Chương 19: Mạc Vô Kiếm

Đại Anh Hùng

Chương 19: Mạc Vô Kiếm

Bên trong Vân gia ngổn ngang xác trên khắp nơi, rõ ràng là kết quả của một cuộc đại chiến. Mạc Vô Kiếm đi thẳng vào trong chính đường. Y xem xét từng vết đao, từng vết chém xung quanh rồi nhắm mắt định thần. Cảnh tượng chiến đấu như hiện ra trước mặt y, một hắc y nhân thân thủ tuyệt diệu, chỉ bằng một nhát đao liền kết liễu mười mấy Vân gia đệ tử mai phục phía dưới. Đao pháp này y thực sự không thể nào đoán ra địch nhân lai lịch.

Tiếp tục tiến về phía sau hậu viện, Mạc Vô Kiếm phát hiện ra một cái xác nữ giới không đầu, trên thân thể còn một miếng ngọc bội khắc chữ Quang. Theo y phỏng đoán thì người này ắt hẳn là vợ của Vân Tế Quang, Tố Huyên. Xác của Tố Huyên nằm xa chính điện nên hoàn toàn không bị lửa tàn phá. Mạc Vô Kiếm không thể làm ngơ, y chọn một chỗ khá đẹp, chưởng một phát khiến đất bị xới tung lộ ra một huyệt đạo, chẳng mất nhiều thời gian, một tấm mộ được lập lên.

Mạc Vô Kiếm lại tiếp tục quan sát, y thấy rõ ràng đã có một cuộc đấu kiếm ở đây, nhưng trước đó dấu chân lại đi từ phía tảng đá to phía xa kia. Lại gần xem xét, y phát hiện ra còn nhiều dấu chân khác, ít nhất thì ở đây có bốn người, Tố Huyên và ba đứa hài tử, có thể là hậu nhân của Vân gia. Mặc dù mưa đã xóa đi gần hết dấu vết, nhưng Mạc Vô kiếm vẫn có thể đoán ra được. Hai trong bốn dấu chân đó tiến về phía khác. Y lần theo dấu chân rồi khựng lại khi thấy một mật đạo.

Đây có lẽ chính là mật đạo thoát hiểm của Vân gia, chỉ là theo như báo cáo thì mật đạo này đã bị lộ, đường ra sau núi đã bị mai phục. Vừa suy ngẫm một lúc thì y đã cảm nhận được hai luồng nội lực đánh lén tới. Một cước đạp đất bay lên cao, Mạc Vô Kiếm đã né được chiêu của hai tên hắc y nhân. Mạc Vô Kiếm bình thản đáp đất rồi lạnh giọng hỏi:

- Các ngươi rốt cuộc người phương nào, lại dám to gan mai phục ở Vân gia.

Hai tên hắc y nhân nhìn nhau không nói, rồi đồng thanh phi đao thẳng tới mà đánh Vô Kiếm.

Mạc Vô Kiếm bình thản, y nhận ra được hai tên hắc y nhân này mạc dù võ công cao, nhưng cũng chỉ là huyền cấp trung kì. Hơn thế nữa võ công chúng dùng rất tạp nham, đoán chừng là muốn ẩn giấu lai lịch.

Mạc Vô Kiếm nhìn ra được điều này, y chỉ dùng năm thành thực lực đánh cho chúng ở thế ha phong chứ không giết ngay. Hai tên hắc y nhân quẩn thảo hơn năm mươi chiêu biết mình không dùng võ công bản môn thì không thể giết được bạch y thanh niên. Liền lập tức, cả hai cùng phát động chiêu số trong Ngô gia đao pháp áp sát giết đổi thủ.

Lúc này Mạc Vô Kiếm cuối cùng cũng đã dụ bẫy thành công, y lớn tiếng hét:

- Hóa ra là Ngô gia đao pháp, hôm nay ta sẽ đòi lại một chút công đạo cho Vân gia.

Nói rồi y liền thi triển chiêu Bạch Lai Song Sát. Cả thân hình y đổ về phía trước, tốc độ như gió, chỉ một kiếm liền cắt bay hai cái đầu lộ rõ ánh mắt kinh hoàng trên khuôn mặt.

Một chiêu này cắt gọn đến mức máu không dính kiếm, quả thật đáng sợ.

Mạc Vô kiếm thu hồi Vô ảnh kiếm rồi lại gần lục soát thân thể hai tên hắc y nhân. Đáng tiếc trên người chúng ngoài một ít ngân lượng, hoàn toàn không có manh mối gì khác. Nhưng dù sao thì cũng không bõ công y đến điều tra. Địa điểm cần đến tiếp theo chính là Ngô gia.

Vừa định xoay người bước đi thì bỗng nhiên Mạc Vô Kiếm lại chợt nhớ ra một điều kì lạ. Rõ ràng Vân gia đã diệt thì tại sao còn phái người đến đây canh chừng làm gì?. Hơn nữa khi y bước vào trong trang hoàn toàn không phát hiện ra hai tên này. Hai tên này không biết y tới, chỉ khi y tiến vào Cầm thi uyển thì liền ra tay ám hại y. Trong đầu y bỗng sáng tỏ, bọn chúng rõ ràng đã để hai đứa trẻ chạy thoát vào trong mật đạo nên mới ở đây canh chừng.

