Chương 14: Tia sáng trong bóng tối

Đại Anh Hùng

Chương 14: Tia sáng trong bóng tối

Sáng hôm sau, tất cả mọi người ở thành Hoàng An đều kinh hãi hoảng sợ vì chỉ trong một đêm, toàn thể Vân gia trên dưới đều không còn một ai. Gia trang tất cả bị đốt sạch, ngọn lửa lớn đến mức kinh hoàng, cách xa mười dặm cũng có thể trông thấy. Già trẻ lớn bé không ai là không biết sự việc này.

Các gia tộc có quan hệ tốt với Vân gia thì đều im hơi lặng tiếng. Giường như tất cả cũng chỉ muốn im lặng cho qua mọi chuyện, chẳng ai dại gì đi chuốc họa vào thân, một gia tộc lớn như thế còn bị tiêu diệt huống gì những gia tộc nhỏ lẻ. Dần dần thành thói quen, cữ hễ ai nhắc đến Vân gia là mọi người lại lảng tránh.

Lúc này trong mật đạo của Vân gia, tất cả là một màu đen tối, không gian yên lặng đến đáng sợ. Chỉ nghe duy nhất là tiếng bước chân và hơi thở của hai đứa trẻ nhỏ. Mật đạo của Vân gia vốn là một mê cung tối tăm, nhiều ngõ ngách, chỉ cần đi nhầm hướng là cả đời mãi mãi lạc trong mê cung, không cách nào thoát ra được.

A Nô không biết mình đã đi bao lâu, xung quanh là một màu đen kịt chỉ có chút ánh sáng phát ra từ mặt ngọc đeo trên cổ. Nó vốn không có bản đồ nên đánh cắm đầu đi bừa, hơn nữa dù có nó cũng không dám ló đầu ra bên ngoài. Trên lưng A Nô là Hạ Băng, cô nàng vẫn mê man chưa tỉnh dậy.

Toàn thân A Nô lúc này nhức mỏi, nó đã phải cõng Hạ Băng một đoạn đường khá dài. Cánh tay chẳng những nhũn ra, hơn nữa còn đau nhức vô cùng, nó bèn ngồi xuống nghỉ một lúc. Quan sát mọi thứ xung quanh, lúc này nó mới nhận ra là mình hoàn toàn không có cách nào thoát ra khỏi chỗ này. Bất chợt bụng nó trở nên đói còn cào, nó mới bắt đầu nghĩ: "Mình cứ đi như thế này không chết khát thì cũng chết vì đói, phải nhanh chóng nghĩ cách mới được".

A Nô dùng mặt ngọc soi khắp nơi tìm kiếm xem có gì có ích hay không thì liền phát hiện có một vài giọt nước rỉ xuống. Nó vội dùng tay hứng uống từng giọt. Cơn khát đã trôi qua, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn, nó cũng lấy một chút nước cho Hạ Băng uống.
Hạ Băng lúc này khuôn mặt tái xanh, yếu ớt, môi cũng khô cứng, chắc chắn là do thiếu nước. A Nô vừa cho hạ băng chút nước cô nàng liền mở mắt tỉnh dậy. Chỉ là vừa tỉnh dậy thì Hạ Băng đã khóc thét ầm ĩ, chân nàng ta đau đến mức muốn chết đi sống lại, cảm giác như có ngàn vạn mũi tên xuyên qua đôi chân khiến nước mắt không cầm được mà cứ tuôn rơi.

A Nô giật mình, nó toát hết cả mồ hôi, vừa thương sót cho nàng vừa vắt óc suy nghĩ tìm cách. Bỗng nó chợt nhớ ra một điều, tháo ngay chiếc mặt ngọc trên ngực mình rồi đeo lên cổ Hạ Băng. Kì lạ thay, Hạ Băng vừa đeo vào cảm giác đau chợt biến mất. Cô nàng thều thạo gọi nó:

- A Nô à, chân ta... chân ta sao không cử động được. Hu hu...

Nhìn thấy Hạ Băng nước mắt ngắn nước mắt dài, nó vội an ủi:

- Không sao đâu, chắc bị tên hắc y nhân kia ám toán nên tiểu thư mới tạm thời không đi lại được, chúng ta ra khỏi đây rồi sẽ tìm cách chữa cho người.

Hạ Băng chợt nhớ đến cảnh mẫu thân thương yêu bị sát hại, còn anh trai thì bị bắt, không khỏi đau lòng khóc lóc:

- Mẫu thân... Hạo Nhiên ca ca... A Nô, ta không muốn sống nữa...

A Nô cũng nhìn Hạ Băng ánh mắt buồn bã, nó nói:

- Tiểu thư đừng nghĩ quẩn, Hạo Nhiên thiếu gia chưa chắc sẽ bị giết chết, chẳng lẽ người không muốn cứu y ư. Hơn nữa thù Vân gia người còn chưa báo, cứ vậy chết đi là bất hiếu với tổ tiên đó.

Hạ Băng bị A Nô hỏi vậy liền lúng túng, cô nàng không biết nói thế nào, lại òa lên mà khóc. Thấy vậy A Nô cũng chỉ biết dỗ dành an ủi, nó nói:

- Lúc này chúng ta cũng sắp chết đến nơi rồi, tiểu thư của tôi à, người có thể nín một lúc được không? Ai da... thiệt tình là...

Hạ Băng cơ thể mệt mỏi, cũng không khóc lóc nữa. Nàng nhận ra là xung quanh mình là một màu đen tối, nàng hỏi:

- Nơi đây là nơi đâu?

