Chương 15: Dương Phong

Đại Anh Hùng

Chương 15: Dương Phong

Ánh trăng lờ mờ qua những áng mây chiếu sâu vào trong sơn cốc. Xung quanh cốc bao bọc bởi những vách núi đã dựng đứng, cao hàng trăm thước. Không gian xung quanh tĩnh mịch, im ắng, chỉ duy nhất tiếng thác nước vẫn ầm ầm đổ xuống.

A Nô tỉnh dậy, toàn thân nó đau nhức, bụng đói cồn cào. Điều đầu tiên nó làm là kiểm tra Hạ Băng tiểu thư có làm sao không. Thấy cô nàng hơi thở đều đặn nằm bên cạnh, nó cũng an tâm phần nào. Hạ Băng bây giờ là người thân duy nhất của nó, nó cũng đã hứa với Vân Tế Quang, phải bảo vệ Hạ Băng đến hơi thở cuối cùng.

A Nô bật dậy, nó bắt đầu mò tìm xung quanh kiếm xem có cái gì ăn tạm được không. Ánh trắng dần dần rõ hơn, soi rọi cả sơn cốc, A Nô nhìn thấy gần vách tường không xa gần đó có môt đám cây ăn quả, nhưng mà thấp nhất cũng cao hơn hai mét. Trên cây có mấy quả màu đỏ tươi bằng nắm tay người lớn.

Nó thường hay nghe người già trong phủ dặn là không được ăn trái cây dại trên đường vì có nhiều quả có độc, ăn vào sẽ chết tươi. Nhưng lúc này nó chẳng nghĩ được nhiều như thế, nó tiện tay cầm viên đá ném thật mạnh khiến một quả liền rụng xuống đất, lại thêm một phát nữa, nó lượm hai quả, quay về gần thác nước.

Vừa đi A Nô vừa cắn một miếng thật to. Cảm nhận vị ngọt ngọt, hơi chan chát, mùi vị cũng không tệ. Nó nghĩ thầm, nãy giờ vẫn chưa chết, chắc không có độc, nó liền một hơi ăn ngấu nghiến cả quả. Cầm quả còn lại trên tay, nó tiến lại bên bờ thác nước, ngồi cạnh nơi Hạ Băng tiểu thư đang lịm đi vì mệt.

Qua một lúc, Hạ Băng tỉnh dậy, nàng nhìn A Nô mà không nói gì. Thấy vậy A Nô cũng cảm thấy ngượng nghịu, nó xìa tay đưa cho Hạ Băng một quả dại nó vừa hái được rồi nói:

- Tiểu thư, người chắc hẳn đang đói lắm rồi phải không, tiểu nô vừa hái được hai quả dại. Tiểu nô ăn một quả rồi, chắc chắn không có độc, người mau ăn đi.

Hạ Băng cầm quả dại trên tay, không ngần ngại cắn một miếng. Chẳng hiểu sao vừa ăn lại vừa khóc, nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt.

A Nô thấy vậy cũng không nói gì, nó cũng không biết tiểu thư vì sao lại khóc. Khóc vì mới thoát khỏi cảnh thập tử nhất sinh hay vì gia đình bỗng nhiên tan nát, cha mẹ bị sát hại. Hoặc có thể là vì cả hai. Nếu nó rơi vào hoàn cảnh như vậy, nó cũng không khá hơn Hạ Băng. Bất giác, nước mắt A Nô cũng lăn dài trên má.

Cả hai cứ vậy không nói gì mãi cho đến lúc sau, Hạ Băng lấy tay gạt đi nước mắt rồi hỏi A Nô:

- A Nô kiếm trái này ở đâu vậy?

A Nô bèn nói:

- Tiểu Nô thấy chúng gần vách tường phía bên kia nên ném đá hái hai quả xuống. Nếu tiểu thư thấy đói,ta sẽ đi hái thêm.

Hạ Băng gạt tay ngăn cản rồi nói:

- Sau này ngươi không phải tiểu nô, cũng không được gọi ta là tiểu thư nữa.

A Nô lúng túng nói:

- Ai da, như thế không được đâu, tiểu thư. A Nô...

Vừa nói đến đây thì A Nô liền bị Hạ Băng dùng tay cốc vào đầu một cái đau điếng.

Hạ Băng mặt giận nói:

- Đã nói là không được xưng hô như vậy nữa mà.

A Nô lầm bầm trong miệng: "Không gọi người là tiểu thư nữa thì gọi như thế nào, không lẽ gọi là tiểu nha đầu ngốc".

Lại thêm một cái cốc đầu đau điếng, không ngờ Hạ Băng lại nghe thấy nó lẩm bẩm.

Hạ Băng suy ngẫm một chút rồi nói:

- Ta thấy Tử Y tỉ tỉ hay gọi ngươi là Tiểu Phong, ta cũng bắt trước gọi ngươi là Phong ca. Sau này ngươi sẽ gọi ta là Băng nhi, giống như Hạo Nhiên ca ca gọi ta vậy.

Nghe vậy A Nô liền khua tay nói:

- Tiểu thư, như vậy không được, thế chẳng khác nào ta ngang hàng với Tử Y a di. Hơn nữa người cũng hơn tuổi ta, theo lí mà nói thì ta phải gọi người là tỉ tỉ mới đúng.

