Chương 120: Bữa khai vị - Hải sản (1)

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 120: Bữa khai vị - Hải sản (1)

Chương 120: Bữa khai vị - Hải sản (1)

Đi bộ khoảng vài tiếng đồng hồ, Trấn An Huy đã hiện ra trước mắt cặp sư đồ Trường An.

Vào bên trong trấn, nơi này vẫn nhộn nhịp như cũ, dường như cho dù hôm trước có thiên tai, có dư chấn từ vụ giao tranh của hai vị cường giả ra sao đi nữa, thì cuộc sống của những người bình thường vẫn sẽ tiếp tục.

Phàm hữu phàm thế, tiên hữu tiên sự.

Dù lớn dù nhỏ thì chuyện đó vẫn sẽ tiếp tục, mỗi người đều có một cuộc sống của riêng mình, bất kể là ai đi chăng nữa.

Trường An thoáng thất thần, nhưng rồi hắn khẽ lắc đầu, quay sang nói với Thanh Diệp:

"Lão Nhược cũng chỉ ở quanh nơi này thôi, con đi tìm hắn trước đi, còn ta sẽ mua một chút nguyên liệu để nấu ăn"

Nơi này có ruộng và gần biển, vậy thì cũng có một số món ăn mà hắn muốn thử ra tay làm đây.

Thanh Diệp cũng hiểu ý sư phụ mình, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, có hơi lo lắng nhắc nhở cho Trường An rồi mới rời khỏi nơi này:

"Người nhớ cẩn thận ạ"

Được nhắc nhở, Trường An chỉ dở khóc dở cười nhìn con bé rời khỏi nơi này, ấy thế mà trong lòng hắn thấy nhẹ nhõm lắm.

Thực tốt khi mối quan hệ giữa cả hai vẫn không có gì thay đổi cả.

"Giờ thì hi vọng trong chiều nay sẽ bắt được vài con cá ngừ, to một chút thì tuyệt!"

Trường An xoa xoa hai bàn tay, hắn không đi vào trấn An Huy mà tiến về phía bờ biển cách đây một quãng, ánh mắt không nhịn được mà lộ ra vẻ mong chờ.

Dù sao Hoàng Thành bốn phía là đất liền, tuy vẫn rất đa dạng về các loại cá từ sông ngòi, nhưng một vài loài đặc trưng chỉ có ở biển thì hiếm khi được tìm thấy.

Lần gần đây nhất mà Trường An ăn cá biển là vào khoảng ba tháng trước, sau khi dùng một số lượng lớn tiền để mua cá. Cho nên bây giờ sẵn tiện ở gần biển đây, sao có thể bỏ lỡ một dịp hiếm hoi vậy chứ?

Biển mênh mông rộng rãi, nhưng lại khá vắng bóng người, có lẽ là do giữa chiều nên những cuộc đánh cá vẫn đang diễn ra ngoài biển khơi.

Thế này cũng không thành vấn đề.

Đứng trên một mỏm đá, Trường An cong khóe miệng, nở một nụ cười lãnh khốc vô tình, vóc dáng tựa như đại ma đầu muốn ra tay diệt tộc.

Chỉ thấy hắn nhấc tay lên, vẫn có vẻ cao cao tại thượng và lạnh nhạt nói:

"Một khi ta ra tay, không một con cá lọt lưới!"

Sau đó, hắn cúi người xuống nhặt một nhánh cây dài, đồng thời gọt dũi nó thành một mũi lao gỗ, ánh mắt sáng bừng, tay nắm chặt binh khí trên tay. Sẵn sàng đối đầu với vạn địch!

Tới đây nào!


Ào!


Như đáp lại suy nghĩ của hắn, chỉ thấy từ dưới biển ngoi lên một cái đầu cá trắng bệch, to hơn cả một tòa nhà nhỏ, đôi mắt vô hồn hướng về phía Trường An, khí thế áp bách vô cùng, tu vi đã đạt đến Tam Phẩm Tạo Hồ Cảnh!

Trường An tay đã nắm chặt lao, ánh mắt sáng ngời, chỉ cảm thấy dòng máu trong cơ thể hắn ngày càng sôi sục! Không kìm được mà hô to:

"Đại ca, tha mạng! Em lỡ gáy to mà thôi!"

Rồi với tốc độ chóng mặt hắn quỳ chân xuống, hai tay chắp lại, về phần lao gỗ… Nó đã bị ném ra chỗ nào mất rồi.

Tư thế cực nhanh, cực thành thạo, phảng phất như chiêu này đã được Trường An luyện đến vô số lần, ra chiêu bất ngờ mà khiến cho đầu cá khổng lồ kia phải sững người.

Tên nhân loại này đang làm gì vậy?

