Chương 127: Hai nỗi thất vọng

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 127: Hai nỗi thất vọng

Chương 127: Hai nỗi thất vọng

Tách! Tách!

Bên tai, thanh âm của máy chụp hình liên tục vang lên.

Đừng có chụp nữa, ồn ào quá!

Mặc dù không biết là ai, nhưng Trường An vẫn cảm thấy buồn bực mà quơ tay nhẹ một cái. lẩm bẩm:

"Ngừng…"

"Ồ? Tỉnh rồi?"

m thanh trẻ trung, giọng nói vui vẻ vang lên, nhưng vẫn không ngừng chụp từng bức ảnh.

Một kẻ ồn ào nào nữa?

Trường An thở dài, cảm nhận được thân thể đau nhức vô cùng liền không nhịn được mà trợn mắt lên.

Mạnh Hòa… Kẻ này chỉ dùng một quyền đã có thể khiến ăn dở sống dở chết, cộng thêm sức mạnh vô lí như thế. Rốt cuộc hắn mang âm mưu gì?

Mà, Trường Am bị thương nặng lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ?

Hai tháng vừa qua còn đặc sắc hơn cả ba mươi năm mình đến thế giới này rồi đấy!

Sau đó, tiếng chụp ảnh lại vang lên một lần nữa, hoàn toàn đánh thức lấy hắn.

Tách!

"Oa, cử động rồi này, người anh em này còn sống còn sống! Ấy, góc độ này cũng chuẩn đó chứ"

Tách tách!

"Đừng có chụp…"

Tách tách!

"Đã bảo đừng có chụp!"

Trường An mở mắt ra và gào thét lên, ánh đèn chớp nháy của máy ảnh cứ bật lên liên hồi không khỏi khiến hắn khó chịu.

Mà lời nói của hắn khiến cho Phong Thư giật nảy mình, sau đó nàng vội vã lên tiếng:

"Xin lỗi xin lỗi, tôi lỡ hưng phấn quá đà"

Tách!

Miệng xin lỗi nhưng tay vẫn bấm máy ảnh không ngừng, mọe nó con ma cuồng chụp ảnh là đây chứ đâu.

Trường An mắt cá chết nhìn Phong Thư và ngồi dậy, rồi sau đó đưa tay bóp vai lên mà đau đớn thở phì phò:

"Đau quá! Đau quá má ơi!"

Trước mặt hắn chính là người phóng viên mà bản thân đã gặp nhiều ngày trước, vẫn là khuôn mặt thanh tú mang nét đẹp của người hiện đại, vẫn là đôi tai thỏ không ngừng đung đưa.

Nhưng trên thân thể của nàng, bộ áo sơ mi trắng đã rách tơi tả, để lộ một mảng lớn làn da trắng nõn, phần váy đen thì vẫn không bị tổn hại gì nhiều cả.

Nhìn nàng, trong đầu Trường An chợt xuất hiện hai vấn đề vô cùng triết học, về sự tồn tại, ý nghĩa của cá thể trong thiên nhiên rộng lớn này.

Vì sao con ả này lại bay từ trên trời xuống thẳng vào mặt Mạnh Hòa?

Và chết tiệt, áo nát bươm thế kia mà váy không rách!? Vô lý quá chứ?

Như nhận thấy ánh mắt không hề đúng đắn của Trường An, chỉ thấy Phong Thư gật gù, đoạn chụp thêm một bức ảnh và lẩm bẩm:

"Khuôn mặt khả ố của một tên biến thái bảo vệ Sắc Dục Ma Chủ…"

"Khả ố cái quần, không phải ngươi nên trở về Thượng Giới sao?"

Trường An đen mặt la lên, chỉ thấy Phong Thư như nhớ lại điều gì, khuôn mặt nàng chợt tái nhợt và quỳ xuống mặt đất, thân thể co rúm lại như một con thỏ nhỏ.

"Ta bị người đánh… Giờ không có cách ra khỏi thế giới này"

Hả? Có người đánh được con ả này?

