Chương 129: Cực Phẩm Mỹ Thực

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 129: Cực Phẩm Mỹ Thực

Chương 129: Cực Phẩm Mỹ Thực

Nhược Trần đang cảm thấy quan ngại về tiền bối.

Ba mươi phút trước, hắn và Thanh Diệp tìm thấy Trường An đang nằm bẹp dí trên bàn ghế gỗ, đôi mắt vô hồn, mang một bộ áo ngắn tay kỳ lạ và mái tóc được chải chuốt vô cùng quái dị.

Tiền bối sao rồi?

Hắn lo lắng nghĩ, bước tới gần và đưa tay ra chạm vào vai Trường An, vỗ nhẹ một cái mà hỏi:

"Tiền bối, ngài ổn chứ?"

"Không… có ổn…"

Đáp lại hắn là giọng nói không còn chút sức sống nào, phảng phất như hi vọng để được đón chào ngày mới của Trường An đã biến mất, khóe mắt của con rối vô hồn này cũng chợt ướt đẫm.

Cái loại đã trấn lột tiền còn ra vẻ nghĩa hiệp bảo là đầu tư, con mẹ nó chứ.

Trường An đã nghèo, còn bị Phong Thư trấn lột tiền trên người và vô tư bỏ đi, chết tiệt!

Tiền đó là để thoát nghèo, là để hắn vào sòng bạc kiếm bộn, đâu phải là để đầu tư cho mấy hoạt động vớ vẩn của cô ta cơ chứ?

Mất rồi, mất hết rồi, bao nhiêu tiền bạc khổ công kiếm được, nay đã mất rồi.

Nhược Trần: "..."

"Sư phụ mất tiền rồi"

Thanh Diệp lại có vẻ hiểu rõ hắn hơn, nàng thở dài và khẽ lẩm bẩm, cuối cùng bất đắc dĩ mà nhờ cậy Nhược Trần:

"Phiền tiên sinh cõng sư phụ nhé, giờ người chẳng còn sức để di chuyển đâu"

"Không sao, ta quen với chuyện này rồi"

Nhược Trần dễ dàng vác lấy Trường An lên vai và đáp lại với giọng bi thương, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Tiền bối, ngài có thể đừng ăn hại như thế này chứ?

Bị vác trên vai, Trường An chỉ mấp máy môi, cuối cùng mới uể oải nói:

"Lão Nhược, ta hết tiền rồi…"

"Tiền bối, ngài vẫn cứ tiêu xài hoang phí thì ta sẽ không cho mượn đâu"

"Ài, ngươi ki bo thật đấy"

Trường An chỉ cười khổ, rồi hắn chợt nhớ ra điều gì mà lôi ra một tảng thịt lớn được gói ghém kỹ càng, vui vẻ khoe khoang:

"Nhìn này, thịt Ngư Tinh đấy!"

"Chất lượng không tệ, không ngờ tiền bối lại có thể kiếm được nó đấy"

Nhược Trần bật cười và khen, trong khi vác Trường An về nhà, từ khi nào hắn đã quen với việc gồng gánh vị tiền bối này trên vai rồi.

Mà Thanh Diệp, vì lý do gì đó mà nàng ngừng bước chân, không nhịn được mà nở ra một nụ cười.

Từ khi nào mà nàng đã có một nơi để gọi là nhà để về.

Không cầu kỳ xa hoa, đơn giản đến thế mà thôi.

"Tiểu Diệp, con còn đứng đó làm gì nữa?"

"Vâng, con biết rồi"



Có người cảm thấy ấm áp khi được về nhà, nhưng cũng có người ngược lại.

Đó chính là Hữu Thường, Tông Chủ Thánh Tiên Tông.

Nhà của hắn là Thánh Tiên Tông, nhưng không đơn thuần chỉ là nơi để về, tông môn này còn là nơi làm việc, nơi chồng chất những gánh nặng trên vai, một nơi mà hắn chỉ muốn đem cho người khác ngay lập tức.

Năm mười tám tuổi, hắn đạt đến cảnh giới Nhị Phẩm Kết Thủy, cũng là một phần tử của Thánh Tiên Tông.

