Chương 25: Trong khó khăn gặp kỳ ngộ

Đại Anh Hùng

Chương 25: Trong khó khăn gặp kỳ ngộ

Trên một chiếc giường cũ kĩ nhỏ, một thiếu phụ đã hơn ba mươi tuổi, toàn thân bầm dập vết thương đang nằm hấp hối. Nhìn sơ qua liền biết được người này đã bị đánh rất nặng. Bên cạnh còn có một thanh niên trẻ trạc mười năm tuổi, tóc tai bù xù, gương mặt lam lũ, quần áo tả tơi lộ ra nhiều vết thương trên lưng, vẫn còn đang rỉ máu. Bé gái vừa vào nhà lập tức chạy lại nắm lấy tay thiếu phụ kia mà thều thào khóc lóc:

- Dì An... dì đừng bỏ con... Con đã dẫn đại phu về rồi đây...

Người thiếu phụ dường như không nghe thấy gì. Lúc này ông lão không chút chậm trễ liền tiến tới an ủi đứa bé sau đó cầm lấy tay thiếu phụ mà bắt mạch.

Hạ Băng ngồi bên cạnh kéo đứa bé vào lòng an ủi, còn Dương Phong thì liền bước tới phía thanh niên kia, chắp tay hỏi:

- Vị huynh đệ này, có thể hay không cho ta biết nguyên nhân sự tình.

Thiếu niên kia chắp tay đáp:

- Vị huynh đệ này mới đến đây chắc không biết, trong trấn Long Môn có một hào môn thế gia là Thiên Ấn thế gia, gia chủ là Thiên Hoắc Khứ. Con trai y là Thiên Phi Phàm, năm nay cũng đã ngoài bốn mươi nhưng bản tính lại háo sắc, y đã mấy lần quyến rũ dì An nhưng đều bị từ chối. Chuyện này ở trong trấn hầu hết mọi người đều biết.

Thiếu niên kia ánh mắt bi cảm, dừng một lúc rồi kể tiếp:

- Chẳng là hôm nay ta đang khuân vác kiếm chút tiền ăn thì liền nhìn thấy phu nhân của Thiên Phi Phàm dẫn người đến đánh Dì An. Ta đoán hẳn là mụ ta ghen tuông, nghĩ rằng dì An quyến rũ phu quân của ả. Mọi người xung quanh vì sợ thế lực của Thiên ấn thế gia nên cũng không ai dám giúp. Lúc ấy ta thấy vậy liền chạy lại đỡ đòn dùm Dì An, chỉ tiếc là cũng đã muộn.

Ông lão lắc, thở dài. Ông đang trị thương phía ngoài cho người thiếu phụ nhưng cũng nghe ngóng câu chuyện. Đoạn ông liền dừng lại hỏi:

- Vậy tại sao trong người phụ nữ này lại có độc, hơn nữa là loại độc vô cùng âm hiểm?

Thanh niên kia cúi đầu rồi lại nói tiếp:

- Lúc ấy mấy tên cận vệ của ả tiện nhân kia khống chế ta, còn mụ thì ép dì An uống cái gì đó, chính ta cũng không biết.

Ông lão lúc này nhăn mặt nói:

- Thật là độc ác, chắc hẳn là tam hoa bạch sương độc dịch.

Dương Phong quay ra nhìn ông lão rồi hỏi:

- Tiền bối, người y thuật cao minh, xin hãy cứu giúp người thiếu phụ này.

Ông lão lắc đầu, ánh mắt buồn bã nói:

- Ta đã cố hết sức, vết thương bên ngoài đã băng bó xong, nhưng lục phủ ngũ tạng bị đánh bầm dập, hơn nữa còn trúng loại độc hết sức tàn ác này. Cho dù là tiên nhân cũng khó lòng cứu người.

Đoạn ông lại nói tiếp:

-Tam hoa bạch sương độc dịch được phối từ ba loại hoa độc, thuốc giải độc không khó điều chế nhưng lại rất khó kiếm nguyên liệu. Chỉ sợ chúng ta chưa kiếm ra thuốc giải, cô nương đây liền phát độc mà chết.

Mọi người đều cả kinh, đứa bé gái vừa dập đầu liên tục trước mặt ông lão vừa cầu xin:

- Đại phu, xin người hãy cứu lấy Di An, con cầu xin người, xin người đừng để dì An chết...

Ông lão đỡ lấy đứa bé, thực sự bây giờ ông cảm thấy rất hổ thẹn. Đứng nhìn người bệnh chết dần chết mòn trong đau đớn, cảm giác như muôn vàn mũi kiếm đâm vào tim.

Hạ Băng cũng vậy, nàng bất giác nhớ đến cảnh chia lìa, chứng kiến người thân chết không khỏi lệ nhòa khóe mắt. Tay nàng chỉ đang cố gắng ôm chặt lấy đứa bé gái, không cho nó tự làm tổn thương chính mình.

