Chương 23: Rời đi

Đại Anh Hùng

Chương 23: Rời đi

Dương Phong hít một hơi thật sâu, sau đó lặn xuống dưới hồ nước, dòng chảy của thác khiến hắn bị quấn xa đi một đoạn. Hồ nước này sâu khoảng chục trượng, phải mất khá lâu Dương Phong mới mò thấy một lối nhỏ phía dưới hồ. Dòng nước bị lối mòn này hút lấy, chắc chắn phía trước là lối ra, Dương Phong nín thờ cố gắng mần mò tiến về phía trước.

Đi được thêm một đoạn nữa Dương Phong đã tức thở chịu hết nổi, hắn đã uống no một bụng nước. May sao càng đi lên phía trước địa thế càng cao dần, càng đi lên phía trước nhiệt độ của nước càng ấm hơn, đoán phỏng là do ánh nắng mặt trời. Chẳng bao lâu thì hắn nhô đầu lên khỏi mặt nước. Cố gắng bơi vào bờ, Dương Phong vận dụng chân khí trong cơ thể đẩy hết nước ra ngoài rồi hắn nằm lăn ra nghỉ. hắn hét lên thật to, cảm giác như con chim nhỏ tự do trên bầu trời vậy.

Hạ Băng ở phía trong sơn cốc lo lắng, đã lâu như vậy rồi vẫn không thấy động tĩnh gì. Nàng bỗng suy nghĩ: "Không phải Phong ca đã chết ngạt rồi chứ". Nếu không phải chân nàng không cử động được, nàng cũng muốn xuống đó xem sao.

Cảm thấy cơ thể đã hồi phục, Dương Phong lại lặn xuống dưới nước quay trở về Sơn Cốc. Lần này lội ngược dòng khiến hắn mất nhiều sức lực hơn, hơn một nén nhang sau hắn mới nhô đầu lên khỏi mặt nước.

Hạ Băng thấy vậy vội kéo Dương Phong lên, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của y, nàng cũng đoán ra được phần nào sự việc. Thấy Dương Phong ngồi vận công nôn hết nước trong bụng ra ngoài, Hạ Băng cũng không làm phiền, mãi một lúc sau nàng mới hỏi:

- Phong ca, người có phải đã tìm thấy lối ra?.

Dương Phong hít một hơi thật sau rồi nói:

- Đúng vậy, bây giờ ta sẽ cột nhẹ Băng nhi sau lưng, Băng nhi ôm lấy ta, chúng ta sẽ cùng ra khỏi đây.

Hạ băng nghe vậy trong lòng cảm thấy vừa vui vừa buồn, chính là nàng cũng không hiểu tại sao.

Dương Phong đi tìm một đoạn vỏ cây, tết lại rồi buộc Hạ Băng sau lưng. Phút chốc cả hai liền lặn mất tăm mất tích dưới hồ nước. Lần này đã thuộc đường đi, Dương Phong chẳng tốn nhiều thời gian đã đi được một đoạn khá xa, chỉ là nó vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Hạ Băng có dấu hiệu không chịu nổi. Nàng vốn không biết võ, hơn nữa lại là con gái thân thể yêu đuối sao có thể nhịn thời gian lâu như vậy được. Thấy vậy nó đành quay người lại, môi kề môi, miệng kề miệng truyền một chút không khí cho Hạ Băng.

Hạ Băng cảm nhận được liền bừng tỉnh, hai mắt nàng mở to, vừa ngạc nhiên vừa thẹn thùng. Thế nhưng Hạ Băng không hề phản kháng, nàng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Thậm chí lúc Dương Phong xoay người lại đi tiếp, Hạ Băng còn cảm thấy một chút tiếc nuối. Một nén nhang sau thì đã nhô lên khỏi mặt nước, cả hai kiệt sức, nằm nghỉ một lúc.

Một hồi lâu Hạ Băng ngồi dậy, nàng đưa mắt nhìn tứ phía, chỉ thấy cây cối bạt ngàn, không gian rộng lớn trải dài tít tắp, lòng dạt dào vui sướng.

Dương Phong im lặng không nói gì, y nhìn xung quanh rồi hỏi một câu hết sức vu vơ:

- Băng nhi, bên ngoài có đẹp không?

Hạ Băng gật đầu mỉm cười, nàng vuốt nhẹ gò má Dương Phong rồi nói:

- Phong ca, bên ngoài đẹp lắm.

Cả hai cứ ngồi im như vậy một lúc lâu.

Xung quanh tĩnh mịch không một tiếng người, nguyên con sông này chảy dài dưới chân núi Côn Sơn, một nơi vô cùng hoang vắng. Núi Côn sơn trải dài tít tắm, chính là dãy núi ngăn cách thành Hoàng An với địa giới Giang Nam.

Một hồi lâu sau, Hạ Băng lên tiếng hỏi:

- Phong ca, chúng ta bây giờ đi đâu.

Dương Phong ngơ ngác, hiện tại hắn cũng không biết cả hai đang ở đâu, nên đi về đâu cho hợp lý a. Hắn bèn nói:

- Chúng ta kiếm chút gì ăn đã, rồi sau đó đi về phía trước dò hỏi xem đây là nơi đâu a.

Hạ Băng gật đầu đồng ý. Nàng ngồi dưới một gốc cây gần bờ sông, ngắm phong cảnh hữu tình. Chỉ một thoáng sau đã thấy Dương Phong cầm một xiên thỏ đem về nướng.

Dương Phong vừa thoát khỏi sơn cốc, hắn đã ngán ngẩm món cá lắm rồi. Vừa hay cảm nhận được một con thỏ gần bụi cây. Chẳng mất bao lâu thì hắn đã tóm được con thỏ.

