Chương 20: Trận chiến ở rừng trúc đen

Đại Anh Hùng

Chương 20: Trận chiến ở rừng trúc đen

Từ phía trên những cành trúc, một toán hắc y nhân phi thân xuất hiện, đồng loạt phóng ám khí về phía Mạc Vô Kiếm. Y đạp cương bay lên không trung xoay mấy vòng về hướng một tên hắc y nhân, tiện tay cầm vô ảnh kiếm chém một nhát khiến tên hắc y nhân đó người đứt làm đôi.

Vừa chạm chân xuống mặt đất, hơn hai chục tên hắc y nhân đã bao vây xung quanh Mạc Vô Kiếm. Thêm mười tên khác tay cầm xích sắt, từ trong rừng trúc đen đi ra. Tên nào cũng đầy sát khí, rõ ràng là muốn lấy cho bằng được cái mạng y.

Mạc Vô Kiếm tay phải cầm một thanh bảo kiếm săc bén, tay trái giấu vô ảnh kiếm sau lưng thủ thế. Nhất thời đồng loạt mười tên cùng lên một lúc, phát kiếm đồng đều chém tới. Mạc Vô Kiếm liền sử dụng Ngự Phong Quỷ Ảnh vừa né chiêu vừa phá kiếm của đối phương. Thân hình y uyển chuyển vô cùng, kiếm khí đối phương phát ra không tài nào chạm vào người Mạc Vô Kiếm được.

Mười tên kia vừa lùi lại có mười tên khác thay phiên đâm tới Mạc Vô Kiếm. Y bèn chém gẫy một cây trúc gần đó rồi một cước đạp bay cây trúc về phía đám hắc y nhân. Nhất thời đội hình tan dã, từng tên lao lên xuất thủ.

Mạc Vô Kiếm vừa chống trả địch nhân vừa lùi về phía sau. Y một kiếm đỡ, chân một cước thủ, đá bay một tên hắc y nhân ra xa. Địch nhân tấn công càng lúc càng mãnh liệt, cả mười mấy tên cùng xông lên khiến Mạc Vô Kiếm không còn cách nào khác ngoài việc thi triển Phong Vũ phi kiếm. Thân hình y tung người trên không trung, vừa xoay người vừa phát kiếm khí khiến ba tên hắc y nhân dính chiêu chết ngay lập tức. Ngay khi y cảm giác được nguy hiểm ập tới thì đã bị sáu tên dùng xích xắt trói chặt hai chân trên không trung.

Vừa đặt chân xuống đất, thì liền lập tức một kiếm đâm trúng ngay vai y. Mạc Vô Kiếm nhăn mặt đau đớn. Y biết lúc này không phải lúc giấu bài nữa. Vận nội lực, y liền đá tên hắc y nhân đâm y ra xa cả mấy trượng. Một tay đỡ kiếm của đám hắc y nhân, tay còn lại dùng Vô Ảnh kiếm chém đứt xích sắt trói chân.

Một tên trong đám liền la lên.

- Cẩn thận, đó là Vô Ảnh kiếm.

Mấy tên đang tấn công nghe thấy liền hoảng hồn định lùi lại thì đã bị Vô Ảnh kiếm khí của Mạc Vô Kiếm quét ngang lưng, bảy tên lăn ra chết ngay lập tức.

Song kiếm vô thủ, vừa đỡ vừa chém, kiếm khí của Mạc Vô Kiếm vốn dĩ đã âm hiểm khó lường, nay có Vô Ảnh kiếm trong tay như hổ mọc thêm cánh. Từng chiêu thức nhanh đến nỗi mắt thường còn khó nhìn thấy, kiếm chiêu vô ảnh vô tung, khó đường chống đỡ. Chẳng mấy chốc đám hắc y nhân đã bị giết gần hết, chỉ còn lại vài ba tên.

Ngay lúc này thì Mạc Vô Kiếm lại cảm thấy nguy hiểm bất ngờ sau lưng. Y vội tung người dùng hai kiếm thủ thể. Trong mắt y liền xuất hiện một thanh đại đao rực ánh lửa chém tới. Song kiếm vừa đụng bảo đao, một tiếng nổ uỳnh khiến cả hai phải lùi lại vài thước.

Lúc này Mạc Vô Kiếm mới nhận ra thanh bảo kiếm của mình đã bị đánh gẫy, chỉ có Vô Ảnh kiếm là nguyên vẹn. Y nói:

- Hỏa Long đao, xếp hạng mười một kiếm phổ?

Tên hắc y nhân đến sau đánh lén Mạc Vô Kiếm lên tiếng:

- Các hạ nói không sai, Vô Ảnh kiếm của ngươi cũng không kém.

Cảm thấy vết thương rỉ máu, đối thủ lại không phải dạng vừa, nán lại càng lâu càng nguy hiểm. Nghĩ vậy y cười ha hả rồi nói với đám hắc y nhân.

- Hôm nay ta muốn rời đi, ai có thể cản?

Nói rồi y thi triển, Ngự Phong Quỷ Ảnh, cước bộ rất nhanh liền biến mất vô ảnh vô tung.

Một tên trong đám bèn hỏi:

- Đại nhân, chúng ta có cần đuổi theo không?

Tên hắc y nhân cầm đại đao liền khua tay nói:

- Không cần, y chính là Mạc Vô Kiếm, trợ thủ đắc lực của Dương Tự Minh.

Tên kia lại nói:

- Đại nhân, có phải y chính là người nổi danh trên giang hồ là thân thủ nhanh nhẹn bất phàm, vô ảnh vô tung, người đến ma không biết, quỷ không hay?