Trường An nghe Phong Thư nói thế, hắn liền giật nảy mình mà không dám tin tưởng, bởi lẽ tốc độ của nàng cực kỳ nhanh, cho dù đánh không lại cũng dễ dàng chạy thoát, vậy mà sao…

Cuối cùng, khuôn mặt nàng lộ ra vẻ cay đắng, tay nắm chặt mà đấm vào bức tường, đôi mắt tràn ngập nỗi ân hận không thể nào xóa nhòa.

Có lẽ, tâm trạng của nàng bây giờ cực kỳ phức tạp, được tạo nên từ nỗi thất vọng, cay đắng và tủi nhục của một vị cường giả từ Thượng Giới xuống, lại bị đánh phế tu vi ở cõi phàm?

"Là do tôi…"

Lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của Phong Thư, Trường An liền sững người, hắn chợt nhận ra… Mình khó lòng hiểu hết được con người này.

Hắn còn định mở miệng an ủi, Phong Thư liền cụp mắt xuống và nhỏ giọng nói:

"Biết không kịp chụp ảnh Sắc Dục Ma Chủ thì mình đã đem mặt của tên khốn nạn kia lên báo rồi"

Tiếc thật, đối phương ra tay quá mạnh, khiến nàng chưa kịp chụp một phô nào đã bị bại trận, còn đẩy ra xa đến bên kia không gian. Khiến Phong Thư phải thiêu đốt sinh mệnh mới trở về được nơi này.

Trường An: "..."

Ừ, bà hối hận vì không chụp được mặt của cái thằng đã nhét hành vào mồm mình à? Tính tung lên báo hay sao?

Mẹ nó, khác gì mấy tên phóng viên hàng rởm không?

Và khi Phong Thư còn đang chìm trong nỗi âu sầu, chỉ thấy Trường An chợt đặt tay lên vai của nàng, đoạn nở một nụ cười ôn hòa và nói:

"Ngu thì chết, khóc lóc làm gì?"

Quá chân thành, không mang một chút giả dối nào trong đó, một lời chế giễu ngắn mà thâm thúy, khiến cho Phong Thư cảm thấy tốt hơn, nàng liền lấy ra một cái máy ghi âm và mỉm cười bật nó.

"Tiền bối, ta cảm thấy một cỗ khí thế mạnh mẽ…" (Lời của Nhược Trần)

"Ừm, là kẻ địch" (Lời của Trường An)

Trường An: "..."

Thế quái nào lời hắn gáy to thách thức Thánh Vực vẫn còn bị con mụ này lưu giữ?

Trường An tròn mắt nhìn nàng phóng viên xinh đẹp nhưng tâm hồn thì méo mó, cuối cùng hắn liền nở một nụ cười nịnh nọt và xun xoe bóp vai nàng:

"Đại nhân bình tĩnh, có gì chúng ta cứ thong thả bàn luận, lời ấy ta cũng chỉ đùa thôi, ha ha"

"Một vạn tinh thạch"

Phong Thư ngẫm nghĩ, rồi nàng tươi cười nói, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc máy ghi âm.

Đệt, lại tống tiền nữa kìa, mẹ nó thứ nhà báo rởm!

Trường An đen mặt nhìn nàng một lúc, cuối cùng chợt để ý đến bóng người đang ngồi một cách cô độc, quay lưng về phía cả hai, khuôn mặt như cúi gằm xuống vậy.

Thiên Kiều có vẻ buồn bã, bầu không khí xung quanh nàng cũng trầm lắng hiếm thấy, dường như nàng đang thất vọng về bản thân?

Cũng phải thôi, khi mà một người luôn luôn vô địch, chèn ép những thiên tài khác gặp phải một kẻ mạnh phi thường, chắc chắn đạo tâm của họ sẽ bị lung lay, dần dần trở nên thất vọng với bản thân.