"Gào!"

Nhưng nó cũng không còn kiên nhẫn, tức khắc rống lên một tiếng thật to, thân thể trồi ra khỏi mặt nước, dài hơn cả một chiếc thuyền, thế mà tốc độ vẫn không chậm thế nào. Chỉ thấy nó chớp mắt đã bắn vọt về phía Trường An, miệng há ra để lộ hàm răng sắc lẻm.

Con mẹ nó, mình cầu gặp cá to, nhưng đếch phải con to như thế này!

Chỉ kịp rủa thầm cho độ may mắn ngu đần của mình, Trường An tái mặt co giò lên định chạy đi, nhưng hắn chỉ là người bình thường, sao có thể bì kịp với Ngư Tinh cơ chứ?

"Gào!"


Ngư Tinh gào thét một tiếng thật lớn, nó đuổi kịp đến ngay bên cạnh Trường An, sau đó nhanh chóng biến mất, để lại một đám bụi lớn đang bay tung tóe.

Quá nhanh, tốc độ chạy này giống như đang bị ai truy sát, khiến cho Trường An cũng phải ngẩn ngơ ngừng lại.

"Ơ kìa, sao lại bỏ con mồi mà chạy thế kia?"


Hắn chợt đưa tay lên ngửi ngửi một lúc, cuối cùng khẽ nhướng mày lên:

"Chẳng lẽ mình hôi quá…"

Phốc!

Chợt, một đạo kim quang xẹt qua mắt của Trường An, phóng về phía xa xa với tốc độ xé gió, chỉ thấy tiếng Ngư Tinh kêu thảm một tiếng rồi chợt tắt.

Cứ ngỡ tư thế quỳ của Trường An đã nhanh vô cùng, ai ngờ tốc độ chạy của Ngư Tinh càng nhanh hơn.

Cứ ngỡ Ngư Tinh đã nhanh lắm, hóa ra đòn tấn công vừa rồi lại phi thường hơn nữa!

Và…

Chỉ thấy một bóng người xuất hiện sau lưng Trường An, người này thoáng ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó bật cười và đáp:

"Chủ quán, lại gặp ngươi rồi"

Nếu chỉ thấy người này một lần, sẽ cảm thấy hắn là một người nam nhân rất bá đạo, lại có mị lực vô cùng, thiên tư tuyệt đỉnh, cơ duyên không thiếu. Bao nhiêu người cam nguyện làm tiểu đệ của hắn, nữ nhân trầm mê người này cũng không thiếu.

Chỉ là, Trường An cực kỳ, cực kỳ ngại phải gặp hắn.

Không, phải nói là nàng.

Hắn thấy được mặt yếu ớt của người phụ nữ này, cũng thấy được bộ dáng bình thường, thậm chí là có phần "ngu ngốc" mà các nhân vật chính của tiểu thuyết trang bức thường có.

Từng sợi tóc mang sắc vàng, thân hình khá cao, mi mục như họa, mạo tự thiên tiên, giống như khắp thế gian này không có ai mang vẻ đẹp sánh ngang với nàng.

Nàng đẹp, nhưng không giống như những nữ nhân thiên kiều bá mị, băng cơ ngọc cốt, một vẻ đẹp mạnh mẽ mà xuất chúng, cho nên bây giờ nàng nam trang cũng khiến bao nữ nhân phải điên đảo trước đôi mắt cao ngạo này.

Không biết nếu người này nữ trang sẽ ra sao nhỉ?

Trường An nghĩ, hắn theo phản xạ liền nhìn vào mắt của đối phương, kim sắc nhãn đồng chợt lóe lên sự vui vẻ, hắn cảm nhận được điều đó.

Khẽ cười khổ và hạ tay xuống, Trường An liền đáp trả lời nói của nàng:

"Long Ngạo Thiên đại nhân…"

"Gọi ta Thiên Kiều là được rồi"

Thiên Kiều lắc đầu, nàng mỉm cười mà nói, trong khi bước tới thu hồi xác của Ngư Tinh, thái độ vẫn rất vui vẻ đến kỳ lạ, dường như người này còn đang ngâm nga vài khúc nhạc nào đó?

Trường An cũng nhận ra sự kỳ quái này, nhưng còn định nói gì, đã thấy con hồ ly nho nhỏ ngồi trên vai nàng và đưa ánh mắt đề phòng hướng về phía hắn, thân thể ôm chặt lấy Thiên Kiều.

"..."

Quả nhiên là Long Ngạo Thiên, không thể không có một bé hồ ly mang theo bên người.

Trường An giật nhẹ khóe miệng và nghĩ thầm, thoáng chốc hắn không biết bản thân mình nên làm gì cả, hay là cứ rời khỏi đây đi?