Một lần nữa y nhắm mắt lại suy nghĩ, tất cả những manh mối như gắn kết lại với nhau, những dấu chân, hai tên hắc y nhân mai phục.

Đúng vậy, nếu y đoán không sai thì đích thị Tố Huyên cùng một đứa hài tử đã tách ra đánh lạc hướng đám hắc y nhân, tạo cơ hội cho hai đứa còn lai có cơ hội chạy vào mật đạo. Chỉ tiếc là mạng cũng mất mà hai đứa trẻ kia cũng không xong. Y lắc đầu, định quay đi thì bỗng cảm thấy có chỗ không đúng.

Y tự hỏi tại sao bọn hắc y nhân lại biết lối vào của mật đạo sớm như vậy, hơn thế nữa nếu thấy hắc y nhân tìm đến thì sẽ đoán ra được lối ra của mật đạo ắt hẳn có mai phục, như vậy hai đứa trẻ này sẽ không đi theo lối thoát mà sẽ tìm một lối khác để đi. Có khả năng vẫn còn sống sót.

Nghĩ đến đây y lại lắc đầu tự nhủ: "Là ta quá đa nghi rồi, một đứa trẻ sao lại có khả năng suy luận như mình được, hơn thế nữa lạc trong mật đạo đó hơn chục ngày thì cũng chỉ có con đường chết. Haiz, nhưng dù sao cũng biết được Vân gia chắc chắn có gian tế, chuyến đi này không uổng".

Nói rồi y xoay người rời đi, cước bộ rất nhanh thì biến mất.

Ngô gia phủ, trưởng lão biệt viện.

Một gã đàn ông trung niên đang tay trong tay ôm ấp mỹ nữ dung mạo xinh đẹp, quyến rũ vô cùng, cặp gò bồng đào lấp ló qua mảnh vải lụa mỏng như cánh hoa càng khiến không gian trở lên ma mị hơn bao giờ hết.

- Cẩm Tú Nương, Du Bình Chi ta trước nay không hề nói ngoa, nàng là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà ta từng gặp.

Mĩ nữ vỗ nhẹ vào ngực gã trưởng lão ngô gia rồi nói:

- Chỉ được cái khéo nịnh, ta thân hình mĩ mạo như vậy lại gặp phải cái tên Vân Thừa Đông yếu sinh lí, mấy năm ở bên cạnh y chưa bao giờ thỏa mãn ta. Thật là tức chết mà.

Du Bình Chi vỗ vào mông nàng ta một cái rồi nói:

- Nàng không cần phải lo lắng, Vân Thừa Đông cái tên phản bội gia tộc, chó cũng không bằng ấy ngày mai lên kinh thành nhậm chức rồi. Nghe nói y thay đổi thân phận, lấy một con gái quý tộc trong triều làm vợ.

Mỹ nữ kia õng ẽo đẩy gã ra rồi nói:

- Phải hay không ngươi cũng sẽ bỏ ta. Bạc tình như cái tên đó.

Gã nghe mĩ nữ nói vậy liền vỗ về ra chiều nịnh nọt:

- Ấy không không, ta đã xin gia chủ cho nàng ở bên cạnh, vài hôm nữa chúng ta sẽ khởi hành đến chi nhánh Ngô gia ở Ba Lăng thành. Ở đó ta và nàng sẽ tha hồ mà ôm ấp không sợ ai dị nghị.

Nói rồi y hôn ả, một tay thì luồn qua lớp lụa mỏng trong suốt xoa bóp...

Mạc Vô Kiếm giận tím mặt, y nãy giờ ở trên nóc biệt viện cũng đã nghe hết được câu chuyện. Nguyên lai ả dâm phụ này chính là nương tử của Vân Thừa Đông. Vân Thừa Đông vì đam mê quyền lực tước vị mà làm nên chuyện thiên lý bất dung, phản bội gia môn, giết hại cha ruột cùng anh em của chính mình.

Mạc Vô Kiếm chỉ hận không một kiếm giết chết đôi gian phu dâm phụ ngay trước mặt này được. Nếu bây giờ ra tay chẳng khác nào đả thảo kinh xà, đối phương ắt sẽ có đề phòng, hỏng hết mọi việc. Y đành nhẫn nhịn, xoay người, một thoáng đã biến mất vô ảnh vô tung vào màn đêm. Trong màn đêm thanh vắng, Mạc Vô Kiếm cưỡi ngựa phi về hướng thành Dương Châu. Chỉ là đi không được bao lâu thì y cảm nhận được con đường phía trước có mai phục. Từ phía trên những cành trúc một toán hắc y nhân phi thân xuất hiện đồng loạt phóng ám khí về phía Mạc Vô Kiếm...