Trường An cũng từng như thế, hắn nhìn Thiên Kiều với ánh mắt như đang nhìn hậu bối, không nhịn được mà thở dài:

"Hài"

Dùng đến cả Chân Long Ngự Bào, Phong Thư từ trên trời giáng xuống một đòn nặng nề mà Mạnh Hòa vẫn không chút xây xát gì, dường như chuyện này gây tổn thương cho Thiên Kiều lắm chứ?

Vì vậy, hắn liền bước tới bên cạnh Thiên Kiều, nói:

"Long Ngạo Thiên đại nhân…"

Có Phong Thư ở đây, hắn cũng không thể gọi thẳng tên của Thiên Kiều được, dù sao vì an toàn cho bản thân, nàng đã quyết định che giấu đi giới tính của mình.

Vai của Thiên Kiều khẽ run lên, sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn Trường An, tay cầm một tô cháo và đang húp từng ngụm nhỏ.

Tuy thế, tô cháo đủ cho ba người ăn mà Trường An nấu đã rỗng tuếch và lăn lông lốc phía sau lưng cô nàng, sạch bong không một dấu vết.

Nàng ngây thơ đặt bát cháo xuống mà nhìn Trường An, mỉm cười:

"Ngươi vẫn ổn nhỉ?"

Trường An trầm mặc, ánh mắt hắn giờ đây không một từ ngữ nào diễn tả được, chỉ nở một nụ cười.

Đả kích? Cái bóng dáng ngồi húp cháo thế này có gì là đả kích nàng?

Vô tâm vô tư quá đấy chứ?

Nhưng rồi, Trường An cũng chỉ đành cười gượng và lên tiếng cảm ơn nàng:

"Đại nhân, cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp ta nhé"

"Không có gì đâu"

Nào ngờ, cô nàng chỉ quay đầu lại tránh đi ánh mắt của hắn, nàng cúi xuống mà tiếp tục thưởng thức bát cháo cá trên tay. Dường như có phần kỳ quái với bản tính cao ngạo của Long Ngạo Thiên, hay ngu ngốc của Thiên Kiều.

Trong đầu Thiên Kiều chợt hiện lên một cảnh tượng chỉ vừa mới xảy ra gần đây.

Bầu trời đỏ thẫm màu máu, hắc khí cuồn cuộn nuốt chủng lấy Thiên Kiều.

Đột ngột, một bàn tay xuyên thủng lớp khí đen u tối kia, nắm chặt lấy nàng và kéo lùi về phía sau, giữ lấy ở trong lòng của mình.

Lúc đó… Là lần đầu tiên nàng được ra tay cứu giúp mà Thiên Kiều không thể đoán trước được.

Nhưng rồi, Thiên Kiều lắc đầu quầy quậy, nàng bưng chén cháo lên gần như che kín cả khuôn mặt của mình.

Không phải, chủ quán đã nói rằng đó là một vị tiên nữ cơ mà, đâu phải là hắn cơ chứ?

Chủ quán rất ngốc, nên sẽ không có chuyện nói dối đâu.

Trường An thấy biểu hiện kỳ quái của nàng, khuôn mặt chợt lộ ra vẻ quái lạ, không hiểu gì cho cam.

Đột ngột, Phong Thư xoa cằm, quan sát hành động của cả hai, chợt ánh mắt lộ ra vẻ quái lạ.

Một người thanh niên bình thường và mỹ nam cao ngạo, thiên tư trác tuyệt, người theo đuổi vô số à?

"Ai thụ ai công vậy?"

Cuối cùng, nàng mới buột miệng, lên tiếng hỏi.

Trường An: "..."

Thụ thụ công công cái con khỉ gió nhà bà đấy!

Trái ngược lại với phản ứng của Trường An, Thiên Kiều mờ mịt không hiểu gì:

"Thụ? Công? Là gì vậy?"

Bụp!

Trường An không cảm xúc bịt lại đôi tai của nàng, khiến cho Thiên Kiều thoáng giật mình, tròn mắt quay đầu lại.

"Tiên sinh?"

"Có một số thứ không biết sẽ tốt hơn, Ngạo Thiên đại nhân à…"