Năm sáu mươi tám tuổi, hắn thành công đột phá hai đại cảnh giới, trở thành Tứ Phẩm Khê Xuyên, cũng là tông chủ của Thánh Tiên Tông.

Năm mươi năm, hắn bận bịu với biết bao nhiêu chuyện, một đại tông môn có vô số vấn đề để giải quyết, từ nhỏ cho đến lớn, chỉ cần sơ suất một chút là coi như đi tong hết cả.

Trọng trách đè nặng trên vai khiến cho Hữu Thường ở lại nơi này thì đau khổ, mà rút khỏi đây thì không xong, như vậy chẳng khác nào hắn gián tiếp làm cho cái tông môn hơn ngàn người này trực tiếp sụp đổ cả.

Thế cho nên công việc này sẽ còn dính với hắn dài dài, chỉ ít là trong vòng mười năm, hai mươi năm nữa sẽ không thay đổi gì cả.

Hữu Thường cầm lấy một cuộn giấy và kéo nó ra, sau đó chợt thở dài một cái.

Chính vào lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên, từ khi nào đã có bóng người xuất hiện ở sau lưng hắn.

"Cứ tưởng tông chủ đương nhiệm phải có gì này nọ lắm, hóa ra cũng chỉ mới Tứ Phẩm Khê Xuyên"

Quay đầu lại, một người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên, thân thể cao to cường tráng mà để lộ nửa người trên cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng đeo một thanh trọng kiếm khổng lồ, với lưỡi kiếm to rộng, sần sùi như đá.

Là vị tiền bối từ trên Thượng Giới xuống đây, trong tông môn chỉ có Thiệu Tổ và Hữu Thường biết rõ thân phận của hắn, còn lại đều không được phép biết, như là cơ mật của Thánh Tiên Tông.

Nguyên Phong, cái tên của hắn từng để lại một câu chuyện truyền kỳ khắp cả Xuân Quốc, chỉ mất hai trăm năm bước vào Cửu Phẩm Hóa Tiên, với thân pháp nhanh gọn như một cơn gió, Nguyên Phong được thế nhân gọi là Phong Thần.

Đấy là Hữu Thường nghe kể, còn tận mắt nhìn thấy thì khác.

Hắn tưởng rằng cao thủ thân pháp phải có thân thể giống như thư sinh, mang theo ám khí hoặc một thanh liễu kiếm mới đúng chứ?

Cái thân thể cao gần hai mét, vác theo thanh kiếm giống như đá tảng này là sao?

Tiền bối, có thật ngươi là cao thủ thân pháp không đấy?

Hữu Thường giật nhẹ khóe miệng và nghĩ thầm, thành ra hắn không kịp trả lời lại Nguyên Phong, nhưng đối phương thấy hắn như bị tổn thương liền thở dài lắc đầu, có vẻ tiếc hận:

"Đời đời tông chủ của Thánh Tiên Tông, ai ai cũng là tuyệt thế kỳ tài, có khả năng mưu lược thiên hạ, tu vi cao thâm, cho nên…"

"Ta đưa ngươi một phần cơ duyên, xem như lễ vật của người đi trước"

Hữu Thường: "..."

Đưa thì đưa đi, còn làm bộ như người đi trước khinh bỉ người đi sau làm gì, mong chờ hắn sẽ tỏ ra ngầu kinh khủng và đánh mặt chắc?

"Đa tạ tiền bối"

Tuy nghĩ là thế, nhưng hắn vẫn đáp lại bằng giọng biết ơn trước lòng tốt của đàn anh, đưa hai tay lên nhận lấy với vẻ cung kính.

Nguyên Phong tiện tay mở ra, sau đó đặt chiếc bánh chưng cho Hữu Thường, được gói gém chặt chẽ, vậy mà không che được hương thơm của gạo mới, hơn nữa còn có một luồng đạo vận mờ nhạt bao phủ phần bánh chưng.

