Chương 126: Một vết xước

Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân

Chương 126: Một vết xước

Chương 126: Một vết xước

Từ năm mười sáu tuổi, Thiên Kiều chợt nhận ra bản thân không hề bình thường.

Nàng dễ dàng bước vào tu luyện, dễ dàng hiểu thấu kiếm đạo, trận đạo, đan đạo, phù đạo,... Dễ dàng tìm được pháp bảo quý hiếm, dễ dàng lấy được đan dược siêu phàm, dễ dàng có được mối quan hệ với những người có quyền có thế.

Mạnh đến phi thường, không theo lý lẽ nào cả, dễ dàng hóa mọi chuyện từ nguy thành an. Để rồi trước khi Thiên Kiều nhận ra, danh tiếng của nàng đã vang vọng khắp thế gian này, mà nàng cũng đột phá vào Lục Phẩm Đại Hải Cảnh.

Thiên Kiều không phải hạng người thông minh, cho nên kẻ địch đến thì nàng sẽ đánh lại, cuối cùng người đời bảo rằng Long Ngạo Thiên cuồng vọng tự đại, coi trời bằng vung.

Nàng là nữ nhân, vậy mà càng nhiều nữ nhân tiếp cận Thiên Kiều, thế gian lại bảo rằng Long Ngạo Thiên cao ngạo thanh cao, không màng đến nhan sắc, quyền quý,

Cho dù nàng làm chuyện gì trong vô tình, nó cũng trở nên vô cùng xuất sắc, Thiên Kiều ra tay diệt trừ kẻ ác, người bảo lãnh khốc. Nàng phò trợ cứu nguy, họ lại nói Long Ngạo Thiên có bá vương chi khí, sinh ra để cứu tế nhân gian.

Những điều trên nàng không hề bỏ ra công sức gì để có nó, chỉ đơn thuần là mọi thứ tự tìm đến nàng, hay đúng hơn là có thứ gì đó đã "cho" Thiên Kiều hết thảy.

Nhưng mà… Thiên Kiều cũng chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.

Ngay khoảnh khắc mà Huyết Mạch Chân Long trong cơ thể Thiên Kiều cảm nhận được Chân Long Ngự Bào, nàng đưa tay ra nắm bắt lấy nó, và rồi nàng đã nghĩ như thế.

Chỉ trong khoảnh khắc, một ánh sáng chói vàng mãnh liệt bao trùm lấy xung quanh, không buông tha cho cả ai cả.

Kéo dài suốt ba mươi giây, dần dần kim quang bắt đầu mờ nhạt, sau một hồi lâu nó mới bắt đầu tắt ngấm, để lộ ra hiện trường sau khi Thiên Kiều ra chiêu.

Xung quanh hoàn toàn bị san phẳng, bên dưới lòng đất giờ đã lõm sâu xuống hình bán cầu, mà linh khí dày đặc ở đây đã bị Thiên Kiều hấp thu hết toàn bộ không còn một phần, khiến cho nơi này trở thành tuyệt địa.

Thiên Kiều đứng thẳng người, thân thể nàng vẫn không hề xây xát gì cả, chỉ là trán nàng đã đổ mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi, dường như đòn tấn công vừa rồi cũng để lại những di chứng nặng nề.

"Đó là?"

Trường An chợt thấp giọng lẩm bẩm, hắn mở to mắt nhìn thứ mà Thiên Kiều đang cầm trên tay.

Bàn tay phải của nàng giờ đã hóa thành Long Trảo, trông uy nghi cao quý, giống như là một cái Long Ấn. Chứng minh nàng sở hữu huyết mạch Chân Long trong người.

Long Trảo vốn tỏa ra kim quang mạnh mẽ, giờ đây lại ảm đạm như ngọn nến trước gió mạnh, phảng phất sẽ tắt bất cứ lúc nào.

Xem ra đây là cực hạn của Thiên Kiều rồi, nhưng đòn tấn công vừa nãy liệu có hiệu quả chăng?

Ầm!

Đột ngột, thân thể của Mạnh Hòa vẫn còn lành lặn xuất hiện, hắn chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn Thiên Kiều bằng ánh mắt hứng thú.

Sau đó, chợt một vết rách xuất hiện trên má phải của hắn, khiến cho một giọt máu rỉ ra, từ từ chảy xuống. Nhưng Mạnh Hòa mặc kệ nó, thậm chí hắn còn vì thế mà cảm thấy hưng phấn, ấy thế mà giọng nói vẫn bình thản vô cùng:

"Hoan hô hoan hô, quá hay"

Vừa nói, kẻ này vừa vỗ tay, giọng nói không che được phấn khích mà khen:

"Đỉnh của đỉnh! Chúc mừng chúc mừng nhé, không ngờ một kẻ với cảnh giới của ngươi lại có thể ra đòn tấn công đấy"

Sau đó, không khí chợt ngưng kết, cuối cùng cảnh giới của Mạnh Hòa chợt tăng cao dữ dội, giọt máu cũng vì thế mà chảy xuống mặt đất, vẽ ra một bông hoa đỏ thẫm.

