Chương 128: Tốc Độ Siêu Phàm

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 128: Tốc Độ Siêu Phàm

Chương 128: Tốc Độ Siêu Phàm

Long Ngạo Thiên không hổ là Long Ngạo Thiên, vô cùng tốt bụng mà đem Trường An đi lên trên mặt đất, ở một nơi vắng vẻ cách xa chiến trường lúc trước, sau đó nàng mới rời đi, còn không quên từ biệt:

"Tiên sinh, sau khi tìm kiếm Yêu Hồ, ta dự định sẽ đến Thực Thiên Thành, không biết ngài có…"

"Ta sẽ đi"

Trường An gật đầu, đoạn hắn bật cười và trả lời lại nàng. Đáp án này khiến Thiên Kiều không khỏi vui vẻ, chỉ nhanh chóng gật đầu và rời khỏi nơi này.

Chợt, ánh mắt nhìn chòng chọc từ phía sau khiến Trường An ngứa ngáy mà quay đầu lại, thì ra Phong Thư vẫn luôn đi theo hai người, nàng có vẻ suy tư, cuối cùng khuôn mặt có vẻ phức tạp mà nói:

"Ngươi và tên Ngạo Thiên đấy đều có gì giống nhau, mặc dù trông như hai bên cách biệt một trời một đất"

Cũng không có gì lạ nhỉ? Xem ra bản thân Phong Thư cho dù có bị phế tu vi, nàng vẫn có thể nhìn thấu Chân Long Huyết Mạch trong cả hai người.

Mà bởi vì ảnh hưởng bởi Huyết Mạch Chân Long, cho nên Thiên Kiều dễ dàng cảm thấy thân cận với hắn chăng? Chỉ tiếc là cô nàng không quá mức thông minh để nhận ra điều này.

Về việc khác nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có lẽ Huyết Mạch Chân Long đã gắn liền với Thiên Kiều từ lúc nàng đã sinh ra, hoàn toàn dung nhập nó và dễ dàng sử dụng. Trong khi bản thân Trường An chỉ được "tiếp nhận" nó từ Chân Long, giữa thân thể hắn và giọt máu ấy vẫn có một khoảng không thể trung hòa được.

Trường An nghĩ thầm, sau đó hắn không hề phủ nhận, chỉ thở dài mà hỏi Phong Thư với giọng như muốn đuổi khách:

"Chị gái à, sao còn ở đây nữa?"

"Quên mang ví"

Nhớ mang theo máy ảnh, máy ghi âm, mang theo danh thiếp mà lại quên mang ví hả? Xem ra não bộ của chị cũng ghê quá ta?

Mà cần ví làm cái quỷ gì? Ở đây cũng không xài tiền giấy đâu mẹ trẻ ạ.

Trường An đảo mắt một vòng, chợt thấy Phong Thư nhìn chằm chằm vào bộ áo của hắn đang mang liền nhận ra suy nghĩ của nàng mà giật nhẹ khóe miệng:

"Đã là cường giả thì đâu có sợ lạnh? Mát mẻ bây giờ cũng là mốt thời trang đấy"

"Nào, nếu ăn mặc nhếch nhác như thế thì chuẩn mực phóng viên của tôi đem cho chó gặm hả?"

Ả ta còn có cái thứ gọi là chuẩn mực phóng viên cơ đấy?

Thấy Trường An không có vẻ gì là sẽ nhân nhượng trước phụ nữ, Phong Thư chỉ bĩu môi và khoanh tay lại, chợt nàng nói:

"Dù sao thì, việc bị phế tu vi như cơm bữa rồi, trăm năm trước ta còn bị phế một lần cơ, cứ coi như là dịp để nghỉ phép đi"

Trường An: "..."

Việc đó không có gì đáng để khoe khoang đâu mẹ trẻ ạ, nó chỉ cho thấy độ khốn nạn của bà thôi.