Nhưng đột ngột, Thiên Kiều nhanh chóng xẻ một miếng thịt lớn của Ngư Tinh, chỉ thấy nàng đặt nó lên một tảng đá, vui vẻ mở hai lòng bàn tay ra và nhẹ nhàng hô:

"Hỏa!"

À, có lẽ Trường An hiểu vì sao nàng thấy vui vẻ rồi đấy. Có vẻ sở thích của Thiên Kiều là ăn uống.

Nhớ lại bộ dáng khi ghé ở quán trọ của Trường An vài hôm, cho dù bản thân là người tu luyện, vậy mà Thiên Kiều vẫn không bỏ lỡ một bữa cơm nào.

Vậy ra cô nàng này mê ăn uống quá nhỉ?

Trường An dở khóc dở cười nhìn cảnh tượng này, chỉ thấy ngọn lửa mãnh liệt bắn ra từ lòng bàn tay của Thiên Kiều, sau đó bắt đầu bao bọc lấy tảng thịt cá.

Xong xuôi, nàng liền cúi người ngồi xuống, chợt lấy từ trong người ra một cuốn sách, lật nó ra và đọc.

Trường An lơ đãng nhìn qua, chợt hắn nhìn thấy cuốn sách có vẻ quen thuộc, mà tên của nó…

[Đấu Phá Thương Khung]

Trường An: ‘-’!!!

Ài ài, đó là truyện của hắn mà, sao lại có ở đây cơ chứ?

"Thiên Kiều đại nhân, cuốn sách này…"

"A, ta lấy từ trà quán của tiên sinh, nó có vẻ thú vị nên…"

Thiên Kiều chợt giật mình, sau đó nàng mới nhớ ra nguồn gốc của cuốn truyện này, liền cười xấu hổ và giơ cuốn sách lên, hỏi:

"Ta có thể mượn nó chứ?"

"Không vấn đề" Trường An cũng không nỡ từ chối nàng, chỉ là Thiên Kiều nghe xong, liền có vẻ ngẫm nghĩ, sau đó mới tò mò hỏi:

"Tiên sinh, tác phẩm này là do ngài viết?"

"Không phải-"

Nghe thấy hắn đáp lại như vậy, nàng liền thoáng có vẻ thất vọng, nhưng rồi lấy lại tinh thần, liền tò mò mà hỏi:

"Vì sao nhà nữ từ hôn rất lịch sự, ấy thế mà nhân vật chính vẫn phản ứng gay gắt như vậy?"

"À, tuổi trẻ bồng bột ấy mà"

Năm phút trôi qua, Thiên Kiều vẫn có vẻ tò mò và tiếp tục đưa ra những vấn đề:

"Tại sao nữ đại năng trúng độc có thể giải, mà xuân dược thì không?"

Trường An đổ mồ hôi, mắt hắn láo liên nhìn xung quanh, cuối cùng mới ấp úng:

"Chắc là do xuân dược không phải là độc… chắc là vậy…"

Mười phút trôi qua, Thiên Kiều nheo mày lại, chỉ vào cuốn truyện và chất vấn:

"Hả? Vậy tại sao các nữ nhân này cùng thích một người, trong khi đã biết rõ hắn có phận đào hoa?"

"..." Cô nương, cái vấn đề này chắc có lẽ Long Ngạo Thiên sẽ hiểu hơn chứ?

Mười lăm phút trôi qua, nàng càng trầm tư hơn và lẩm bẩm:

"Với cả, các nàng không ghen tuông ư?"

"..." Cô nương, tại hạ đến giờ vẫn độc thân, sao có thể trải nghiệm được cảm giác đấy?

Ba mươi phút trôi qua…


"Tiên sinh, vì sao…"

Thiên Kiều còn định hỏi thêm, nhưng Trường An đã nhanh chóng gấp cuốn sách trên tay nàng lại, khuôn mặt có vẻ nghiêm túc rồi đánh trống lảng:

"Đại nhân, không phải ngài nên nấu ăn ư?"

"Ừ nhỉ?" Thiên Kiều giờ mới phản ứng lại, nàng tức khắc đặt cuốn sách sang một bên, sau đó phất tay một cái, ngọn lửa dập tắt, để lộ tảng thịt cá cháy đen thui.

Trường An: "..."

Cháy hết rồi mẹ trẻ, không biết khống chế nhiệt độ lửa sao?

Thiên Kiều không hề để ý đến chuyện đó, nàng nhìn tảng thịt cá một lúc, rồi sau đó lấy một cái nồi từ trong nhẫn trữ vật ra, đổ đầy nước lã vào bên trong, sau đó thả miếng thịt vào và đóng nắp nồi lại. Còn vui vẻ lẩm nhẩm:

"Sau khi châm lửa thì bỏ vào nồi hầm…"

Trường An: "..."