"Quá tuyệt vời, ngươi làm ta bị thương rồi đấy"

Trường An: "..."

Mẹ nó, thằng này làm mình muốn đấm thế nhỉ? Cái giọng câng câng hẳn lên của nó trông mất dạy thật.

Thiên Kiều chỉ khẽ nhíu mày, cuối cùng nàng mới bình thản nói:

"Vậy còn không chạy trốn đi?"

Trường An: "!!!"

Chạy cái con khỉ, thằng đó bị vết thương như muỗi cắn, còn nàng ta đã gần như kiệt sức, hắn không làm thịt cả hai thì chớ, đã thế còn khiêu khích?

Nhưng mà, Mạnh Hòa không nổi giận, chỉ thấy hắn bật cười, sau đó nhe răng ra và nói:

"Nếu đánh tiếp bây giờ, chỉ sợ ta sẽ bị giết mất"

Ánh mắt của kẻ này cứ hướng về phía Trường An, mang theo ý cười, thậm chí còn vui vẻ hỏi hắn:

"An huynh nhỉ?"

Trường An thở dài, hắn nở một nụ cười và sau đó khí chất thay đổi, trở nên cực kỳ mạnh mẽ, ánh mắt thâm thúy, như một vị võ giả đã du hành thế gian suốt trăm năm!

"Ồ, xem ra ta bị nhìn thấu rồi nhỉ?"

Không trả lời câu hỏi của Mạnh Hòa, Trường An cười cười, phảng phất như đối phương không là gì trong mắt hắn cả.

"Đừng diễn nữa,ta nói đến kẻ khác cơ"

Mạnh Hòa thản nhiên vạch trần thứ diễn kỹ ba xu của Trường An, hắn chợt bật cười.

Cảm nhận được khí tức của một vị Thần Chủ ở trong người kẻ này, xem ra người chống lưng cho Trường An là rất lớn.

Hay là vị Tần Thần Chủ vừa mới nổi danh gần đây?

Mạnh Hòa cuồng chiến, nhưng hắn không ngu, nếu kinh động đến kẻ chống lưng cho Trường An thì việc gặp Đại Vị Vương sẽ không thành, cuối cùng không được đấu với kẻ mạnh.

Cho nên, ít nhất là sau khi đánh với Đại Vị Vương một trận rồi mới ra tay với Trường An, sau đó dẫn dắt vị Tần Thần Chủ này ra mặt, lại đánh với hắn một trận nữa.

Nếu Trường An biết được suy nghĩ của tên này, chắc chắn sẽ trợn mắt lên mà phản bác lại ngay.

Thứ nhất, hắn không biết Tần Thần Chủ là tên quái nào.

Thứ hai, não đã toàn cơ bắp thì đừng có bổ não thêm nữa.

Đương nhiên, Trường An không biết suy nghĩ của Mạnh Hòa, hắn chỉ cảm thấy khuôn mặt vừa bị tát một cái, liền im lặng, cuối cùng quay mặt sang hướng khác.

Trái lại, Thiên Kiều như nhận ra ý định rời khỏi đây của Mạnh Hòa, nàng chỉ chân thành cất tiếng:

"Muốn chạy thì cứ chạy đi"

"Ồ, nói toẹt ra là ta có hứng thú với hai ngươi"

Nào ngờ, Mạnh Hòa chỉ bật cười quay lưng bỏ đi, sau đó để lại lời nhắn:

"Về nghỉ ngơi cho khỏe đi, sau đó hãy đến Thực Thiên Thành mà giành lấy Đại Địa Bạch Thủy, cũng đừng có chết.

Để sau này, ta còn tận hưởng món ngon chứ"

Vừa nói xong, hắn liền dậm chân, thân thể phóng lên trên mặt đất, cuối cùng biến mất.

Trường An nhìn theo bóng người này, cuối cùng mệt mỏi đến mức không thể nhổ nước bọt một lời nào nữa.

Thế mà bảo là không lao lên được, cái thứ nói dối không đổi sắc mặt này.

Mà… Thực Thiên Thành hả?

Có lẽ sẽ đến một phen chứ? Dù sao nấu ăn… hắn cũng đã từng đam mê nó mà.

Cuối cùng, Trường An ngã xuống, hắn thậm chí đã quên mất bản thân ngất xỉu lần thứ bao nhiêu rồi.



"Đây không phải là cách cầm dao bếp"

Giọng nói nhu hòa vang lên, người thanh niên xoa đầu đứa trẻ, đoạn đoạt lấy con dao từ tay của nó, tiếp tục giảng giải:

"Một con dao mang theo sát ý sẽ không thể đem lại cảm giác yên bình cho người ăn đâu, con à"

Gió thổi nhè nhẹ, mây bay qua bầu trời xanh, có một linh hồn đã luân hồi đến đời thứ năm, và một vị trù sư kỳ lạ.

Từ khi nào, cảnh tượng này chỉ xuất hiện lại trong giấc mộng xưa.