Sư Huynh Sư Muội (2)

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Sư Huynh Sư Muội (2)

Sư Huynh Sư Muội (2)

Không hay biết rằng có một chầu cơ duyên đầy mùi mắm tôm chuẩn bị chào đón mình ở trong tông môn, bây giờ Diệp Tuyên còn đang ở trong một khu rừng rộng lớn, cây cối rậm rạp che khuất cả bầu trời, khiến cho không một ánh dương nào lọt qua.

Tựa vào một gốc cây cổ thụ, Diệp Tuyên nhìn màn hình hệ thống đang hiển thị một nhiệm vụ đã đi theo hắn ba năm liền, chợt thở dài.

[Nhiệm vụ: Theo đuổi Thanh Nhạc

Phần thưởng: Thần Cấp Thiên Phú, Công Pháp Đế Cấp, ba loại pháp bảo mạnh mẽ, mười vạn điểm tích lũy]

"Sao lại khó khăn như vậy cơ chứ?"

Ba năm liền hắn theo đuổi Thanh Nhạc, nhưng nàng ta luôn giữ khoảng cách với vị sư huynh của mình, cuối cùng chỉ xem Diệp Tuyên như là anh trai, mà không phải là đối tượng yêu đương.

Không hiểu vì lý do gì, đôi mắt Thanh Nhạc nhìn xem hắn và Ngọc Mi có điều gì đó là lạ, chỉ là Diệp Tuyên khó lòng mà hiểu được ý tứ của vị người đẹp này.

Đột ngột, giọng nói của Ngọc Mi vang lên mà đáp lại một cách dĩ nhiên:

"Khó? Lại là chuyện theo đuổi Nhạc tỷ hả?"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền hiển linh mà đến, Ngọc Mi nhảy từ trên một nhánh cây xuống, khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, nàng tặc lưỡi:

"Chậc chậc, huynh thích ai không thích, lại đi thích Nhạc tỷ, quả nhiên Diệp đại sư huynh luôn muốn chọn núi cao mà trèo"

"Muội có ý gì?"

Diệp Tuyên giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng chỉ thở dài và quyết định không chấp nhặt với sư muội, hỏi thăm cao kiến của nàng.

Ai ngờ Ngọc Mi không những không xấu hổ, còn đưa tay vỗ ngực, khóe miệng cong lên đầy kiêu căng tự phụ:

"Nói cho mà biết, đến cả muội còn có khả năng tán đổ Nhạc tỷ hơn cả huynh!"

Diệp Tuyên: "..."

"Muội có thể đè đầu cưỡi cổ ta, nhưng tuyệt không thể đả kích đến bản lĩnh đàn ông của Diệp Tuyên!"

Hắn liền nhanh chóng đáp lại, giọng nói vững vàng tựa núi thái sơn, khuôn mặt đậm chất ôn hòa nhã nhặn, giống như một kiểu thư sinh điển hình.

Diệp Tuyên tự tin rằng chỉ cần bất kỳ thiếu nữ nào bị hắn tấn công, chắc chắn sẽ đổ ngay lập tức! Chẳng qua con người này không thích ra tay với các chị em mà thôI!

Ngọc Mi dám phát ngôn tùy hứng thế là do nàng chưa thấy được vẻ phong độ nam tính của Diệp Tuyên, âu cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng!

Diệp Tuyên tự đắc nghĩ thầm, nụ cười cũng thoáng trở nên ôn hòa hơn mà đưa tay xoa cằm, ngẫm nghĩ.

Ngọc Mi thấy bộ dáng của vị sư huynh thì biết tên này lại đang dương dương tự đắc, nàng liền thở dài và đứng dậy, hai tay chống nạnh mà nói:

"Sư huynh, muốn ta chứng minh chứ?"

"Ha ha, chứng minh thử xem"

Diệp Tuyên phì cười như đang thấy một trò khôi hài, hắn ngẩng đầu nhìn sư muội và chờ xem nàng tính làm gì.

Đột ngột, Ngọc Mi cúi người xuống, một luồng áp lực vô hình đè ép Diệp Tuyên, nàng đưa tay ra túm lấy cổ áo của hắn và kéo lên, tay kia nâng cằm. Trong lúc vị đại sư huynh này lơ là, nàng đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Vòng vèo không có ý nghĩa gì, hay để muội chứng minh ngay bây giờ nhé?"

Con ngươi đen láy của Ngọc Mi lộ ra ý cười, nàng dí sát lấy khuôn mặt của hắn, trong khi bàn tay nhẹ nhàng mân mê chiếc cằm của Diệp Tuyên.

Diệp Tuyên:!!!