Hữu Thường mở to mắt ra, không ngờ được mình lại nhận được một thứ quý hiếm như thế này:

"Tiền bối, thứ này là…"

"Ở trên Thượng Giới cũng có ngày Tết, trăm năm trước Hùng Chiêu Vương đã đích thân để lại mười tám phần bánh chưng bánh dày cho hậu đại mang dòng máu Lạc Hồng, trong đó có cả ta"

Nguyên Phong nói, nhưng rồi lại cảm thấy tiếc hận:

"Tiếc là thiên phú ta quá mạnh, cho nên không cần phải dùng nó nữa, giờ đưa cho ngươi"

Chắc chắn là lão tiền bối này vừa khoe khoang với mình rồi.

Hữu Thường giật nhẹ khóe miệng mà cố gắng nhịn đi cảm xúc muốn lao vào đánh Nguyên Phong, nhận lấy phần bánh chưng và nheo mày lại.

Hùng Chiêu Vương, một trong mười tám vị vua thủy tổ trong truyền thuyết của Xuân Quốc, hóa ra còn nổi danh đến trên Thượng Giới ư?

Nhìn thấy bộ dáng phấn khích đang mở gói bánh chưng ra của Hữu Thường, Nguyên Phong liền bật cười mà nói tiếp:

"Bánh chưng tượng trưng cho đất, nghe đồn chỉ cần ăn thì thân thể của ngươi sẽ được một lượng lớn sinh mệnh truyền vào, khiến cho không chỉ thiên phú, mà còn tuổi thọ sống lâu đến ngàn năm, đặc biệt là còn có khả năng tăng mạnh thiên phú trong lĩnh vực hệ Thổ"

Tuổi thọ ngàn năm? Điều này chỉ có những ai đạt đến Thất Phẩm Hóa Khi cảnh mới có, mà giờ hắn chỉ có ăn bánh chưng thôi ư?

Nói gì đến cải thiện thiên phú nữa, một người như Hữu Thường chuẩn bị một bước lên trời rồi sao?

Ông trời ơi, làm nô dịch của Thánh Tiên Tông năm mươi năm liền, giờ mới đạt được trái ngon!

Một chút nữa thôi, là Hữu Thường có thể tiếp nhận được món ăn mang đầy bản sắc dân tộc này, khiến hắn mở rộng con đường tu tiên, và sau đó rời khỏi vị trí tông chủ ngay lập tức.

Đột ngột, một mùi vị cực nồng và khắm bao phủ khắp Tông Chủ Điện, khiến cho Hữu Thường tỉnh khỏi giấc mộng xuân của mình, hắn mở to mắt ra và cúi đầu xuống.

Vẫn như bao chiếc bánh chưng bình thường, nhưng lớp vỏ bánh có đạo vận bao phủ, óng ánh tựa như một viên ngọc bích, và với bề ngoài bất phàm đó, Hữu Thường lại ngửi được một hương vị kỳ quái.

Hữu Thường chợt đơ mặt ra, rồi hắn nhìn chiếc bánh chưng một hồi, toàn bộ sự hào hứng mất hút, biểu cảm chỉ có thể dùng hai từ "Lạnh tanh" để miêu tả, giọng nói không cảm xúc vang lên:

"Tiền bối, phần nhân của bánh…"

"Đúng vậy, năm xưa trước khi gặp được Hùng Liêu Vương, ta đã khổ chiến cả tháng trời với một đầu Tà Ngư khổng lồ!"

Nguyên Phong cũng không phủ nhận, hắn kích động kể lại, hồi tưởng lại ký ức năm xưa.

"Cứ tưởng sẽ không có cơ hội gặp được ngài, nào ngờ Hùng Liêu Vương lại cảm nhận được trận đại chiến đó mà tìm đến ta!"

"Cuối cùng, ta thành công tiêu diệt con Tà Ngư đó, Hùng Liêu Vương vì tán thưởng hành động này mà quyết định cho ta một phần thưởng"

"Thế là ngài đã tặng ta hũ mắm làm từ thân xác của Tà Ngư"

Nguyên Phong tươi cười nói, chợt hắn vung tay, một hũ mắm khổng lồ xuất hiện, tỏa ra mùi nồng và khắm, mùi vị tuyệt đối không thể nào khiến cả khác quên được.

"Thứ này ăn vào cực kỳ bồi bổ cơ thể, nó có thể khiến ngươi cảm nhận được linh khí hệ thủy ở xung quanh, tăng cường nhãn đồng!"