Phong Thư không để tâm ánh mắt khinh bỉ của Trường An đang hướng về phía mình, nàng chỉ vỗ vỗ tay như để thu hút sự chú ý của hắn:

"Nên tiên sinh, mau đầu tư cho tôi đi, đảm bảo ngài sẽ sở hữu mười phần trăm cổ phần của công ty"

"Cổ phần công ty?"

Trường An ngạc nhiên lắm, liền không khỏi tò mò mà hỏi nàng:

"Nhân lực của công ty cô là bao nhiêu?"

"Một người!"


"Mô hình kinh doanh thì sao?"

"Là cái gì cơ?"

Thấy khuôn mặt ngây thơ của Phong Thư khiến cho hắn phải giật nhẹ khóe miệng.

Nhân lực chỉ vỏn vẹn có một người cũng được, dù sao lấy sức mạnh và tốc độ phi thường cũng có thể bù đắp cho tòa soạn thông thường.

Nhưng đến mô hình kinh doanh cũng không biết thì ai dám đầu tư vào công ty của bà này cơ chứ? Cho không cũng chẳng cần!

Cuối cùng, để vớt vát chút cơ hội, Trường An chỉ hỏi một câu đơn giản:

"Vậy cô làm một tờ báo ra sao?"

"Ồ, đơn giản lắm mà"

Phong Thư đột ngột thay đổi thái độ, ánh mắt nàng trở nên bén nhọn tựa như thanh kiếm tốt, ngòi bút trên tay nàng chợt trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, khiến cho Trường An không khỏi cảm thấy phong cách vẽ của cô gái này thay đổi quá nhanh.

"Đầu tiên là phải nghe ngóng tin tức và chụp ảnh"

Tách!

Phong Thư xoay ngược máy ảnh về phía hai người, chụp lại cảnh Trường An với bộ áo quần lành lặn và bản thân nàng mang áo sơ mi rách nát.

Đoạn, nàng lấy bút, sau đó ghi chú vào trong sổ:

"Tiếp theo là phỏng vấn lấy thêm thông tin, dựa vào đó để viết thành một câu chuyện"

Từng ngón tay của nàng di chuyển nhịp nhàng, viết ra những dòng chữ dễ nhìn mà bắt mắt, trình bày rõ ràng như một tờ báo thực thụ, khiến Trường An không khỏi chú ý.

Đoạn, Phong Thư ngẩng đầu, dường như là muốn thực hành quá trình phỏng vấn luôn:

"Tiên sinh, ngài tên gì?"

"Hoàng Trường An, năm nay hai mươi tuổi"

Bị cuốn theo sự chăm chú xen lẫn nhiệt tình của nàng, Trường An cũng gật đầu và đáp, rồi Phong Thư thoáng ngừng bút, sau đó hỏi tiếp:

"Có bạn gái chứ?"

"Không?"

Trường An nghi ngờ đáp lại.

"Vậy tiên sinh thích màu gì?"

"Có lẽ là màu nâu"

"Tốt rồi, thế là chúng ta đã xong bước thứ hai"

Phong Thư gật đầu, cuối cùng nàng mới bấm bút và tự hào vỗ ngực, khiến cho Trường An ngơ ngác.

Xong rồi? Hỏi có hai câu thôi ư?

"Tôi tưởng phải hỏi thêm nhiều câu nữa? Chẳng lẽ chuyện gì cô không biết ư?"

"Tiên sinh, tôi là nhà báo, không biết cái gì thì cứ chém gió sao cho nó hợp lý là được"

Bước cuối cùng nghe nó ảo ma vậy?

Trường An nghi ngờ giơ tay ra cầm lấy tờ bào mà Phong Thư vừa viết, không thể khỏi cảm thán tốc độ tay của nàng.

Chỉ chưa đến hai phút, Phong Thư đã viết ra một tờ báo sạch sẽ, được kẻ viền, gán ảnh vào, hơn nữa chữ lại đều đặn, sắp xếp gọn gàng, chất lượng không thua gì một tờ báo được in ra.

