Chương 13: Thiên lý bất dung

Đại Anh Hùng

Chương 13: Thiên lý bất dung

Ngoài trời mưa tầm tã, không khí ngày càng lạnh hơn, hòa lẫn trong không gian tĩnh mịch chết chóc là hơi thở của Vân Tự Đức cùng sáu tên địa cấp hắc ý nhân đang vây công. Lúc này toàn thân Vân Tự Đức nhuốm một màu máu tươi. Ông cũng không biết mình giết bao nhiêu tên rồi, chỉ thấy xung quanh ngổn ngang xác chết, thây chất thành chồng.

Lại tiếp đợt tấn công nữa, hai tên địa cấp hắc y nhân đâm kiếm phóng tới, xuất liên tiếp mười mấy kiếm chiêu khiến Vân Tự Đức phải xoay người phòng thủ liên tục. Nhưng cũng không thể làm khó được ông, chỉ qua mười mấy chiêu, ông vung kiếm đáp trả, một kiếm một chưởng liền đánh bay hai tên địa cấp sơ kì.

Hai tên kia vừa bị đánh bật ra ba tên khác lại bay vào, khiến Vân Tự Đức phải gia tăng chưởng lực. Ông dồn nội lực vào kiếm khiến thanh kiếm phát sáng, mỗi một chiêu kiếm đều tỏa ra hàn băng, chỉ cần dính một kiếm lập tức chỗ bị chém liền hóa thành băng vỡ vụt. Vân Tự Đức vốn luyện hàn băng chưởng, khí trời càng lạnh càng khiến nội lực của ông gia tăng. Vì vậy cho dù có bị sáu cao thủ vây quanh cũng không làm khó được ông.

Từ lúc bắt đầu cuộc chiến, tên hắc y nhân cầm đầu rất ít khi động thủ, y chăm chú quan sát mọi chiêu thức của Vân Tự Đức. Vốn tính vô cùng cẩn thận, nhất là trong giao đấu, nếu không chắc thắng được đối phương y sẽ không vội vàng mà động thủ. Điều mà y đợi lúc này đó là con át chủ bài của y.

Lại thêm một tên Địa cấp hắc y nhân bị Vân Tự Đức chém trúng. Toàn thân y lập tức bị hàn băng xâm nhập, đông cứng rồi vỡ vụn thành từng mảnh. Hai tên còn lại thấy vậy cũng chùn bước, không vây đánh nữa.

Hắc y nhân kia thấy cục diện như vậy liền lên tiếng:

- Khá khen cho lão đầu mục nhà người, thật không ngờ ngươi đã Địa cấp hậu kì viên mãn vào thời điểm này. Quả là khiến ta tốn không ít khí lực.

Vân Tự Đức nào muốn dài dòng lôi thôi, ông phất kiếm lướt thẳng tới phía năm tên hắc y nhân và nói:

- Chớ nhiều lời, Vân gia ta hôm nay bi diệt cũng phải lôi các ngươi theo cùng.

Đao kiếm chạm nhau leng keng, tóe sáng. Đao chưởng kiếm chưởng bắn tóe tung khiến những tên hắc y nhân kim cấp hoàng cấp dính phải đều ngã lăn ra chết.

Vân Tự Đức thi triển bộ Phong vân cửu kiếm, kiếm chiêu biến ảo, liên tục vừa đánh vừa thủ khiến cả bốn tên cảo thủ địa cấp kia không tài nào tìm được sơ hở mà công phá.

Ông đang trong vòng vây hãm thì nghe tiếng Vân Thừa Đông hô to:

- Cha, con đến giúp người một tay.

Thấp thoáng phía xa là bóng dáng của Ngô Thiên Đức đáng trốn chạy. Người rượt đuổi y không ai khác chính là Vân Tế Quang.

Vân Tự Đức mừng thầm, không lẽ nào Thừa Đông và Tế Quang đã phá được vòng vây, đang đến tiếp ứng cho ông. Chỉ là ông chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng Vân Tế Quang la lên:

- Cha cẩn thận...

Vân Tự Đức thoáng thấy tên hắc y nhân cầm đầu vung một đao chém tới. Đao này của y dồn toàn bộ nội lực khiến Vân Tự Đức cũng phải dốc toàn bộ nội lực mà nghênh chiến. Hai vũ khí chạm nhau khiến trời long đất lở, một băng một lửa phát ra nội lực thật kinh khủng. Bỗng nhiên ông cảm thấy như bị vật gì đó đâm đằng sau lưng.

Lúc này ông mới nhận ra là người ám toán ông lại chính là con trai ông, VânThừa Đông. Bị một thanh đoản đao găm ngay vào lưng, toàn bộ khí lực Vân Tự Đức bỗng chốc tụt giảm, dưới sức ép của đao kình khiến ông bị đánh văng xa cả chục trượng.

Vân Tự Đức giận tím mặt, ông quát:

- Tên nghịch tử, ngươi...

Nói được mấy câu ông lại ho khụ khụ rồi thổ huyết.

Vân Tế Quang chính mắt trông thấy cảnh tượng ấy không khỏi phẫn uất. Y phóng thẳng tới Vân Thừa Đông mà chém. Chỉ là chưa áp sát được Vân Thừa Đông thì ngay lập tức Vân Tế Quang đã bị năm tên địa cấp sơ kì chặn đường vây quanh.

