Chương 10: Đại Chiến Vân gia trang (2)

Đại Anh Hùng

Chương 10: Đại Chiến Vân gia trang (2)

Bên ngoài bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng lại có vài tia chớp lóe sáng loằng ngoằng qua những đám mây. Gió lạnh thổi ào ạo báo hiệu trước một cơn giông bão sắp đến.
Lúc này bên trong một căn biệt viện, Vân Tế Quang đang dặn dò mọi người:

- Huyên nhi, nàng và các con hãy đến phía sau Cầm thượng uyển lánh tạm, đây là bản đồ mật đạo, cứ theo bản đồ này mà đi thì sẽ tới phía sau núi, không ai có thể đuổi kịp mọi người được đâu.

Vân Tế Quang nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tố Huyên, y bất giác đưa tay ôm chặt lấy nàng, chưa bao giờ y có cảm giác sợ mất mát như bây giờ.

Tố Huyên thấy phu quân mình ôm chặt như vậy cũng linh cảm được có điều gì đó không ổn. Lệ lăn dài trên khuôn mặt diễm lệ lúc nào không hay. Nàng nói:

- Thiếp... Thiếp sẽ đợi chàng về.

Vân Tế Quang buông Tố Huyên ra rồi bước về phía Hạo Nhiên, Hạ Băng và A Nô. Y nói:

- Hạo Nhiên, Con chắc cũng biết chỉ xíu nữa đây sẽ xảy ra một cuộc ác chiến, thương tổn là khó tránh khỏi, ta cũng không chắc có thể toàn mạng thoát ra. Vãn nhất mọi việc xấu đi, con phải chăm sóc cho mẫu thân và tiểu muội của con thay ta có biết không?.

Hạo Nhiên lấy tay gạt đi những giọt nước đọng trên khóe mắt chỉ trực chờ rơi xuống, y gật đầu. Nam nhi không được khóc, y tử nhủ với lòng như vậy. Y nói:

- Phụ thân, người cứ yên tâm. Hài nhi đã rõ.

Vân Tế Quang từ trong tay rút ra một sợi dây có gắn một viên châu nhỏ đeo lên cổ của Hạ Băng. Viên châu này chính là bảo vật gia truyền của Vân gia. Xong y nói:

- Băng nhi, cha thương con cũng nhiều như ca ca của con vậy. Nếu sau này không có mặt cha thì con phải nghe lời anh hai.

Nói đến đây thì Hạ Băng đã không chịu nổi, tiểu nữ tử này chạy lại ôm chặt lấy Vân Tế Quang. Nước mắt đầm đìa mà thều thào:

- Phụ thân... con không muốn xa người.

- Được, được... đừng khóc nữa.

Y vội vỗ về đứa con gái bé bỏng rồi quay sang nói với A Nô:

- A Nô, ta biết con là đứa trẻ thông minh, nhanh trí. Sự việc lần này tất cả đều phải cảm ơn con. Con từ nhỏ lớn lên ở Vân gia ta, ta cũng coi con như người thân của mình vậy. Chính vì vậy khi con nói với ta chuyện Vân gia gặp nạn ta liền tin ngay. Con đường của con sau này sẽ gặp nhiều chắc chở khó khăn, nhưng con phải luôn nhớ:
"Mộng nam nhi là huyết mộng
Đấng nam nhi một thân tuyệt kĩ,
Thượng vị nhân, hạ vị nghĩa
Tân diệt chuyện bất bình chốn nhân gian".

- Hãy hứa với ta là con sẽ ở bên giúp Hạo Nhiên và Hạ Băng...

A Nô chỉ kịp gật đầu rồi nhìn bóng dáng Vân Tế Quang vội lướt ra ngoài...