[Công ty XXX có đại cổ đông mới!

Theo thông tin mới nhất cho biết, anh Hoàng Trường An (20 tuổi) là gay, thích nữ nhân mang nội y màu nâu đã đồng ý đầu tư cho công ty XXX. Hi vọng trong vòng ba tháng sau tòa soạn đầu tiên ở thế giới này sẽ bắt đầu được khai trương.

Ảnh:

Người viết báo: Nhã Phong Thư]

Kèm theo đó là bức ảnh một người thanh niên với khuôn mặt khả ố, cùng với cô gái mang áo quần rách rưới, để lộ một mảng lớn làn da trắng hồng.

Trường An đọc báo.

Trường An cứng người.

Trường An: "..."

Cái mẹ gì đây?

"Cô…"

Hắn trừng mắt mà ngẩng đầu nhìn Phong Thư, nàng không những không cảm thấy tội lỗi, còn tự hào mỉm cười:

"Dựa vào tin tức cơ bản mà suy luận ra chân tướng chính là tài năng của tôi!"

Dựa vào việc hắn chưa có bạn gái, kết luận Trường An là gay?

Dựa vào việc hắn thích màu nâu, kết luận nữ nhân mang quần lót nâu là gu của hắn?

Con mẹ nó, suy luận ra chân tướng cái quần què! Ả ta vừa đạp đổ chân tướng rồi đấy!

"Nghỉ, thân ai nấy lo đi"

Trường An ném tờ báo vào mặt Phong Thư, hắn quay lưng đi và nhanh chóng co giò lên mà chạy. Không hề có ý định dây dưa với con ả này thêm một tí nào cả.

"Từ từ đã nào!"

m thanh vội vã như muốn níu kéo lại Trường An, nhưng hắn biết trước cô nàng có tốc độ nhanh khủng khiếp nên chẳng muốn dây dưa nữa.

Mọe nó, hôm sau lên mặt đầu đề của trang báo thì nhục hết biết, nên biến mất khỏi tầm mắt của con ả này càng nhanh càng tốt chứ.

Đừng đánh giá thấp tốc độ của Phong Thư!

Hắn chạy đi, chạy cho tới khi quay đầu lại nhìn không thấy ai cả, liền thở phào nhẹ nhõm, tay sửa lại cổ áo sơ mi, ngồi xuống ghế và úp mặt vào bàn, thầm may mắn vì mái tóc được cắt tỉa theo tỉ lệ 7:3 của bản thân vẫn còn nguyên vẹn.

Bàn gỗ, ghế gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, ngồi vào có cảm giác vô cùng dễ chịu, giữa rừng cây thế này càng khiến hắn mát mẻ hơn.

Bộ áo sơ mi tay ngắn thoải mái, còn là loại mà Trường An thích mặc nhất vào mỗi mùa hè nóng nực.

Mái tóc được cắt theo tỉ lệ 7:3 gọn gàng sạch sẽ, khiến cho hắn mất đi vài phần lôi thôi, thêm một chút gọn gàng mạnh mẽ.

Ài? Có gì đó sai sai?

"Tiên sinh, tiếp tục buổi phỏng vấn thôi"

Đối diện Trường An, Phong Thư cũng mỉm cười và ngồi xuống ghế, nàng sắp xếp lại hồ sơ và bình thản nói.

Trường An ngơ ngác nhìn nàng, hắn lại nhìn xung quanh, cuối cùng mới đưa tay ôm mặt.

"Tiên sinh?" Phong Thư nghi ngờ hỏi, cuối cùng Trường An liền giật nhẹ khóe miệng, hỏi nàng:

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"

Cái mẹ gì khiến cho hắn mang áo sơ mi, có kiểu tóc 7:3 tuyệt vời và giữa rừng lòi ra một bộ bàn ghế gỗ cơ chứ?

