Chương 18: Hỗn độn sinh Ma Quyết

Đại Anh Hùng

Chương 18: Hỗn độn sinh Ma Quyết

Hết thảy vạn vật đều sinh ra từ hư không, hư không là một mảng của hỗn độn. Hỗn độn sinh vũ trụ, vũ trụ sinh vạn vật. Nhưng trước khi sinh ra vũ trụ, hỗn độn sinh bóng tối, bóng tối sinh ma quyết, ma quyết lại ngưng tụ bóng tối tạo thành hắc long.

Dương Phong cảm nhận được vật gì đó chui vào cơ thể mình liền giật mình lùi lại mấy bước, nó vội cởi áo rà soát khắp cơ thể mặc cho Hạ Băng chố mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm nó.

Hạ Băng thấy một màn vậy ngượng đỏ mặt kêu lên:

- Dương Phong, ngươi...

Chỉ là nàng chưa kịp nói hết thì nghe thấy Dương Phong ngã lăn ra, miệng kêu gào không ngớt, hai tay nó cứ thế mà cào xé thân thể. Toàn thân Dương Phong lúc này trở lên đau đớn hơn bao giờ hết, nó cảm giác được có con gì đó đang ở trong cơ thể nó, cắn xé từng chút từng chút một. Mồ hôi nhễ nhãi, nó nằm vật vã khóc thét khiến cho Hạ Băng phải rùng mình.

Nàng vội vàng lê mình đến bên Dương Phong, thì thấy toàn thân nó là một mầu đen, như bị trúng độc. Thấy Dương Phong kêu gào trong đau đớn, Hạ Băng bất giác cũng cảm thấy vô lực, nàng chỉ biết khóc mà gọi tên nó.

- Phong ca, ngươi bị làm sao vậy, Phong ca...

Hơn ba canh giờ đồng hồ, cuối cùng thì cơn đau cũng qua đi, Dương Phong nghe tiếng Hạ băng khóc lóc mới chợt tỉnh dậy, chỉ có điều hai mắt nó cảm thấy đau đớn, tất cả đều là một màu đen. Oong một tiếng, một tràng những dòng chữ văn tự cổ hiện lên trong đầu nó, lạ thay nó lại hiểu tất cả.

- Hỗn độn sinh bóng tối, bóng tối sinh ma quyết, ma quyết ngưng tụ hắc long... hắc long thiêu hủy vạn vật về với hỗn độn...

Những hàng chữ chậm rãi khắc sâu trong trí nhớ của Dương Phong, nhấn chìm nó vào một cơn say vô thức.

Cũng đã không biết bao lâu, nó mới tỉnh dậy. Chỉ là nó cố gắng mở mắt ra những vẫn không thấy gì, tất cả là một màu đen. Nó giật mình mò mẫm xung quanh rồi lại đưa tay lên ôm mặt gào thét:

- Không, mắt của ta... không...

Hạ Băng thấy vậy liền nắm lấy tay nó nói:

- Phong ca, người không sao chứ, Phong ca, ngươi đừng làm ta sợ...

Dương Phong nắm lấy tay Hạ Băng rồi nói một cách hoảng hốt.

- Băng nhi, sao ta lại không nhìn thấy gì, có phải trời tối quá hay không?, ta thật sự không nhìn thấy gì.

Hạ Băng lặng người, nàng cũng đoán được một phần sự việc. Nàng lại gần, ôm chặt lấy Dương Phong.

Dương Phong lúc này đã bình tĩnh hơn một chút, chắc hẳn đôi mắt bị mù có can hệ tới cái bóng đen chui vào cơ thể nó cùng công pháp mà nó vừa nhận được. Nó buông Hạ Băng ra rồi mò tới chỗ phiến ngọc thạch cùng cây kiếm. Lần này nó vừa cầm vào thì thanh kiếm bỗng nhiên hóa nhỏ thành một cây chùy thủ. Hình dáng vẫn vậy nhưng kích thước lại nhỏ hơn rất nhiều.

Cả Hạ Băng và Dương Phong há hốc mồm kinh ngạc, chuyện này sao có thể xảy ra được. Sau một hồi hoảng sợ, nó lại mò lại gần phiến ngọc thạch. Cầm trên tay, đột nhiên nó cảm thấy phiến ngọc thạch như một quấn sách bất tận, vô vàn kiến thức ghi trong đó.

Hạ Băng thấy vậy bèn lên tiếng hỏi:

- Phong ca, người không sao chứ.

Dương Phong vội giải thích cho Hạ Băng hiểu một chút về sự việc rồi nói:

- Hiện tại hai mắt của A Phong đã bị mù rồi, ta cũng không biết khi nào mới trở lại bình thường...

Hạ Băng lấy tay che miệng Dương Phong. Nàng nói:

- Băng nhi tuy chân hiện tại bị phế, nhưng đôi mắt vẫn còn, ta sẽ tạm thời thay thế đôi mắt của Phong ca. Phong ca thì thay thế đôi chân của ta, như vậy có được không?