Cái éo gì vậy? Khả năng nấu ăn siêu việt này là sao? Chị gái này có hiểu được sách nấu ăn viết gì không đấy?

Châm lửa dưới đáy nồi và hầm, chứ không phải là đốt nguyên con cá rồi mới quăng vào nồi nước lã!

Thiên kiều đại nhân, ngài tính hầm cá kiểu gì với nồi nước lã lạnh tanh như vậy?

Chợt, bóng dáng con hồ ly nho nhỏ đã biến đi đâu mất, một cảm giác bất an chợt dấy lên trong lòng Trường An.

Chỉ thấy Thiên Kiều lấy ra một cái bát sứ, nàng bỏ một nắm gạo vào trong, rồi mới trộn với nước và muối, khuấy đều nó, lẩm bẩm:

"Một nắm gạo hai phần nước… thêm gia vị để cháo ngon hơn…"

Trường An:!!!

Con mẹ nó, châm lửa hầm đâu? Mẹ trẻ tính hâm nóng nó bằng niềm tin và hi vọng à?

Rồi, Thiên Kiều đạt bát hỗn hợp giữa nước lạnh với gạo và muối được trộn đều, nàng mở nồi ra, đặt miếng thịt cá cháy đen thui đã được ngâm trong nước lã mười lăm phút vào bát, cuối cùng nhoẻn miệng cười.

"Thành công!"

Thành công trong việc tạo ra một loại vũ khí sinh học mới hả?

Trường An giật nhẹ khóe miệng và nghỉ, nhưng rồi hắn biến sắc.

"Thiên Kiều đại nhân, sao lại có hai cái bát…"

"Hả? Dĩ nhiên là cho chủ quán rồi, người gặp có phần mà"

Đối phương vui vẻ cười, hồn nhiên đáp lại lời của Trường An, trong khi chìa bát hỗn hợp những nguyên liệu đồ ăn nửa sống nửa cháy ra.

Có phần cái quỷ! Đây đếch phải nhân vật chính, nuốt cái mịa gì cũng có thể sống nhăn răng nhé!

Trường An tái mặt nhìn bát cháo, hắn lắc đầu và đẩy nó ra xa mình, cố gắng không bày ra biểu lộ ghê tởm mà nói:

"Đại nhân, thứ này…"

"Đừng ngại! Dù sao chúng ta cũng là người quen mà! Sao có thể lạnh lùng như vậy chứ!"

Người sau vẫn cực kỳ hào phóng đáp, trong khi giơ bát cháo lên miệng và húp sì sụp, nàng dễ dàng ăn hết bát cháo kinh dị đó mà mỉm cười, khóe môi đỏ mọng còn dính một hạt gạo, thế mà trông tinh mỹ vô cùng.

Nhưng mà…

Trường An miễn cưỡng nhận lấy bát cháo, sau đó nhìn về phía Thiên Kiều đã xử lý hết toàn bộ bất cứ lúc nào, vẻ mặt bán tín bán nghi mà hỏi:

"Vị nó thế nào?"

"Ừm? Không tệ"

Thiên Kiều lấy khăn ra chùi đi mép môi và nói, nàng nhoẻn miệng cười, còn có vẻ đắc ý:

"Công phu nấu ăn của ta không hề kém đâu"

Thực sự? Cái đống này không tệ thật ư?

Trường An nhìn xuống hỗn hợp gạo sống, nước lã, muối không, thịt cháy, hắn lại ngẩng đầu và thấy vẻ mặt "Đồ ăn không tệ, hàng từ tay ta đều là siêu phẩm" của Thiên Kiều, chợt trong đầu xuất hiện suy nghĩ.

Có khi nào món này thực sự ăn được? Không phải có vài nơi mang tập tục ăn đồ sống sao?

Cứ thử một phen là biết thôi!

Trường An nghĩ, rồi trước ánh mắt mong chờ của Thiên Kiều, hắn đưa bát lên húp một hơi lớn.

Sau đó, Trường An hạ bát, mỉm cười ôn hòa, ánh mắt âu yếm nhìn nàng.

Ba giây sau, hắn sùi bọt mép, mắt trợn trắng rồi ngất xỉu.


"Tiên sinh! Ngươi sao vậy!?"

Nghe thấy âm thanh lo lắng của Thiên Kiều vang lên xa xa, Yêu Hồ chỉ co rúm mình lại, nó rúc mình trong một tán lá cây gần đó.

"Tên đó đã đáng sợ, tài nấu ăn của chủ nhân còn ghê gớm hơn…"