Trời bắt đầu đổ mưa, gió thổi ào ạt qua những hàng cây trong hiên khiến chúng nghiêng ngả không thôi. Thỉnh thoảng lại có một vài tia chớp ẩn hiện. Trong màn đêm u tối, hơn một ngàn hắc y nhân tụ họp tại phía bắc rừng trúc đang tiến về phía Vân gia trang.

Một tên trong đó lên tiếng:

- Đại nhân, phía trước đã là Vân gia trang.

Tên Hắc y nhân lưng đeo thanh đao chuôi xanh ngọc biếc liền vẫy tay ra hiệu. Toàn thể đội ngũ hắc y nhân hơn hai ngàn tên lập tức phân ra ba hướng bao vây lấy Vân gia thủ phủ. Một nhóm gồm hai trăm tên Hoàng cấp liền bật tường leo vào bên trong.

Thế nhưng tất cả bọn chúng đều phải khiếp sợ vì trong gia trang không một bóng người, tất cả đều yên tĩnh lạ thường. Một tên trong đó liền hô lên:

- Không xong, kế hoạch bại lộ, toàn thể Vân gia đã biến mất không còn một ai. Mau đi báo cho đại nhân biết.

Tên hắc y nhân kia vừa nghe bẩm báo liền giật mình vội quay sang nói với hai tên bên cạnh:

- Ngô gia chủ, Trần gia chủ chuyện này có chút kì quái, Vân gia trên dưới hơn một ngàn mạng cả người già lẫn trẻ nhỏ, không lí nào một đêm lại mất tích như vậy được. Chúng ta hãy mau vào trong xem xem.

Nói đoạn, y cùng một nhóm hắc y nhân cùng tiến thẳng vào đại sảnh bên trong trang. Đường đi hoàn toàn không hề thấy bóng dáng một người, lý nào lại như vậy. Trong đầu y đang vắt óc suy nghĩ thì hoàng loạt những mũi tên bắn từ dưới đất bắn lên. Một kẻ đã đạt tới địa cấp hậu kì như y sao lại không cảm nhận được điều này. Y vội tung người lên không trung, dùng đao phá tên rồi hô to:

- Có mai phục phía dưới đất.

Từ phía dưới đất, Vân gia binh lính đệ tử ồ ạt phi lên. Toán người hắc y nhân bị mai phục lập tức liền bị giết hơn trăm người. Thấy cảnh tưởng bị mai phục như vậy nhưng tên hắc y nhân cầm đầu vẫn không chùn bước, y hạ lệnh:

- Tất cả lên, giết sạch cho ta.

Y xoay người dùng đao giết liên tiếp mười mấy mạng, nhát nào nhát đấy mang theo nội lực kinh người. Một chém Kim cấp với Hoàng cấp của Vân gia liền bỏ mạng.

Hai tên gia chủ của Ngô gia và Trần gia cũng không kém cạnh, chỉ với vài đường đao kiếm, cả hai đã giết gần hết người của Vân gia trong đại sảnh.

Phía ngoài sân rộng lúc này hai bên đều tản ra hai phía. Từ xa, bốn cha con Vân gia lừng lững xuất hiện, trên kiếm còn mang theo vết máu. Rõ ràng là toán hắc y nhân mai phục hậu viện đã bị giết sạch.

Tên hắc y nhân cầm đầu thấy vậy liền hạ lệnh cho Ngô Thiên Đức và Trần Bá Hiệp cùng hơn một ngàn cao thủ bủa vây hai bên của Vân gia. Xong y lạnh giọng cười:

- Ha ha, hay lắm Vân Tự Đức, ta cứ nghĩ ông chỉ là một lão già đầu mộc, thật không ngờ cũng biết tương kế tựu kế. Bất quá cũng chỉ kéo dài chút hơi thở cho Vân gia mà thôi. Nếu ông đồng ý giao vật đó ra đây thì ta miễn cưỡng có thể cho Vân gia một con đường sống.