A Nô liếc xung quanh rồi trả lời:

- Chúng ta vẫn còn đang ở trong mật đạo, A Nô không có bản đồ, hơn nữa bên ngoài cũng bị mai phục, nên chỉ đành tạm nghỉ ở đây.

Hạ Băng nói:

- A Nô, nơi này thật thật tăm tối, ta sợ...

A Nô chẳng lẽ không biết, Hạ Băng vốn từ nhỏ được chiều chuộng, lúc nào cũng có người bảo vê, tối ngủ cũng thắp đèn đóm sáng trưng, đột nhiên rơi vào hoàn cảnh thế này, bảo sao không sợ. nó nhích lại ngồi sát Hạ Băng, nắm lấy tay nàng rồi nói:
- Đừng sợ, có A Nô ở đây...
Hạ Băng nắm tay A Nô thật chặt mới hiểu cảm giác của A Nô, tay A Nô run run. Thật ra nó cũng sợ không kém gì Hạ Băng. Nó mới có tám tuổi đầu đã bị người ta truy giết đến mức phải trốn vào mật đạo đen thui không có lối ra thì hỏi sao không sợ. Ngay lúc này thì Hạ Băng vội lên tiếng phá tan không gian im lặng đáng sợ đó:

- Vừa rồi phải cảm ơn chiếc vòng mặt ngọc này của A Nô rồi.

A Nô cười khì khì, nó không nghĩ là chiếc vòng công hiệu như vậy, không ngờ ngoài chữa vết thương lại còn có khả năng giảm đau. Nghĩ vậy nó bèn nói:

- Tiểu thư, ta cũng không biết chiếc vòng mặt ngọc này lại lợi hại như vậy. Người cứ đeo luôn đi, đến khi nào chân khỏi mới được tháo ra.

Hạ Băng thấy A Nô quan tâm đến mình, không khỏi cảm động. Nàng lẩm bẩm:

- Cảm ơn ngươi...

Không thấy A Nô nói gì nữa, Hạ Băng lên tiếng hỏi:

- Bây giờ chúng ta phải làm sao?. Ta khát và đói quá

A Nô nãy giờ đang mải mê suy nghĩ tìm cách thoát, nghe Hạ Băng nói vậy liền bất giác trả lời:

- Thức ăn thì không có, nhưng chúng ta có ít nước, để ta đi lấy cho người.

Nói rồi nó định đứng dậy đi lấy thì phát hiện Hạ Băng nắm chặt tay nó. A Nô không còn cách nào khác, nó đành phải cõng cả nàng theo sau. Tới chỗ lấy nước, nó sực nghĩ ra một điều. Nơi có nước ắt hẳn là từ một mạch nước ngầm nào từ trên cao chảy xuống, cứ đi theo hướng có nước, chắc chắn sẽ ra được một con sông hay con suối nào đó, như vậy có cơ may thoát khỏi đây.

A Nô cõng Hạ Băng suốt chặng đường đi, cứ đi được một đoạn nó lại nghỉ một chút, mò mẫm liên tục suốt chục canh giờ. Cả người nó lả đi vì đói, nhưng nó vẫn cố gắng. Chẳng bao lâu thì nó nghe tiếng nước chảy ngày một rõ ràng hơn, đằng xa phía cuối đường hầm là ánh sáng. Nó bỗng khựng lại suy nghĩ, nếu đây thực sự là lối ra thì ắt hẳn bên ngoài đang có mai phục. Nhưng nó lại lắc đầu gạt bỏ ngay suy nghĩ này. Nếu thực sự đây là lối ra thì ắt hẳn phải có đầy dẫy xác chết, dấu tích chém giết ở phía trước mới phải.

Không một chút chần chừ, nó vội phóng nhanh về phía cuối hầm, điều khiến nó bất ngờ là tiếng nước chảy ầm ầm ngày càng rõ hơn, phía cuối đường hầm không phải là lối ra, mà là một cái hang phía sau cái thác.

Cả A Nô và Hạ Băng đều ngạc nhiên, phía dưới thác nước là một sơn cốc nhỏ. Chỉ là muốn xuống phía dưới thì hơi khó một chút vì thác nước này cao mấy chục trượng, hai đứa nhỏ nhảy xuống mà trúng đá thì tan xác. Thấy Hạ Băng ôm mình thật chặt, A Nô lên tiếng hỏi:

- Tiểu thư, chúng ta phải nhảy xuống dưới, người có sợ không?.

Hạ Băng ôm nó chặt hơn rồi nói:

- Chừng nào ở bên ngươi, ta không sợ.

A Nô nghĩ thầm trong bụng: "Té ra người không sợ, nhưng mà ta thì lại sợ... ". A Nô toát hết cả mồ hôi, nó chần chừ mãi đến khi cái bụng kêu ọp ẹp nó mới nghĩ: "Bây giờ phải nhảy, không nhảy thì kiểu gì cũng chết đói". Nghĩ vậy nó đành nhắm mắt, lấy đà phi thẳng từ trên xuống.

Ùm một cái, cả hai nhảy xuống, bị dòng thác nhấn chìm cả mấy trượng, cũng may nó hay ra suối chơi nên biết bơi. Trong làn nước siết, A Nô bám vào được một mỏm đá rồi leo lên bờ, cả hai người ướt sũng, A Nô nằm lăn ra mặt đất thở phì phò.