Nghe thấy vậy thì trong lòng Dương Phong ấm áp, nó cũng đã yên tâm. Tuy rằng bây giờ mắt nó bị mù nhưng bù lại nó có thể tu luyện, có thể biết được vô vàn tri thức từ vị tiền bối bí ẩn kia. Nói không chừng một ngày nào đấy nó sẽ tìm được cách chữa lành chân cho Hạ Băng và đôi mắt của chính mình. Nó bèn nói:

- Được, chúng ta theo ý Băng nhi. Hiện tại ta không thể mò được đường ra của sơn cốc này, hơn nữa nếu tìm ra lối thoát ta cũng không chắc có thể cõng Băng nhi dưới nước một đoạn đường dài như vậy. Chỉ đành tạm nán lại nơi đây ít lâu.

Hạ Băng gật đầu nói:

- Được, ta nghe theo Phong ca.

Một lúc sau, cả hai ra ngoài tìm chút thức ăn, rồi làm một ít dụng cụ sinh hoạt.

Mỗi ngày Dương Phong đều cõng Hạ Băng đi xung quanh cốc tìm kiếm ít hoa quả dại, thỉnh thoảng lại câu cá trong hồ nướng ăn. Sau đó lại ngồi một chỗ trong sơn cốc luyện công. Dương Phong luyện theo khẩu quyết công pháp trong đầu nhưng mấy ngày liền đều cảm thấy chẳng có chút tiến bộ nào. Thỉnh thoảng chán quá nó lại lôi phiến ngọc thạch ra đọc, kiến thức trong này quả là vô vàn, quá nhiều thứ mà nó chẳng thể hiểu được.

Theo như trên phiến ngọc, người đàn ông này đã tu luyện từ khi còn ở tu chân giới, sau đó phi thăng lên tiên giới, sau khi lên tiên giới vì đắc tội với nhiều người nên đành khai mở vị diện, trốn lên thần giới. Nhờ một thân tuyệt học về luyện đan, y đã có địa vị nhất định ở thần giới. Do muốn tranh đoạt bảo vật nên bị ám toán, sau cùng chết thảm.

Cảnh giới của người tu luyện bắt đầu từ tu chân.

Tu chân thì gồm có chín cảnh giới:

- Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thiên, Vũ Vân, Thừa Biến, Vô Đỉnh, Chân Linh.

Mỗi lần gia tăng cảnh giới tuổi thọ liền nhân đôi. Mỗi cảnh giới lại chia ra làm nhiều giai đoạn gồm có Sơ kì, trung kì, hậu kì và viên mãn. Cái này cũng giống như cổ võ nên không lạ lắm. Dương Phong bỗng cảm thấy ngán ngẩm, nó tu luyện được gần nửa tháng rồi vẫn không có gì tiến triển, theo như trong này thì nó mới chỉ đang ở luyện khí kì. Mà đời người thì chỉ có mấy mươi năm, nếu dồn hết thời gian tu luyện chẳng phải chết già vô ích rồi hay sao.

Hơn nữa trong này cũng viết ông ta là một thiên tài, hơn năm chục năm liền đạt trúc cơ kỳ, tuổi thọ nhân đôi. Vậy phế nhân như nó cần bao nhiêu năm... Nghĩ vậy nó ngán ngẩm, lật qua phần khác đọc.

Thảo dược và luyện đan luôn là phần nó thích nhất, nó chăm chú xem kĩ từng loại thảo dược, đan dược, công dụng và cách thức tạo ra chúng.

Dần dần nó cũng ngộ ra được nhiều thứ, ví dụ như tại sao nó lại tu luyện chậm hay sự khác biệt giữa tu chân và luyện võ. Nơi mà nó đang ở theo như trong phiến thạch thì là Phàm giới. Phàm giới là nơi có rất ít linh khí. Ở nơi này mà tu luyện thì có lẽ đến chết già vẫn chưa thể thăng Trúc Cơ. Người tu luyện võ cũng khác với tu chân, tu chân chủ yếu hấp thụ linh khí của trời đất, tích tụ thành chân nguyên. Còn người luyện võ lại dựa vào đan điền để tích tụ nội khí, sinh ra nội công. Người luyện võ so với tu chân thì rõ ràng kém hơn rất nhiều.

Nó miệt mài tìm hiểu mọi thứ được viết trên phiến thạch, chẳng mấy chốc mà thời gian trôi qua...

Sau khi Vân Gia bị diệt tộc, Vân gia phủ trở nên hoang tàn đổ nát, mọi thứ đều bị đốt cháy sạch, đồ quý báu trong nhà cũng bị lấy đi hết. Xung quanh cây cối mọc um tùm như cỏ dại, xác người bị thiêu cháy vẫn ngổn ngang khắp nơi như nghĩa địa. Lúc này một bạch y hán tử tiêu soái, uy nghiêm dáng dấp đang đứng trước cổng Vân gia trang. Người này không ai khác chính là Mạc Vô Kiếm. Chỉ một cước bộ nhẹ, y đã phi thân qua cổng chính, thẳng tiến vào đại sảnh Vân gia.