Vân Tự Đức cười nhạt nói:

- Người không phải xem ta là một lão già đầu mộc, mà là một đứa trẻ ngu ngốc thì đúng hơn. Tiểu nhân bỉ ổi, có giỏi thì lộ mặt ứng chiến.

Tên hắc y nhân cười ha hả, y nói:

- Người chết thì chẳng cần phải biết. Sau đêm nay Vân gia sẽ biến mất khỏi thành Hoàng An này.

Vân Tự Đức thét lên:

- Ngông cuồng! Tiếp chiêu.

Nói đoạn ông liền thi triển chiêu thứ nhất trong Vân gia kiếm pháp, Kiếm Phi Phong Thiên. Toàn bộ nội lực tích tụ ở đầu mũi kiếm chém ra liền biến hóa thành nhiều đường kiếm khí tựa như gió nhẹ thẳng hướng tên hắc y nhân mà đánh tới.

Thấy kiếm khí bay vù vù tới, y vội rút thanh đại đao đỡ chiêu. Nội lực này khiến y phải rùng mình, y thầm nghĩ: "Không lẽ tên già chết bằm này võ công lại tiếp bộ thêm một bậc". Thật không ngờ công phá Vân gia lại gặp nhiều khó khăn như vậy. Khuôn mặt y nhăn nhó hạ lệnh:

- Giết, giết hết cho ta, cho gà không tha.

Một cảnh tượng hỗn chiến xảy ra. Tiếng gươm kiếm chạm nhau leng keng hòa lẫn thiết gào thét của đất trời khiến cảnh tượng rùng rợn hơn bao giờ hết. Đâu đâu cũng là xác chết, người người chém giết, máu chảy thành sông.

Binh lính đệ tử Vân gia tuy ít hơn nhiều song được đào tạo nghiêm ngặt, khí thế hừng hực. Đám hắc y nhân tuy đông nhưng cũng gặp phải không ít khó khăn.

Lão gia chủ Vân Tự Đức cùng ba vị trưởng lão địa cấp sơ kì đang quần đấu với đám hắc y nhân cầm đầu. Tuy võ công của Vân Tự Đức cao cường nhưng địch nhân cũng không kém cạnh. Ông đoán ít nhất thì cũng phải có hơn mười tên là Địa cấp sơ kì đang vây hám ông cùng ba vị trưởng lão. Hai bên giao đấu hơn chục hiệp, bất phân thắng bại, khiến tên hắc y nhân phải thầm than: "lão già này quả thực đáng sợ, chỉ e y đã đạt đến Địa cấp hậu kì".

Tên hắc y nhân kia cũng chẳng kém cạnh, y tung đao chém tới tấp, chiêu thức kì dị biến ảo, đảo mắt đã khiến một trưởng lão của Vân gia mất một cánh tay. Một tên hắc y nhân khác thừa cơ đánh ra một quyền trong Phục Hổ trưởng pháp.

Một trưởng lão thấy vậy liền hô lên:

- Từ trưởng lão, cẩn thận.

Từ trưởng lão chỉ kịp quay người thì đã ăn ngay một chưởng giữa ngực, thổ huyết chết ngay lập tức.

Vân Tự Đức cười mỉa mai:

- Hay cho một hoa sơn phái, hãy tiếp thử một chiêu hàn băng chưởng của lão phu.
Tay ông phát ra một loại hàn băng đánh thẳng vào tên hắc y nhân kia khiến y phải lập tức phát động Hàng Long Phục Hổ chưởng pháp đỡ đòn. Chỉ là nội lực y quá yếu so với Vân Tự Đức, liền bị một chưởng này đánh bay mấy trượng. Cánh tay bị hàn băng làm cho tê cóng, bỗng nhiên vỡ nát. Y đau đến mức gào thét khiến hết thảy đều kinh sợ.

Hóa ra Vân Tự Đức còn tuyệt chiêu nguy hiểm này.

Tên hắc y nhân thủ lĩnh thấy vậy liền vội ngừng động thủ.