Dương Phong lòng nóng như lừa đốt, chứng kiến cái cảnh này nó bỗng cảm thấy đau nhói. Đứa bé gái này rồi đây cũng sẽ giống nó, đơn độc không cha không mẹ không người thân thích. Nó thật sự không cam tâm đứng nhìn như vậy. Dương Phong lục lọi hết thông tin trong đầu xem thử còn có cách nào cứu người hay không. Bỗng nó nhớ ra một việc, nó bèn bất giác hô lên:

- Đạo dẫn chi thuật, đúng. Chính là nó.

Ánh mắt tất cả đều mong chờ, đổ dồn hết lên người Dương Phong.

Dương Phong nào có nhìn thấy, nó nghĩ trong đầu:

"Có thể dựa vào Đạo dẫn chi thuật dùng chân nguyên của chính bản thân mình ép chất độc chạy theo kì kinh bát bạch rồi dẫn ra ngoài. Hơn nữa cũng có thể dùng chân nguyên bao bọc, chữa trị lục phủ ngũ tang. Chỉ là trước nay nó chưa hề biết qua cái gì gọi là kinh mạch, huyết mạch trong cơ thể con người nên chưa ý thức được việc này. Việc luyện công của nó hoàn toàn là tự phát, chân nguyên trong cơ thể hoàn toàn tự động lưu chuyển nên nó chỉ mơ hồ hiểu chút chút. Nhưng bây giờ có một lão tiền bối cao minh về y dược ở đây, nó còn ngại chi sự việc".

Dương Phong chắp tay khẩn cầu ông lão:

- Lão tiền bối, vãn bối có biết qua một loại công pháp có thể ép chất độc ra ngoài, chỉ là vãn bối hiểu biết rất mơ hồ về kinh mạch, huyết mạch và huyệt đạo trong cơ thể con người. Nay mong tiền bối chỉ điểm, biết đâu lại có thể nhờ vậy mà cứu người.

Ông lão giật mình cả kinh, phải biết chuyện này không hề dễ dàng. Học tập, nghiên cứu về kỳ kinh bát mạch hoàn toàn là vô cùng khó khăn. Làm sao có chuyện chỉ nói sơ qua liền có thể hiểu được. Thế nhưng lúc này tình thế cấp bách, ông cũng không còn thời gian mà giải thích. Lão bèn nói:

- Chuyện này... Được, thiếu hiệp hãy nghe cho kĩ:

Thiên địa âm dương trong cơ thể chúng ta chia làm Âm và Dương. Tứ thiên khí từ thượng đỉnh cho tới hạ bàn, tứ âm khí lại từ hạ bàn chạy thẳng lên thượng đỉnh. Tám dòng khí hóa xung quanh qua cơ thê tạo thành tám kinh, gọi là Kỳ kinh bát mạch.

Kỳ kinh bát mạch bao gồm: Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều mạch, Âm Kiều mạch, Xung mạch và Đới mạch. Các mạch giao hội với tám kinh...

Dương Phong ngồi khoanh chân lặng im lĩnh hội, từng câu từng chữ của lão tiền bối được hắn khắc ghi trong đầu. Hắn vận chuyển chân nguyên dọc theo từng kinh mạch, dùng chân nguyên đả thông từng vị huyệt. Luồng chân nguyên chạy dọc theo cơ thể theo nguyên lý của Kỳ kinh bát mạch, chẳng mấy chốc lớn dần khiến Dương Phong cảm thấy nóng hơn bao giờ hết. Một ngọn lửa đen bốc lên xung quanh Dương Phong khiến tất cả mọi người hoảng sợ lùi lại mấy bước.

Dương Phong lúc này phi ra ngoài sân ba lên một tiếng rõ to, cả một khoảng đất trống trong sân vỡ vụn, khói bụi mờ mịt. Lúc này thì Dương Phong đã hoàn toàn hiểu, nguyên lai hắn vốn tu luyện nhưng lại chưa đả thông hết được kinh mạch của mình. Nay được chỉ điểm, chân nguyên tích tụ ở các huyệt đạo được giải phóng nhất thời bộc phát khiến hắn lập tức tiến vào luyện khí sơ kì tầng hai. Cảm giác chân nguyên lớn mạnh, hắn thử phóng thần thức đi thì phát hiện mình có thể cảm ứng được mọi thứ trong vòng mười năm trượng.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn khiến Dương Phong cảm thấy bối rối. Hắn vội thanh minh:

- Vãn bối vừa rồi trong quá trình học hỏi lão tiền bối liền vô tình đả thông kinh mạch trong cơ thế khiến võ công tăng tiến. Thật sự là đa tạ lão tiền bối.

Ông lão nghe vậy liền cả kinh, thật sự có người nghe lần đầu liền hiểu được hết ư, quả thật là kì nhân a, kì nhân... Ông vội nói:

- Thiếu hiệp quả nhiên là thiên tài, lão già ta thật là khâm phục.

Dương Phong cười nhẹ khua tay rồi nói:

- Tiền bối chê cười rồi, chúng ta mau vào cứu người.

Mọi người nghe vậy đều lấy làm phấn chấn lạ thường, cuối cùng thì cũng có một tia hi vọng. Đứa bé gái ngay lập ngừng khóc, nó nhìn Dương Phong bằng ánh mắt chờ đợi.