm người dì của mình, cả hai đều vui mừng trong tiếng nấc đầy nghẹn ngào. Một lúc sau dì An mới nhận ra khoang cảnh hiện giờ, cô vội cúi đầu nói:

- Đa tạ tiền bối đã cứu mạng, Ninh An này nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của lão nhân gia ngài

Ông lão vội khua tay rồi nói:

- Ấy ấy, chớ nên để bụng, lão già này thật sự không giúp được gì, người cứu cô chính là vị thiếu niên trẻ tuổi này đây.

Dương Phong bèn đáp:

- Tiền bối chê cười rồi, vãn bối may là nhờ người chỉ điểm mới có thể đột phá cảnh giới, ra tay trợ giúp chút ít. Hơn nữa cũng không chỉ mình tại hạ cứu người, vị thiếu niên đây cũng đã vì cô mà chịu thay đòn.

Ninh An lúc này cũng đã hiểu mọi chuyện, nàng ta vội cúi đầu cảm tạ mọi người.

Người thanh niên ánh mắt vui mừng, cởi mở, y nói:

- Dì An, sau này người hãy tạm thời lánh mặt một thời gian, ở nhà dưỡng thương. Dì đừng ra bán bánh ngoài trấn nữa, ta sợ ả tiện nhân kia lại tìm cách hại người. Mọi việc mưu sinh ta cũng có thể kiếm chút ít giúp hai cô cháu.

Ninh An nghĩ lại hoàn cảnh, nước mắt lưng tròng. Nàng thật sự không biết nói gì nữa.

Lúc này người thanh niên nhìn Dương Phong với ánh mắt tò mò rồi lên tiếng:

- Huynh đệ, Lý Tĩnh ta rất hâm mô những người hào hiệp trượng nghĩa, chẳng hay ngươi tôn tính đại danh.

Dương Phong gãi gãi đầu cười, từ hồi nào hắn được người ta khen giỏi vậy. Dương Phong đáp:

- Tôn tính đại danh thì không dám, tại hạ chỉ là một kẻ bất tài nay đây mai đó tìm cách chữa trị cho tiểu muội, huynh cứ gọi ta là Dương Phong, tiểu muội của tại hạ là Hạ Băng.

Ông lão nghe vậy cười ha hả rồi nói:

- Dương thiếu hiệp tự nhận mình là bất tài thì lão già ta biết phải làm sao đây?.

Dương Phong chắp hai tay quay qua hỏi ông lão:

- Vãn bối vẫn chưa biết đại danh của tiền bối.

Ông lão nói:

- Ta họ Tôn, tên Tư Mạc.

Tôn Tư Mạc quả thật như bắt được vàng, ông rất là tò mò về phương pháp mà Dương Phong đã chữa trị cho Ninh An, ông bèn nói:

- Dương thiếu hiệp nếu không ngại mai lại đến tiểu viện của lão chơi, ta muốn cùng thiếu hiệp đàm đạo y thuật. Hôm nay chứng kiến thiếu hiệp xuất thủ thật là khiến lão phu mở rộng tầm mắt.

Dương Phong rất có thiện cảm với ông lão này, hắn lập tức nói:

- Được, vãn bối nhất định sẽ đến.

Lý Tĩnh bên cạnh lại hỏi Dương Phong.

- Hiện tại hai người có dự định gì chưa?.

Dương Phong và Hạ Băng lúc này mới ngớ người, hắn quên mất là bây giờ đã ra khỏi sơn cốc, đi đâu cũng cần phải có tiền, một mình hắn thì có thể bạ đâu ngủ đấy được. Nhưng còn Hạ Băng, không thể để nàng bôn ba chịu khổ cùng mình được. Hơn thế nữa, đường về Dương Châu còn rất xa, sẽ cần một lượng lớn ngân lượng. Xem ra hắn phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.

Dương Phong gãi đầu, hắn nói:

- Tại hạ dự định đưa em gái về Dương Châu, chỉ là hiện giờ lộ phí cũng đã hết, đang định tìm một công việc nào đó làm tạm, đủ lộ phí liền đi a.

Ninh An cũng đoán được phần nào, nàng bèn nói:

- Hay là hai người hãy ở tạm gian nhà bên cạnh, tuy đơn sơ nhưng chỉnh sửa một chút liền có thể ở được. Ngày mai hãy kiếm một công việc, khi nào đủ lộ phí rồi hãng đi.

Dương Phong trầm ngâm suy nghĩ, xem ra chỉ có thể như vậy. Đợi hắn kiếm được chút lộ phí rồi tính tiếp. Dương Phong nhìn người phụ nữ tên Ninh An. Hắn cũng bắt trước Lý Tĩnh nói:

- Dì An, vậy chúng ta đành làm phiền dì rồi.

Ninh An lắc đầu nói:

- Người cứu mạng ta, ân tình này cả đời báo đáp còn không hết, sao lại là làm phiền.

Mọi người nói chuyện một lúc rồi cáo biệt ra về. Dương Phong tranh thủ thời gian sửa lại căn nhà nhỏ bên cạnh, trong khi Hạ Băng ngồi nói chuyện với Ninh An.

- Ta thấy hai người không giống anh em cho lắm a.

Ninh An nói.

Hạ Băng im lặng không nói gì, nàng bỗng cảm giác vui buồn lẫn lộn, từ hồi nào mà Phong ca lại nhận mình làm em gái. Trong tim nàng, Dương Phong giống một người anh nhưng lại không hẳn là một người anh. Nghĩ lại lúc Dương Phong hôn nàng khiến tim nàng đập thình thịch, bất giác Hạ Băng đỏ hết cả mặt, cô cũng không hiểu mình đang nghĩ cái gì nữa.

Ninh An nhìn là biết ngay, tâm sự của thiếu nữ mới lớn làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của người phụ nữ từng trải như nàng. Càng ngạc nhiên hơn khi nàng nhìn thấy dấu Thủ cung sa trên tay trái của Hạ Băng. Nàng thầm nghĩ: "Hai người ở bên nhau một trai một gái lâu như vậy rồi mà vẫn còn giữ lễ, quả thật khiến người ta khâm phục". Nàng nói:

- Dương Phong thật sự là một chàng trai tốt. Băng cô nương không nên để tuột mất nha.

Hạ Băng sao lại không hiểu ý của Ninh An, nàng mặt đỏ bừng vội vàng quay đi.

Tối hôm đấy Hạ Băng và Dương Phong nghỉ ngơi ở trong căn nhà bên cạnh, vì chưa làm được cái giường nào nên cả hai đành tạm trải rơm ra mà ngủ. Dương Phong vì ban ngày mệt quá nên tối đến ngủ say như chết, nào có biết được đêm ấy Hạ Băng rúc vào người y. Nàng ta ôm lấy Dương Phong mà tim thì đập loạn xạ, mãi một lúc sau mới chợp mắt.