Hắn giật mình, còn định đưa tay đẩy Ngọc Mi ra, ấy thế mà ngọc thủ của nàng đã đẩy tay của Diệp Tuyên xuống, cười nhẹ và nói:

"Nào, đấy không phải là cách đối xử với một vị tiểu thư đâu, Diệp sư huynh ạ"

Khí chất của Ngọc Mi lúc này thay đổi hoàn toàn, một kiểu người đầy vẻ ma mị nhưng không dung tục, giống như một đóa hoa sen chỉ vừa chớm nở, biết bao hấp dẫn, vậy mà vẫn sạch không tì vết.

Diệp Tuyên - kiếp trước sống khép kín với mọi người, kiếp này lại chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào, cho nên lúc này nhịp tim của hắn như muốn ngừng đập. Thành ra hắn mấp máy môi như định nói gì đó, ấy thế mà tuyệt nhiên không một lời nào có thể đi ra khỏi cổ họng.

Chính vào lúc này, phần thân thể đã đưa ra hành động trước khi tâm trí của hắn kịp tiếp nhận toàn bộ thông tin.

Diệp Tuyên đưa hai tay nắm lấy cánh tay đang giữ cằm của Ngọc Mi, khiến cho nàng thoáng giật mình:

"Sư huynh?"

Bụp!

Nhanh, gọn, lẹ, không một động tác dư thừa, Diệp Tuyên khống chế Ngọc Mi lại và vật nàng xuống mặt đất, cũng may thân thủ của vị sư muội này không tồi, nàng dễ dàng tiếp đất và giữ khoảng cách với vị sư huynh này.

Khí chất mỹ nữ còn chưa kịp động lại đã tan nát, chỉ thấy Ngọc Mi nhanh chóng xù lông lên với Diệp Tuyên:

"Huynh điên à! Tán đổ chứ không phải là "Tán" đổ!"

Diệp Tuyên giờ mới bừng tỉnh, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục bộ dáng ôn nhã của một vị sư huynh mà mở quạt ra, cười gượng:

"Lỗi của ta, đó là phản xạ cả thôi"

"Con mẹ nó phản xạ kiểu gì mà túm cổ con gái người ta rồi quật họ xuống đất chứ?"

Ngọc Mi nghe vậy liền giật nhẹ khóe miệng mà không nhịn được buông lời thô tục, không còn chút vẻ nữ tính nào cả.

Diệp Tuyên biết vụ này hoàn toàn là do sự nhát gái của hắn gây ra, chỉ cười khổ mà không nói gì. Điều đấy làm Ngọc Mi cũng thoáng nguôi cơn giận, cuối cùng mới thở dài:

"Thế mà vẫn cố chấp theo đuổi Nhạc tỷ…"

Thực sự quá ngu ngốc.

"Muội đi bố trí lại trận pháp, trong thời gian này huynh phải canh giữ kỹ càng, đừng để yêu thú thoát ra"

Nàng phất tay lên và phi thân lên trên một nhánh cây và biến mất đằng sau bầu trời, Diệp Tuyên thở dài, cuối cùng đưa tay che mặt:

"Muội ấy không có chút xấu hổ nào cả vậy?"

Nhưng mà, nàng bảo Diệp Tuyên cố chấp, có lẽ là đã có phần đúng.

Ba năm trước, hắn không may mắn như bây giờ, phải làm một kẻ lưu vong du đãng, còn không phải người của Xuân Quốc, phải trải qua bao nhiêu sóng gió.

Chính vào một lần nguy hiểm đến tính mạng, Thanh Nhạc đã ra tay cứu hắn, sau đó trị thương cho Diệp Tuyên.

Hắn vĩnh viễn khó lòng quên được, thân ảnh người phụ nữ dùng phú chú đẩy lui một đầu hổ yêu, bảo hộ lấy bản thân.

Vào lúc đó, cũng chính là thời điểm mà Hệ Thống kích hoạt, ban bố nhiệm vụ đầu tiên cho tên người xuyên việt giả không may này.



Ngọc Mi rời xa khỏi bìa cánh rừng, chỉ ngồi xuống ở dưới một gốc cây cổ thụ, cũng không hề có ý định kiểm tra lại trận pháp, chợt thở dài.

Kiểm tra ư? Ngọc Mi bố trí trận pháp luôn cực kỳ kỹ càng, nàng không bao giờ được cái này lại quên cái khác, cho nên vốn chẳng bao giờ cần kiểm chác lại mọi chuyện cả.

Hai má nàng hơi ướm đỏ, bàn tay đưa lên chà xát phần môi, thân thể yêu kiều hơi run lên xấu hổ vì hành động của mình, nào đâu có dáng vẻ mạnh dạn như trước nữa chứ?

Rõ ràng, Diệp Tuyên không phải là kẻ duy nhất bại trận trong chuyện vừa rồi.