Không còn cách nào khác, Vân Tế Quang chỉ đành lui về, đỡ lấy Vân Tự Đức. Giọng khàn khàn gọi:

- Cha... Người không sao chứ.

Vân Tự Đức lại nôn ra một ngụm máu rồi nói:

- Tên nghịch tử, vì sao ngươi lại phản bội gia tộc, ám toán chính cha đẻ của mình, làm ra cái loại chuyện thiên lý bất dung này?

Vân Thừa Đông gào thét:

- Vì sao?, ông thừa biết còn gì. Tôi rõ ràng là trưởng tử của ông, nhưng lúc nào ông cũng khinh thường tôi, tuyệt học gia truyền lại đem cho tên chó chết kia. Tôi trong mắt ông thật sự không đáng một xu. Bây giờ ông lại hỏi vì sao?. Tôi nói cho ông biết, cha con ông hôm nay phải chết là cái chắc, tôi từ nay cũng không còn là người của Vân gia nữa, Vân gia đến đây tuyệt diệt.

Vân Tự Đức đau lòng như cắt, ông cười mỉa mai:

- Tuyệt diệt ư, Vân gia ta dù chỉ còn một người cũng sẽ tìm cách báo thù rửa hận.

Ngô Thiên Đức lúc này cầm trên tay một cái thủ cấp rồi cười hả hả nói:

- Ý người có phải cái này. Ai cha, ta chỉ sợ Vân gia đến một người cũng không còn mà báo thù. Haha

Vân Tế Quang thất thần khi thấy khuôn mặt đáng thương của vợ mình đang bị Ngô Thiên Đức cầm trên tay. Y vốn rất thương yêu vợ, nay thấy vợ mình chết không toàn thây, bi phẫn trong lòng y dâng lên. Y dùng toàn lực lao tới phía Ngô Thiên Đức. Tất cả kẻ ngáng đường y đều phải chết.

Mặc dù nội lực cao thâm, chiêu thức tinh xảo nhưng sự tức giận càng ngày càng lấn át khiến cho Vân Tế Quang chẳng mấy chốc đã hững chịu nhiều vết thương. Thế nhưng y vẫn không dừng lại, đám hắc y nhân chết dưới tay y càng lúc càng nhiều. Một kiếm vung lên mang theo vàn uy lực cùng sự căm phẫn. Chỉ khi nhìn thấy đứa con trai yêu quý đang dãy dụa trong tay Ngô Thiên Đức, y mới khựng lại một lúc.

Vân Tế Quang buông kiếm trong tuyệt vọng. Đối với y đây là sự kết thúc... Y ngừa mặt lên trời hét thật lớn mặc cho bao nhiêu nhát kiếm chém lên người.

Hạo Nhiên lần thứ hai phải chứng kiến cảnh người mình thương yêu tôn kính bị giết hại, nó dãy dụa, gào lên trong vô vọng sau đó lại ngất đi.

Tên hắc y nhân cầm đầu lạnh giọng nói:

- Vân Tế Quang, nếu ông khôn hồn giao ra vật đó thì ta sẽ tha chết cho tên nhóc này, giữ lại cho Vân gia một người nối dõi.

Vân Tế Quang nhìn tên hăc y nhân khinh bỉ, ông biết dù có giao ra cái gì đi chăng nữa thì hôm nay Vân gia chắc chắc sẽ bị giết sạch không còn một ai. Tiếng cười của ông mạng theo chút nội lực cuối cùng vang vọng khắp Vân gia Trang.

- Vân gia ta ngoài tên nghịch tử kia thì ai cũng là anh hùng hảo hán, đầu đội trời chân đạp đất, há có thể để cho lũ tiểu nhân các người được toại nguyện. Hạo Nhiên à, gia gia xin lỗi, ta đành đi trước con một bước.

Nói rồi ông đánh một chưởng tự vẫn ngay tại chỗ.

Hắc y nhân lập tức đến lục soát trên người của Vân Tự Đức, nhưng không thấy vật gì, dưới lớp mặt nạ có thể thấy khuôn mặt y nhăn lại, ánh mắt đỏ ngầu giận dữ. Y quát:
- Lục soát tất cả cho ta, phải kiếm cho ra vật ấy bằng mọi giá.

Ngô Thiên Đức đứng bên bèn hỏi:

- Đại Nhân, tên tiểu tử này hay là chúng ta giết luôn.

Bỗng một tên địa cấp sơ kì vội lên tiếng:

- Đại nhân, xin hãy giao tên tiểu tử này cho thuộc hạ, thuộc hạ cũng đang cần một thi thể tiểu đồng còn sống để thử nghiệm độc dược.

Hắc y nhân chỉ gật đầu không nói gì. Đối với y một tên nhãi ranh giết cũng chẳng có tác dụng gì. Điều quan trọng bây giờ là củng cố lực lượng, truy tìm cho ra vật ấy.

Chỉ trong một đêm mưa to gió lớn, Vân gia toàn thể chìm trong biển máu, chính thức bị diệt tộc. Xóa tên khỏi thành Hoàng An.