"Có thể nói, bánh chưng này là tinh túy của Thổ và Thủy, hương vị cũng cực kỳ tuyệt vời, ngươi nên thử đi!"

Nói dứt lời, hắn liền hài lòng gật đầu, ánh mắt dán chặt vào Hữu Thường, như muốn chờ đợi người sau thưởng thức.

Đột ngột, sát ý bao phủ khắp cả căn phòng, thân thể Hữu Thường run rẩy liên hồi, giọng hắn cũng vì thế mà khàn khàn đi:

"Tiền bối dùng… Phần nào của Tà Ngư vậy…"

"À, dĩ nhiên là phần ruột rồi"

Bầu không khí yên tĩnh, âm thanh từ chiếc lá rơi ở bên ngoài Thánh Tiên Tông cũng dễ dàng truyền vào bên trong.

Nguyên Phong khẽ nheo mày lại, hắn cảm nhận được một cỗ sát ý cực kỳ lớn, ngày càng dày đặc bao phủ khắp căn phòng, mà nơi xuất phát lại là từ Hữu Thường.

Sát ý này, thực sự là của một người tứ luyện Tứ Phẩm sao?

Hữu Thường bình thản gói lại phần bánh chưng đó, hắn đẩy nó lại về phía Nguyên Phong, giọng nói vẫn lạnh tanh:

"Ý tốt của tiền bối ta xin nhận, nhưng ta cảm thấy có người xứng đáng với nó hơn nhiều"

Cái gì? Hắn từ chối thứ này, quyết định nhường cho kẻ khác?

Nguyên Phong không khỏi ngạc nhiên, nhưng dần chuyển sang thưởng thức thái độ của Hữu Thường.

Nhưng vì sao ngươi phải lộ bộ mặt lạnh tanh cùng với hàng tá đống sát ý như vậy?

"Ồ? Tiểu tử không tệ nhỉ, ngươi muốn đưa cho ai?"

"Thánh Tử DIệp Tuyên, ba năm đột phá Tứ Phẩm, nhưng hắn lại không có linh căn, thuần túy dựa vào nhục thể. Gần đây còn nhận được truyền thừa của Cường Bạo Đại Vương"

Hữu Thường bình thản nói, sau đó hắn phất tay lên ra hiệu cho Nguyên Phong, giọng không cảm xúc:

"Tiền bối, ta phải tiếp tục làm việc"

Nguyên Phong chỉ nhìn hắn một lúc, sau đó cuối cùng biến mất, lòng vẫn còn thắc mắc.

Tại sao tên tiểu bối này nhìn có vẻ cay cú thế nhỉ?



Căn phòng trở lại yên tĩnh, mùi mắm tôm vẫn còn nòng nặc ở đây, nhưng Hữu Thường tiếp tục xử lý công việc bằng khuôn mặt lạnh lùng.

Hồi lâu sau, Nhị Trưởng Lão chợt đẩy cửa bước vào, khuôn mặt hào hứng cầm một thứ gì đó hình vuông trên tay mà hưng phấn la lên:

"Tìm ra rồi! Ta đang dần mô phỏng lại thứ này được-"

Không để cho hắn kịp nói hết, Hữu Thường chỉ im lìm xử lý sổ sách, nhưng khuôn mặt ngày càng âm trầm và sát ý dày đặc, khiến cho Nhị Trưởng Lão hơn hắn hai đại cảnh giới cũng phải nuốt hết lời định nói vào cổ họng ngay lập tức.

"Nghĩ lại thì hình như có sai sót, cáo từ Tông Chủ!"

Ầm!


Cửa đóng sập lại ngay lập tức, Nhị Trưởng Lão thở phào nhẹ nhõm và rời xa tông chủ điện nhất có thể, khuôn mặt phức tạp.

Mẹ ơi, cái thứ sát ý này là sao? Hòa lẫn với mùi mắm tôm từ đâu ra lại còn kinh khủng hơn nữa.

Tông chủ lại bắt đầu vào chế độ "Cái ghế tông chủ này thực sự phiền phức, tại sao nó lại rơi vào người mình" rồi.

"Được rồi, phải gọi mẹ… khụ khụ, đại trưởng lão tới xử lý vụ việc thôi"