Tên hắc y nhân tay cầm đại đao trầm ngâm một lúc lại nói:

- Đúng vậy, vừa rồi chúng ta vừa nhận được tin báo hai tên canh mật đạo bị giết nên mới cho người mai phục nơi đây. Chỉ không ngờ người ra tay lại là Mạc Vô Kiếm. Nhiêu đây người muốn bắt y còn khó hơn lên trời. Xem ra chuyện Dương gia biết chân tướng sự việc chỉ là sớm muộn. Chúng ta mau về bẩm báo với người ấy, đợi lệnh. Ngô gia, Trần gia chúng ta không quản được nữa.

Lúc này trong đầu y mới nghĩ, quả thực vừa rồi nếu tên Mạc Vô kiếm kia mà không bị thương, ta cũng không chắc chiếm được thế thượng phong. Người này thật lợi hại, có cơ hội phải lập tức diệt trừ.

Mật đạo Vân gia, sơn cốc.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã hơn một năm kể từ khi Vân gia bị tiêu diệt, lúc này Dương Phong đang ngồi trên một táng đá luyện công. Nó cảm thấy cơ thể mình như nóng bừng lên, toàn thân như có một lực lượng vô hình đang chạy khắp kinh mạch của nó. Mặt Dương Phong lúc đen lúc trắng, y như cái lần đầu tiên nó bị vật gì đó chui vào người.

Môt cảm giác đau đớn truyền đến, Dương Phong lại một phen nữa gào thét, nó dùng tay cào xé thân thể khiến máu tứa ra nhìn rất ghê rợn. Hạ Băng ngồi gần đó giật mình hoảng hốt, nàng ngay lập tức liền cố gắng lết mình tới gần Dương Phong rồi nắm chặt hai tay y, không cho y tự làm đau bản thân nữa. Dương Phong như một con thú bị thương, cào xé vô vạ, tay của y vô tình xoạt qua cứa vào vai Hạ Băng khiến máu nhỏ giọt xuống.

Hạ Băng tay tuy chảy máu, đau rát nhưng không giận Dương Phong. Nàng biết đây không phải là y cố ý. Chỉ là lúc này nàng cảm thấy bắt đầu sợ, đối mắt của Dương Phong long lên sòng sọc, nhìn nàng một cách đầy thèm khát. Nó nhảy lên khóa hai tay của Hạ Băng lại đưa miệng mút lấy những giọt máu đang chảy xuống một cách thèm khát.

Hạ Băng khóc trong vô thức, nàng không biết phải làm gì nữa cả. Dù sao thì Dương Phong cũng là người cứu nàng, nay chết trong tay y âu cũng là số phận.

Dương Phong nghe thấy tiếng Hạ Băng nức nở thì chợt tỉnh giấc. Thần trí lúc này đã tỉnh táo hơn, cơn đau cũng hoàn toàn biến mất, nó mới nhận ra được cái hành động lúc này của mình. Nó vội buông tay Hạ Băng rồi lủi sang một bên như một con sói bị thương. Không ai nói bất kì một lời nào, Dương Phong cảm thấy vô cùng áy náy. Một hồi lâu sau nó mới lên tiếng:

- Băng nhi, ta xin lỗi, ta không kiểm soát được.

Hạ Băng không nói gì, nàng xích lại gần rồi ôm trầm lấy nó khiến Dương Phong ngạc nhiên tột độ.

Nàng nói:

- Băng nhi không giận Phong ca chút nào cả. Thế nên người đừng như vậy nữa.

Dương Phong lúc này cảm thấy thật ấm áp trong lòng, nó cũng vòng tay ôm lấy Hạ Băng. Sau thẳm trong tim nó biết rằng bên cạnh nó vẫn còn một người thương nó thật lòng, coi nó như người thân vậy. Bằng mọi cách nó phải bảo vệ người con gái này cho đến tận cùng hơi thở.

Một lúc sau cả hai mới buông nhau ra. Lúc này Dương Phong cảm thấy xấu hổ nhiều hơn. Nó vội xé miếng vải ở vạt áo ra băng bó vết thương lại cho Hạ Băng. Rồi nó bắt đầu ngẫm nghĩ, hình như cứ một năm việc này lại tái phát thì phải. Theo như những gì nó biết thì cái vật đen đen chui vào người nó ắt hẳn là một con hắc long.

Nó cả kinh, trước nghe ông lão kia nói mà nó không để ý vì hoảng sợ, giờ nó mới chợt nhớ ra, nó cũng đang bị chính con hắc long ăn mòn linh căn trong cơ thể. Chỉ là không biết linh căn của nó có đủ để nuôi cái con quỷ nhỏ này không mà thôi. Nghĩ vậy nó bèn nói với Hạ Băng.

- Băng nhi, ngày này năm sau, Băng nhi phải cột ta chặt lại gốc cây đằng kia, hơn nữa không được bước tới gần nửa bước.

Hạ Băng hiểu được ý của Dương Phong, nàng bèn gật đầu đồng ý.

Xuân đến hạ qua, thu sang đông tới. Năm tháng thấm thoát trôi qua làm mờ đi giấu vết của quá khứ. Mạc Vô kiếm nhìn tấm biển treo hai chữ Vân Gia bị xệch một bên, mạng nhện che phủ khắp nơi liền quay đầu bỏ đi. Y biết trong chuyện này tuyệt không đơn giản chỉ có Ngô gia tham dự, kẻ sau lưng ắt hẳn còn có thế lực mạnh hơn. Thế nhưng y tuyệt đối sẽ làm rõ trắng đen, tìm ra kẻ chủ mưu, đòi lại một cái công đạo.