Nào ngờ, Phong Thư chỉ cong khóe miệng lên và nở một nụ cười, sau đó mới nói:

"Là sự khác biệt giữa tôi và đại năng ở người phàm"

Chỉ thấy nàng đưa tay lên, sau đó mô tả:

"Một vị đại năng chủ tu tốc độ có thể dễ dàng giết chết ngài trong chưa đến nửa giây, đúng chứ?"

Cái này… Nàng nói thật.

Trường An ngẫm nghĩ, cuối cùng mới gật đầu:

"Đúng vậy"

"Nhưng mà so với thế giới này, bọn họ đều thua tôi, kể cả kẻ chậm hơn lẫn nhanh hơn"

Nào ngờ, Phong Thư cong khóe miệng một cách ngạo mạn, cuối cùng nàng thấy Trường An nhíu mày lại khó hiểu, liền giải thích:

"Đó chính là việc khống chế hành vi của bản thân trong khi di chuyển với tốc độ cao."

"Ví dụ như ngài đối mặt với kẻ có tốc độ cao cường, hắn chỉ mất nửa giây để đuổi kịp ngài và ra đòn giết chết"

Phong Thư cười cười và nói, sau đó nàng chợt ngẩng đầu, hai chiếc tai thỏ vểnh cao lên đầy cao ngạo.

"Nhưng tôi không thô ráp như bọn họ!"

Quay về mười giây trước, khi Trường An bắt đầu chạy.

Phong Thư chỉ dẫm chân một cái, nàng lấy tốc độ siêu việt đuổi kịp Trường An, còn định giơ tay ra tóm lấy hắn.

Nhưng nhận ra bản thân còn mang bộ áo sơ mi rách, liền bất đắc dĩ thở dài, đoạn đưa tay túm lấy bộ áo dài của hắn, sau đó xé toạc ra!

Trong lúc các mảnh vải còn bay tứ tung, Phong Thư đã dùng tốc độ siêu phàm để kết nối từng mảnh vải và khâu lại bộ áo sơ mi của mình.

Nhưng khâu xong, vì không muốn Trường An phải mang áo rách, thế là Phong Thư đã xé toạc phần còn lại của bộ áo dài ra thành hàng ngàn mảnh vải, cuối cùng ghép nó thành bộ áo sơ mi.

Ghép xong, chợt nhận ra mái tóc của hắn không hợp để mang áo sơ mi, thế là Phong Thư liền kiếm một mảnh gỗ, khắc nó thành một cái lược, cẩn thận chải chuốt cho hắn.

Xong xuôi, người đã sạch sẽ gọn gàng, nhưng ngồi xuống mặt đất thì không nên, thế là nàng quyết định làm ra bàn gỗ ghế gỗ, cuối cùng đặt ở phía Trường An chạy tới và ngồi xuống chờ hắn.

"Là như vậy đấy, tổng cộng mất hẳn hai giây, còn tám giây chờ tiên sinh chạy tới"

Phong Thư nhếch mép nói, thể hiện ra khí thế vương giả của mình.

Cùng một tốc độ, nhưng nàng đã khống chế tinh xảo tới mức may lại áo cho Trường An, chải tóc cho hắn, sau đó làm một bộ bàn ghế. Đáng sợ hơn là, cả quá trình hắn đều không nhận ra.

So với việc này, chuyện đại năng giết hắn trong nửa giây chỉ là muỗi!

Đây chính là sự khác biệt giữa một kẻ ở trên Thượng Giới bị phế tu vi, và đám con sâu cái kiến ở cõi phàm!

Đây, chính là thực lực của Phong Thư!

Trường An mở to mắt, hắn không thể tin được chuyện này, sau đó đưa tay lên xoa xoa hai huyệt thái dương.

"Nghe cũng khủng khiếp thật, nhưng cái cách cô miêu tả nó ra thực sự quá…"

"Hả? Có gì không hợp lý sao?"

Cái không hợp lý là da mặt và sự nhảm nhí của cô đấy!