Hạ Băng không nói gì, khuôn mặt lại xị ra, chuẩn bị nước mắt ngắn nước mắt dài. Thấy vậy A Nô cũng đành chiều ý nàng ta. Nó thật hết cách với vị tiểu thư này. Nhưng dù sao thì trong lòng nó cũng cảm thấy ấm áp hơn chút. "Băng nhi", nghe thật thân thiết. Nó ngượng ngùng nói:

- Băng nhi, bây giờ chúng ta phải mau chóng tìm cách ra khỏi đây, rồi tiến về thành Dương Châu, hai vị tỉ tỉ của người biết tin ắt hẳn sẽ đau khổ và lo lắng lắm.

Thấy Hạ Băng nắm chặt lấy tay mình, A Nô cũng đoán ra được nàng đang nhớ lại chuyện cũ. Nó ngồi sát lại Hạ Băng an ủi nàng. A Nô cũng trầm ngâm suy tư, nó giờ đã biết mình họ Dương, tên Phong. Một ngày nào đấy nó sẽ đi tìm nguồn gốc, cha mẹ của mình. Một lúc sau, cả hai tựa vào nhau ngủ lúc nào không hay.

Ánh trăng soi rọi qua từng áng mây, tán lá thẳng chiếu lên khuôn mặt hai đứa trẻ lương tựa vào nhau mà sống.

Thành Dương Châu, Dương gia phủ.

Trong đại sảnh lúc này tụ họp mọi thành viên của Dương gia. Ngồi chính giữa là gia chủ của Dương gia, Dương Tự Minh. Ông năm nay mới ngoài tứ tuần nhưng võ công cái thế, nội lực thâm hậu, đã đạt cảnh giới địa cấp trung kì. Hơn thế nữa những việc ông làm đều quang minh chính đại, người người ngưỡng mộ kính phục. Điển hình là việc thống lĩnh dân quân đánh bại hai mươi vạn đại quân Tề quốc.

Dương Chí Bảo chính là con trai thứ hai của Dương Tự Minh. Y hai mươi ba tuổi đã bước vào huyền cấp trung kì, võ công cũng xếp vào hàng tinh anh của Dương gia. Luyện Dương gia Thiên Phong thương pháp và Hàn Băng chưởng của Vân gia. Nương tử là Vân Tử Y. Ngoài ra y còn sáu huynh muội lần lượt là:

Huynh trưởng Dương Kỳ Khôi hai mươi năm tuổi, võ công cao cường, luyện Thiên Hỏa thương pháp, đã đạt huyền cấp hậu kì, là một trong những tinh anh của Dương gia, được chú trọng bồi dưỡng.

Tam đệ Dương Si Thần hai mươi mốt tuổi, chững chạc, điềm tĩnh, tính tình ôn hòa, võ công cũng thuộc vào hàng xuất trúng. Đã vào huyền cấp trung kì. Y ngoài luyện võ còn đam mê y dược, thích nghiên cứu các loại thuốc trị thương khác nhau. Võ học sở trường của y chính là Dương Gia Thiên Lôi thương pháp.

Tứ đệ Dương Vũ Bình hai mươi tuổi, tính tình nóng nảy, bộc chột nhưng lại rất thương yêu anh em trong gia tộc, chính vì vậy mà Dương Tự Đức bắt y phải học bộ Dương Gia Thiên Thủy thương pháp để kiềm chế tính tình y. Y ngoài việc luyện võ ra còn thích nuôi ngựa, huấn luyện chiến mã

Ngũ đệ Dương Lý Mộc mười chín tuổi, tính tình ôn hòa, lãnh đạm, làm việc cẩn thận, tỉ mỉ. Thông thạo cầm kì thi họa, Võ nghệ cũng không kém bất kì người anh nào của mình, còn trẻ nhưng đã là huyền cấp sơ kì. Sở trường của y là Dương Gia Mộc Nhiên thương pháp.

Lục đệ Dương Vô Ky mười bốn tuổi, thông minh lanh lơi nhưng tính tình ham chơi, võ công lười biếng luyện tập nên mới chỉ đạt đến Hoàng Cấp sơ kì. Cả bộ Dương Gia Thiên Thủy thương pháp cũng mới chỉ luyện được một phần ba. Cứ hễ rảnh rỗi là y lại trèo tường ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, gây chuyện rắc rối khắp nơi.

Thất muội Dương Tiêu Tuyết mười tuổi, dễ thương, thông minh lanh lợi không kém gì các ca ca của mình.

Tất cả lúc này đều đang tập trung ở đại sảnh nghị luận đường của Dương gia. Ngoài ra còn có các vị Dương gia trưởng lão và một vài vị gia chủ gia tộc khác. Không khí lúc này vô cùng ảm đạm vì mọi người đều nhận được tin Vân Gia ở thành Hoàng An vừa bị tiêu diệt, trên dưới không còn một ai. Chỉ sót lại duy nhất hai nữ tử đó là Vân Tử Y, giờ đã là vợ của Dương Chí Bảo và Vân Lan, vợ của Lâm Khang.

Thấy tất cả mọi người đã yên ổn vị trí, Dương Tự Minh mới lên tiếng...