Chương 24: Long Môn trấn

Đại Anh Hùng

Chương 24: Long Môn trấn

Đi hết mấy ngày trời, cuối cùng cả hai cũng đến Long Môn trấn. Long môn trấn là cửa ải hiểm yếu giữa vùng Tây Bắc của triệu quốc, dân cư thưa thớt, từ đây đổ về phía tây là vùng đất của nước Kim chiếm giữ.

Dương Phong cõng Hạ Băng đi quanh trấn trước tiên là tìm đại phu. Chân của Hạ Băng hắn không chữa được không có nghĩa là người khác không chữa được. Chỉ tiếc là đã đi mười mấy cái đại phu vẫn không ai tìm ra được cách chữa trị. Chỉ còn một cái cuối cùng, Dương Phong cõng Hạ Băng đến căn nhà ở phía Đông của trấn, nghe nói có một ông lão cố quái thường xuyên chữa bệnh cho người nghèo, hơn nữa y thuật lại rất cao minh. Chỉ là không phải ai ông cũng chữa, có phú gia dùng cả chục tiền vàng mời ông tới khám ông cũng nhất quyết không đi.

Xuyên qua mấy hẻm nhỏ vào tận đầu một ngõ hẹp, nơi đây trúc biếc rậm rạp, làn gió phất phơ, phong cảnh thiên nhiên rất thanh đạm, trang nhã.

Vừa đi đến đầu ngõ thì đã nghe được tiếng sáo trúc du dương thật nhẹ nhàng, thật là khác biệt so với khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài.

Dương Phong cõng Hạ Băng tiến vào bên trong thì thấy một ông lão trạc ngũ tuần, râu tóc bạc phơ, phong thái thanh cao, điềm đạm đang ngân nga một khúc sáo. Dương Phong không làm phiền, hắn đặt Hạ Băng xuống rồi ngồi cạnh nàng thưởng thức khúc sáo. Đợi bản sáo kết thúc Dương Phong mới cất tiếng:

- Lão tiền bối, người thật là biết cách hưởng thú thanh nhàn!

Ông lão cười mỉm rồi đáp:

- Lão chỉ có chút tài mọn, để thiếu hiệp chê cười rồi. Không biết hai vị hôm nay chiếu cố nơi hủ lậu có điều chi chỉ bảo.

Dương Phong chắp tay hành lễ rồi nói:

- Thật sự là vãn bối hôm nay đến làm phiền tiền bối thanh tịnh, tiểu muội của vãn bối từ nhỏ đã bị người ta ám hại, hai chân hoàn toàn bị liệt. Đã đi hơn trăm đại phu nhưng tất cả đều lắc đầu, thậm chí không tìm ra được nguyên nhân. Được biết tiền bối y thuật cao minh, hôm nay vãn bối mạo muội cầu xin tiền bối giúp đỡ.

Ông lão mỉm cười, tay vuốt nhẹ bộ râu rồi đáp:

- Để thiếu hiệp chê cười rồi, ta chỉ là một lão già đam mê y thuật, hơn nữa ta thấy thiếu hiệp hai mắt bị mù nhưng vẫn bôn ba khắp nơi tìm cách chữa bệnh cho lệnh muội, quả thật rất cảm động lòng người. Nay ta kết một cái thiện duyên, xem thử bệnh tình một chút, cũng không đảm bảo là chữa được.

Dương Phong quỳ xuống tạ lễ rồi nói:

- Chỉ cần tiền bối chịu xem qua bệnh tình của tiểu muội, vãn bối vô cùng cảm kích rồi.

Ông lão vội đỡ Dương Phong dậy, sau đó ra hiệu cho Dương Phong đặt Hạ Băng trên một chiếc giường bằng trúc.

Ông Lão nắm lấy tay bắt mạch rồi lại dùng vài kim châm lên chân của Hạ Băng. Khuôn mặt của biến đổi không ngừng, từ ngạc nhiên đến vui mừng rồi lại ủ rũ. Ông lão nhìn Dương Phong rồi lại nhìn Hạ Băng, sau đó nói:

- Thật là đáng tiếc.

Dương Phong lo lắng, hắn vội hỏi:

- Lão tiền bối, chân của tiểu muội...?

Ông lão lắc đầu rồi nói:

- Ý ta không phải như vậy, nếu ta đoán không sai thì muội muội thiếu hiệp do bị người khác ám toán nên mới trở thành như vậy.

Dương Phong cả kinh nghĩ thầm "không ngờ chỉ nhìn sơ qua lại đoán được", hắn bèn gật đầu.

Ông lão lại nói tiếp:

- Tiểu muội của thiếu hiệp nguyên lai là bị Kim chỉ thần công của Kim cổ môn đả thương. Bình thường người bị dính Kim chưởng sẽ kêu gào trong đau đớn, một thời gian ngắn sau đó Kim chưởng trong vết thương liền lập tức phát nổ, giết chết nạn nhân.