Dương Phong cả mừng nghĩ bụng:

- Mình vật lộn cả ngày, búng đói meo. Bây giờ mà làm con thỏ nướng này thì ngon hết chỗ nói.

Hạ Băng cũng vui không kém. Đã lâu lắm rồi nàng không được thử món thịt nào khác ngoài cá.

Mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà ấm áp rọi chiếu cả khu rừng. Mùi thịt thỏ nướng rõ thơm, cả hai chén no nê một bữa rồi đánh một giấc cho đến sáng.

Hạ Băng trong lúc nằm mơ thấy mình đang cùng Hạo Nhiên ca và Phong ca dạo chơi trong Cầm thi uyển. Đột nhiên có một đám hắc y nhân đến, chúng khống chế rồi bắt cả Hạo Nhiên và Dương Phong đi. Hạ Băng cố gắng níu kéo cả hai nhưng liền thấy hai chân mình không di chuyển được, bất lực, vô vọng... Nàng kinh hãi và lo sợ, lớn tiếng la:

- Phong ca, Hạo nhiên ca ca...

Nàng giật mình tỉnh dậy thì thấy Dương Phong nắm lấy tay nàng, giọng nói hiền hòa bên tai:

- Băng nhi nằm mơ thấy ác mộng ư?. Đừng sợ, có ta ở đây rồi.

Hạ Băng chưa hết kinh hãi, nàng nhỏ giọng nói:

- Có kẻ muốn bắt Phong ca và Hạo Nhiên ca đi, ta không làm gì được, ta thật vô dụng...

Dương Phong thở dài, y lấy tay lau mồ hôi trên chán Hạ Băng rồi nói:

- Chỉ là ác mộng thôi, người đừng sợ.

Hạ Băng lúc này đã tỉnh táo lại, nàng nhìn nơi chân trời xa xa thì phát hiện trời đã gần sáng. Dương Phong bỗng dùng tay bôi một ít nhọ nồi lên mặt Hạ Băng khiến nàng ngạc nhiên hỏi:

- Phong ca làm gì vậy a?

Dương Phong cười cười, nó nói:

- Để một thanh niên xấu xí cõng một cô gái xinh đẹp chẳng phải làm mọi người chú ý sao?. Chúng ta nên cải trang một chút để tránh gây sự chú ý.

Hạ Băng ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao Phong ca biết, người đâu có thấy được ta.

Dương phong đáp:

- Từ nhỏ ta đã nghi ngờ Băng nhi là một vì sao tinh tú hạ phạm rồi, chắc chắn người rất xinh đẹp.

Hạ Băng mặt đỏ bừng nàng nói:

- Phong ca từ hồi nào mồm mép lại lợi hại như vậy.

Dương Phong gãi đầu cười hì hì rồi cõng Hạ Băng lên lưng.

Hạ Băng ôm chặt lấy cổ Dương Phong, trái tim nàng đập thình thịch. Dạo này suy nghĩ của nàng có chút hỗn loạn, nhất là từ khi Dương Phong cướp đi nụ hôn đầu tiên ở dưới nước. Chính nàng cũng không biết mình nên nghĩ cái gì.

Dương Phong được nhiên cảm thấy nhịp tim của Hạ Băng, không biết tại sao nhịp tim của Hạ băng lại đập nhanh như vây. Dương Phong chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này nhưng nó cũng hiểu ra đôi chút. Hương thơm nhàn nhạt, hơi thở ấm áp của Hạ Băng truyền vào mũi của Dương Phong. Cái cảm giác đôi gò bồng đào đấy sức sống của nàng ép sát vào lưng càng làm Dương Phong cảm thấy nóng bừng hơn bao giờ hết, nó thập chí có chút không tự chủ được.

Dương Phong hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, nó trong lòng vẫn nghĩ mình chỉ là phận tiểu nô, sao có thể xứng với Hạ Băng được. Dương Phong bèn hỏi nói một câu xóa tan đi không khí xấu hổ của cả hai trước mặt.

- Băng nhi, chúng ta trước tiên tìm người hỏi thăm, sau đó sẽ tìm đường về thành Dương Châu, ý nàng thế nào?

Lần này Hạ Băng không trả lời, nàng có chút thất vọng. Loại cảm xúc này chính là nàng cũng không hiểu vì sao. Hạ Băng chỉ ừm một tiếng nhỏ rồi không nói gì nữa.

Cả hai lúc này tìm thấy một nhà nông gần đó. Dương Phong liền đem mấy còn thỏ mà y bắt được trên đường để đổi lấy hai bộ y phục cũ, cả hai thay quần áo sau đó lại tiếp tục lên đường.

Qua hỏi thăm thì nó liền biết hóa ra nó đã vào địa phận giang nam, phía trước là Long Môn trấn. Vợ chồng nông dân già rất vui vẻ tốt bụng, ngoài chỉ đường, họ còn cho nó một chút thức ăn mang theo.

Vốn chỉ là luyện khí tầng một nhưng Dương Phong cảm thấy công lực mình tăng một cách đáng kể. Nó cõng Hạ Băng trên lưng chạy được một đoạn rất xa mới phải dừng lại nghỉ chân. Trên đường cả hai trò chuyện rất vui vẻ. Hạ Băng nhìn mọi thứ xung quanh rất là háo hức, vốn đây là lần đầu tiên nàng được ngao du khắp nơi như vậy.

Đôi lời muốn nói, sau chap này tác giả sẽ đổi "nó" sang "hắn" hoặc "y" cho phụ hợp với tuổi tác của Dương Phong. Cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ.