Chương 12: Bi Kịch

Đại Anh Hùng

Chương 12: Bi Kịch

Cách không xa đại sảnh của Vân gia, đang xảy ra một cuộc chiến kinh thiên động địa. Tuy mới chỉ là địa cấp sơ kì nhưng võ công của Vân Tế Quang hết sức tinh xảo, từng chiêu thức như quấn lấy đối phương không một chút sơ hở. Y sử dụng Phong Vân kiếm pháp phi thường ảo diệu, khiến cho Ngô Thiên Đức cùng hai tên địa cấp sơ kì phải vừa đánh vừa thoái lui.

Hai bên đánh hơn mấy chục hiệp vẫn bất phân thắng bại, nhưng Vân Tế Quang lại lòng như lửa đốt. Y biết dù mình có khắc chế được ba tên này cũng không thể nào nhất chiêu tất sát được mà Vân Gia đệ tử thì ngã xuống ngày càng một nhiều hơn.

Vân Tế Quang tay nắm chặt kiếm, một tay còn lại vận nội kình giấu sau lưng, y nói:

- Ngô gia chủ, chẳng hay vẫn còn ôm hận việc hủy hôn giữa hai nhà nên ông mới đồng ý làm chó cho triều đình đi diệt Vân gia ta.

Ngô Thiên Đức vốn tự cao tự đại, y nào chịu được sự sỉ nhục này. Cả người y phi lên không trung, một đao nhắm thẳng tới Vân Tế Quang mà chém. Hai tên Địa cấp sơ kì hắc y nhân đằng sau thấy vậy cũng lao lên theo sau.

Vân Tế Quang một tay dùng kiếm chém xuống dưới đất khiến toàn bộ nước dưới mặt bắn lên trên không trung, sau đó tay kia của y toàn lực đánh ra một chưởng. Chưởng này chứa hàn băng chân khí nên ngay lập tức biến những giọt nước trên đường đi thành những khối băng nho nhỏ bay thẳng tới Ngô Thiên Đức.

Giật mình với chiêu thức kì lạ của Vân Tế Quang, song y đang ở trên không trung, không tài nào né được nên chỉ đành dùng đao đỡ chiêu. Từng hạt băng li ti tốc độ như vũ bão bay xuyên thủng qua hai tên hắc y nhân đằng sau khiến chúng lăn ra chết ngay lập tức.

Mặt Ngô Thiên Đức tái lại, nếu vừa rồi không phải y dùng toàn bộ nội lực bao bọc xung quanh, lại dùng đao phá chiêu thì có lẽ y cũng đã lăn quay ra chết rồi cũng nên. Chưởng pháp này tuyệt không đơn giản. Chẳng trách vị đại nhân này lại huy động nhiều lực lượng đến vậy để diệt Vân gia.

Lúc này cả hai bên đều đã thấm mệt, Vân Tế Quang sau khi xuất Hàn Băng chưởng thì nội lực tiêu hao quá nhiều, y cũng tạm ngừng động thủ.

Thấy Vân Tế Quang không có ý định áp sát chiến đấu, Ngô Thiên Đức cũng không dại mà lại gần, vả lại dù có đấu y cũng chưa chắc thắng được Vân Tế Quang, có khi còn bỏ mạng. Điều mà y chờ đợi lúc này là đợi đám hắc y nhân tiêu diệt toàn bộ Vân gia đệ tử sau đó vây hãm Vân Tế Quang cũng không muộn.

Y bỗng nhiên cười hả hả rồi nói:

- Vân Tế Quang, từ từ rồi ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ. Vợ và con ngươi ắt hẳn sẽ rất vui khi nhìn thấy ngươi đấy.

Vân Tế Quang cười lạnh, y mắng:

- Tiểu nhân bị ổi. Sớm muộn gì gia tộc ngươi cũng có ngày gặp quả báo.

Ngô Thiên Đức cười ha hả, y nói:

- Nói cho ngươi biết cũng không sao, ngay lúc này đây đám người mai phục ở phía sau núi cũng đã giết sạch Vân gia già trẻ lớn bé. Thiết nghĩ trong đó có cả vợ con ngươi.

Nghe đến đây đã khiến Vân Tế Quang mặt trầm xuống, vừa nghi ngờ vừa lo sợ. Làm sao mà Ngô Thiên Đức biết được mật đạo mà mai phục, nếu quả thực như hắn nói thì mọi việc không xong rồi.

Thấy biểu lộ của Vân Tế Quang, Ngô Thiên Đức lại nói tiếp:

- Có phải ngươi đang tự hỏi ta làm sao lại biết lối vào mật đạo, chắc ngươi nghĩ gian tế chỉ có mỗi Điền Cung thôi đúng không?. Ta cũng không ngại nói cho ngươi hay, ngay lúc này người huynh đệ ruột thịt của ngươi đang đi giết chính phụ thân của ngươi đấy.

Mặt Vân Tế Quang biến sắc, y vừa lo cho gia phụ, vừa lo cho nương tử và hài tử của mình. Lúc này y không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ nội gián thứ hai không ai khác chính là huynh trưởng của y, Vân Thừa Đông.

Ngô Thiên Đức cười ha hả nói:

- Nhưng người cũng đừng lo, ta đã hạ lệnh bắt sống vợ và con ngươi rồi. Có lẽ vợ ngươi có thể thỏa mãn ta một đêm, còn con trai con gái ngươi ta sẽ đem cho chó ăn.

Những câu nói này khiến Vân Tế Quang không chịu đựng nổi nữa, y vừa vung kiếm chém thẳng tới Ngô Thiên Đức vừa quát:

- Tên súc sinh, Vân gia có diệt ta cũng phải lấy cái mạng chó của ngươi.

Dùng hết sức bình sinh, y xông tới Ngô Thừa Đức, những kẻ cản đường y đều bị một kiếm của y chém cho nát bấy, kẻ thì đầu một nơi thân một nẻo, kẻ thì bị chém làm hai, cảnh tượng ghê rợn vô cùng.

Ngô Thiên Đức thấy tình hình không ổn, y vừa đỡ kiếm vừa thoái lui về phía Đại sảnh của Vân gia, nơi mà Hắc y nhân cầm đầu đang chiến đấu với Vân Tự Đức.

Lúc này phía sau Cầm thi uyển...

Hai tên hắc y nhân tiến tới gần lối vào của mật đạo, một tên lên tiếng hỏi:

- Chúng ta có nên đi vào trong đó không?

Tên hắc y nhân còn lại vội quát:

- Người đúng là óc heo, đại nhân đã lệnh cho chúng ta canh gác ở đây đề phòng có kẻ trốn chạy, vả lại bản đồ Vân Thừa Đông cho cũng chưa chắc là thật, chúng ta vào lạc trong đó thì chỉ có con đường chết.

Tên hắc y nhân còn lại xoa xoa đầu ra vẻ đồng ý.

Bốn người nấp sau tảng đá mặt mày tím tái. Quả nhiên không sai, gian tế không chỉ có một, Tố Huyên nghe vậy liền biết sự tình không tốt, rất có khả năng kẻ đó sẽ ám hại chồng nàng. Lúc này trong đầu nàng lo lắng chỉ mong tìm cách báo tin cho chồng thật nhanh trước khi quá muộn.

Trời càng lúc mưa càng lớn, sét đánh ngang trời sáng lóe lên một cái.

Một trong hai tên hắc y nhân thấy có điều bất thường liền rút kiếm lên tiếng:

- Phía sau tảng đá có người, ta rõ ràng nhìn thấy bóng ai đó.

Cả hai tên đều từ từ tiến lại gần tảng đá.

Biết mình đã bị lộ, Tố Huyên hoảng sợ, nàng lúc này lo nhất là Hạo Nhiên và Hạ Băng. Bằng mọi cách phải cứu được chúng.

Vuốt ve khuôn mặt hai đứa con, nước mắt nàng đầm đìa, nàng dặn:

- Mấy đứa phải chạy về phía mật đạo và trốn ở trong đấy có biết không? mẫu thân xin lỗi.

Nói rồi nàng rút kiếm phi thân phóng nhanh về đại sảnh. Chỉ là chạy không được bao xa thì liền bị hai tên hắc y nhân thì triền khinh công chặn đường lại. Tố Huyên tuy tố chất không kém thế nhưng nàng vì sinh hai đứa con cho Vân Tế Quang nên võ công không có tiến bộ, chỉ là một huyền cấp sơ kì, sao có thể đấu lại hai tên huyền cấp trung kì. Chỉ qua vài chiêu thức, nàng đã ở thế hạ phong.

Thấy mẫu thân vì mình mà không tiếc tính mạng, Hạo Nhiên sao có thể làm ngơ, y tuy nhỏ tuổi nhưng vô cùng dũng cảm. Y vung kiếm lên tới giúp mặc cho A Nô níu kéo ngăn cản. Hạ Băng lúc này nước mắt ròng ròng, nàng nấc ngẹn, nói không ra lời, thi thoảng nghe thấy nàng gọi:

- Phụ thân ơi... Mẫu thân ơi... Nhiên huynh ơi...

Chính lúc này là lúc mà A Nô phân vân. Nó thất thần, mọi người ở Vân gia chẳng khác gì gia đình của nó, nước mưa như xóa nhòa đôi mắt, lòng đau như cắt nó vội kéo tay Hạ Băng chạy thẳng về phía mật đạo. Đó là quyết định sau cùng của nó. Nếu không đi, ắt hẳn chỉ có con đường chết.

trong cơn mưa tầm tã, Tố Huyên vung kiếm trong tuyệt vọng. Nàng vừa ra chiêu vừa thét:

- Nhiên Nhi, mau chạy đi, mặc kệ mẫu thân...

Hạo Nhiên nào có quan tâm sống chết, nó cứ thế lao vào, tay vung kiếm mà chém. Thế nhưng một đứa nhóc mới mười tuổi như nó, kim cấp sơ kì còn chưa tiến tới thì sao có thể ngăn nổi hai gã huyền cấp.

Chỉ bằng một chiêu, gã hắc y nhân đã đánh bay thay kiếm trên tay rồi tùm lấy cổ Hạo Nhiên mặc cho nó có dãy dụa thế nào đi chăng nữa.

Tố Huyên nhất thời trong lúc phân tâm liền bị một kiếm của gã hắc y nhân còn lại đâm xuyên người. Ánh mắt nàng tuyệt vọng, hai hàng lệ lăn dài trên gò má... Nàng thủ thỉ:

- Thiếp xin lỗi, Quang ca...

Tên áo đen túm cổ Hạo Nhiên thấy còn hai con chuột nhắt đang trốn chạy thì liền phóng hai đường kim châm nội lực nhắm thẳng hai chân của Hạ Băng mà đánh tới. Hạ Băng trúng phải chiêu này liền ngã quỵ ra đất. Nàng đau đến mức ngất đi, hình ảnh cuối cùng trong mắt là một kiếm đâm xuyên qua người của mẫu thân nàng, còn ca ca của nàng thì đang bị một tên túm lấy cổ.

A Nô và Hạ Băng bấy giờ đang ngay gần sát mật đạo.Mặc dù run sợ, nhưng nó cũng không chạy một mình mà vẫn quay lại, cõng Hạ Băng trên lưng rồi tiến vào mật đạo.

Một tên hắc y nhân thấy vậy liền toan đuổi theo thì bị tên còn lại ngăn cản. Y nói:

- Không cần đuổi theo, chúng nó chết chắc rồi.

Xong y lại nói tiếp:

- Ha ha, chúng ta gặp may, đây chính là vợ và con trai của Vân Tế Quang. Mau lấy thủ cấp của ả rồi về bẩm báo với gia chủ.

Chỉ bằng một nhát kiếm, y đã cắt gọn thủ cấp của Tố Huyên. Chứng kiến cảnh tượng tàn khốc này, Hạo Nhiên cũng không chịu nổi, nó ngay lập tức gào tên mẫu thân rồi ngất đi...

Mưa càng lúc càng to hơn nữa, những bóng đen vẫn tiếp tục tàn sát, cuộc chiến chưa hồi kết...