Dương Phong toát mồ hôi hột, không ngờ Hạ Băng lại dính phải độc thủ lợi hại như vậy. Khẳng định nếu hắn không đưa chiếc dây mặt ngọc cho Hạ Băng đeo thì nàng đã... Nghĩ đến đây, hắn không dám nghĩ tiếp nữa. Thảo nào mà bọn chúng không đuổi theo.

Ông lão lại nói tiếp:

- Ta có một thắc mắc không biết thiếu hiệp có thể giải thích được cho lão hay không?

Vốn có thiện cảm với ông lão, hơn nữa người như lão tiền bối này cũng không cần phải giấu diếm chuyện gì, Dương Phong bèn gật đầu rồi nói:

-Lão tiền bối có việc chi không hiểu xin cứ hỏi, vãn bối biết sẽ trả lời.

Ông lão gật đầu đáp

- Vị tiểu cô nương đây do trúng phải Kim chưởng nên chân bị nghẽn mạch, không thể đi lại được. Chỉ có điều ta vẫn không hiểu tại sao trông vẻ mặt vị cô nương đây hoàn toàn không một chút biểu hiện đau đớn, hơn nữa nguồn chưởng lực kia cũng không bộc phát, thật là kì diệu a.

Dương Phong liền hiểu ngay vẫn đề, hắn đáp:

- Không giấu gì lão tiền bối, vãn bối cùng tiểu muội từ nhỏ cả nhà đã bị diệt, hơn nữa lại bị truy sát. May mắn cả hai đều thoát được, chỉ là lệnh muội lúc chạy trốn thì bị ám toán.

Nói đến đây Dương Phong liền thấy Hạ Băng rơm rớm nước mắt. Nó nghĩ lại cái cảnh đêm ấy, lòng không khỏi thổn thức. Ông lão thở dài, lặng im nghe tiếp.

- Tiểu muội lúc đầu dính Kim chưởng thì rất đau đớn, may thay cũng nhờ sợi dây mặt ngọc này mà không còn đau nữa. Hơn nữa kim chưởng cũng không phát tác.

Ông lão chăm chú nhìn sợi dây mặt ngọc, vẻ mặt ngạc nhiên, rồi lại quay về phía Dương Phong mà dặn dò:

- Trên đời thật lắm kì trân bảo vật, thiếu hiệp tốt nhất là không cho lệnh muội tháo nó ra, hơn nữa không được phép tùy tiện mà rút kim chưởng. Thủ đoạn của trưởng pháp này ngoài độc ác ra thì còn rất khó chữa, phải là người có nội lực hơn ít nhất một cấp bậc mới có thể hóa giải được kim chưởng này bằng không hậu quả khó lường.

Lão đây cũng không giúp gì được, hổ thẹn, hổ thẹn.

Dương Phong trong lòng cảm kích ông lão rất nhiều, đối với hắn tìm ra nguyên nhân và cách chữa đã là rất tốt rồi. Hơn nữa còn biết được kẻ thù là ai. Nếu có thực lực, hắn sẽ san bằng cái Kim cổ môn này cho hả dạ.

Dương Phong cúi người tạ lễ nói:

- Đa tạ lão tiền bối, người quả thực đã giúp rất nhiều rồi. Vãn bối không biết lấy chi hậu tạ.

Ông lão khua tay nói:

- Chỉ là một cái thiện duyên, hơn nữa ta cũng không chữa được, thiếu hiệp hà tất để trong lòng.

Dương Phong cõng Hạ Băng trên lưng định từ biệt lão tiền bối thì ngay lập tức xông ập vào là một bé gái tầm tám chín tuổi, tóc tai xơ xác, rũ rượi, chiếc áo rộng bẩn thỉu được vá chằng vá đúp kéo dài đến đầu gối. Đứa bé quỳ xuống cầu khẩn ông lão rồi nói:

- Đại phu, đại phu... Xin người hãy cứu lấy Dì An... con cầu xin người...

Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của đứa bé, bộ dạng rất đáng thương.

Ông lão ngay lập tức đỡ đứa bé dậy rồi nói:

- Dì của con hiện đang ở đâu, mau dẫn ta đi.

Đứa bé gái khẽ gật đầu, nó gạt nước mắt rồi theo lối mòn mà chạy thẳng về nhà. Thấy vậy ông lão cũng liền đuổi theo sau.

Hạ Băng nãy giờ không nói gì, nàng cũng không kì vọng gì nhiều, biết được cách chữa trị cũng quá tốt rồi. Lúc này thấy tình cảnh đứa bé gái, nàng vội dục:

- Phong ca, chúng ta cũng mau đi xem xem, biết đâu ca lại giúp được việc gì đấy.

Hạ Băng không nói Dương Phong cũng định chạy theo xem sao. Chỉ vài cước bộ, nó đã đuổi kịp ông lão và bé gái.

Phía không xa là một căn nhà mái lá giản dị nằm ở một khu hẻo lánh. Tuy đơn sơ nhưng lại toát lên một vẻ dân dã lạ thường, một cuộc sống bình dị của những người nghèo.

Bé gái đi vào trước, cả ba người đi theo sau. Chỉ là vừa bước vào thì một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt ba người.